Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1167: Có vào đường hầm không?

Có khi nào là trùm thời viễn cổ chuyển thế không?
Nếu không thì khó giải thích vì sao tốc độ tu luyện của tiểu tử này nhanh như vậy, nhanh đến nỗi gã là Ma Tổ mà cũng bị giật mình.
Bên ngoài bỗng có hơi thở truyền vào.
Ma Tổ cau mày:
- A?
Hơi thở từ xa truyền đến hơi quen thuộc, gã suy nghĩ kỹ, đã nhớ ra là ai.
Lâm Phàm hỏi:
- Ai tới?
Ma Tổ trầm ngâm nói:
- Chắc là người của Thánh Địa Sơn đến, hình như là Vũ Tổ, không ngờ hắn rời núi.
Lâm Phàm cười nói:
- Thú vị, bản phong chủ chưa đi tìm Thánh Địa Sơn mà họ đã tự động đến.
Hắn thật sự bất ngờ, không biết Thánh Địa Sơn đến có phải để gây sự không? Nếu tới kiếm chuyện thì cầu còn không được.
Bên ngoài.
Vũ Tổ Thánh Địa Sơn rời núi, có Thần Vũ Đế, Hán Tôn, Càn Võ đi cùng.
Không mang quá nhiều người, Thánh Địa Sơn còn có người trông coi.
Thần Vũ Đế nói:
- Vũ Tổ, đằng trước là đến nơi rồi.
Vũ Tổ gật đầu, gương mặt nghiêm túc, cho người cảm giác từ đầu đến chân tràn ngập lực lượng:
- Ừm!
Vũ Tổ bế quan không ra, tìm kiếm cách giải quyết khí huyết suy yếu, nhưng mãi không tìm được. Đã đến trình độ này thì lão sẽ không cam lòng chờ chết.
Càn Võ trở về kể ra điều mình trông thấy, Vũ Tổ thầm giật mình, tuy chưa gặp Lâm Phàm trong lời kể của Càn Võ nhưng lão dự cảm người này đã tu luyện ngạnh công đến cảnh giới cực cao, có lẽ không thua gì lão, chỉ thua về cảnh giới thực lực.
Vũ Tổ ngước đầu lên, đôi mắt bắn ra thần quang:
- Thấy rồi, hắn ở đó.
Trong mắt Vũ Tổ thấy khí huyết phía trước bao phủ thiên địa, sôi trào, thiêu đốt.
Nơi đó có cường giả tu luyện ngạnh công tới cực hạn.
Ngoài đường hầm.
Lâm Phàm nhìn phương xa:
- Đã đến rồi còn chậm rì vậy?
Nhưng khi thấy Hán Tôn thì hắn sửng sốt.
Sao tên này đến đây?
Lần trước chọc khóc người ta làm hắn hơi ngại ngùng.
Ánh mắt Lâm Phàm tập trung vào Vũ Tổ, nhủ thầm đây là Vũ Tổ của Thánh Địa Sơn sao?
Chưa đánh nhau nhưng Lâm Phàm cảm nhận được người này rất mạnh, là người tu luyện ngạnh công mạnh nhất mà hắn từng gặp.
Thần Vũ Đế mở miệng nói:
- Lâm phong chủ, lần này tới không có ác ý, Vũ Tổ của chúng ta muốn gặp Lâm phong chủ.
Thần Vũ Đế rất sợ tiểu tử này một lời không hợp lại đánh người.
Bọn họ đến đây thật sự không mang ác ý gì, đơn thuần là Vũ Tổ muốn giao lưu tâm đắc với Lâm Phàm, nhìn xem khí huyết của đối phương có suy bại không.
Vũ Tổ cũng muốn giải quyết vấn đề huyết khí suy yếu.
Ma Tổ nói:
- Tiểu tử, Vũ Tổ huyết khí suy yếu, xem ra muốn tìm cách giải quyết từ chỗ của ngươi.
Lâm Phàm cười nói:
- Bản phong chủ thì có cách gì, huyết khí suy yếu chắc chắn là vì huyết khí không đủ mạnh, nếu thì sao xuất hiện vấn đề này được, tìm bản phong chủ cũng vô dụng.
Lâm Phàm bất lực với tình huống này.
Ma Tổ từng nghĩ Vũ Tổ đã tu luyện tới cảnh giới cỡ này thì sao bị huyết khí suy yếu được, hơi khó giải quyết.
Nhưng tu luyện ngạnh công vốn là con đường tiêu hao huyết khí, đi đến cuối cùng, huyết khí không cách nào chèo chống, tiến vào thời kỳ suy yếu là việc bình thường.
Rất nhanh.
Đám người từ trên cao rơi xuống đất.
Người xung quanh chuẩn bị vào đường hầm khi thấy Vũ Tổ đều kinh sợ.
- Đó là Vũ Tổ của Thánh Địa Sơn!
- Chẳng phải nói Vũ Tổ bế quan không ra sao? Không ngờ xuất quan rồi.
- Đến báo thù hả?
Đám người bàn tán xôn xao nhưng nhỏ giọng, những người trước mắt đều là tồn tại không trêu vào nổi.
Lâm Phàm hỏi:
- Thần Vũ Đế, các ngươi có chuyện gì?
Hắn phớt lờ Hán Tôn, hố công pháp Thánh Địa Sơn còn chọc người ta khóc, nói ra đều biết hắn ăn hiếp người ta.
Thần Vũ Đế mở miệng nói:
- Lâm phong chủ, Vũ Tổ muốn cùng trò chuyện với Lâm phong chủ một chút.
Càn Võ không có tình cảm với Lâm Phàm, lần trước họ bị trấn lột sạch của cải, đến giờ còn ghim trong lòng.
Khi Càn Võ nhìn Lâm Phàm đăm đăm, phát hiện hơi thở của tiểu tử này hơi đổi khác.
Vũ Tổ cau mày, muốn nhìn thấu Lâm Phàm, nhưng càng xem lâu càng cực kỳ giật mình.
Một lúc lâu sau Vũ Tổ lên tiếng:
- Tuổi trẻ tài cao, cảnh giới ngạnh công không thua ta.
Vừa mở miệng đã khen Lâm Phàm.
Càn Võ kinh ngạc, Vũ Tổ nói ra lời này thật sự là kinh người, bảo rằng cảnh giới ngạnh công của tiểu tử này không thua Vũ Tổ, nếu không phải nghe tận tai thì gã không tin nổi.
Thần Vũ Đế biết Lâm Phàm rất mạnh, nhưng không ngờ hắn mạnh đến cảnh giới cỡ này.
Vũ Tổ sẽ không nói dối, càng sẽ không nâng người khác lên, lời lão nói đều là sự thật.
Lâm Phàm cười nói:
- Có lẽ lão nhìn lầm rồi, tạo nghệ ngạnh công của bản phong chủ không phải ngang ngửa với lão mà là mạnh hơn lão rất nhiều.
Câu nói thốt ra làm hiện trường giật mình.
Tiểu tử thật càn rỡ.
Ma Tổ liếc xéo Lâm Phàm, tiểu tử nhà ngươi không thể khiêm tốn chút sao? Nói chuyện quá khó nghe.
Cốt Vương bội phục, Lâm gia không uổng là Lâm gia, chân thành, cho tới bây giờ đều không thích giở trò dối trá.
Vũ Tổ ngây người, sau đó cười to:
- Đúng là như thế, về mặt ngạnh công đúng là thắng ta.
Lão huyết khí suy yếu, còn đối phương thì huyết khí như mặt trời ban trưa, tựa như mặt trời nóng bỏng chiếu rọi tứ phương.
Lâm Phàm gật gù:
- Tính tình của lão cũng chân thật.
Vốn tưởng Vũ Tổ sẽ giận dữ, không phục muốn đại chiến một trận với hắn, hắn tự nhiên cầu còn không được.
Nhưng không ngờ Vũ Tổ là người biết chuyện.
Lâm Phàm nói:
- Nói đi, tìm bản phong chủ có chuyện gì? Nếu về vấn đề huyết khí suy yếu thì lão đã tìm nhầm người, bản phong chủ bất lực.
Hắn không phải bác sĩ, sao giải quyết được nhiều như vậy.
Vũ Tổ không lộ ra vẻ mặt thất vọng, trước khi đến thì lão đã chuẩn bị tâm lý, hy vọng không lớn.
Thần Vũ Đế có chút không cam tâm:
- Lâm huynh đệ, xin giúp đỡ chút, chỉ cần có thể giải quyết vấn đề huyết khí suy yếu của Vũ Tổ thì toàn Thánh Địa Sơn tuyệt đối sẽ cảm động đến rơi nước mắt, từ nay về sau lên núi đao, xuống núi lửa, tất cả người Thánh Địa Sơn quyết không cau mày.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Không phải giúp được hay không mà là bản phong chủ làm sao biết tình huống như thế nào? Từ khi bản phong chủ tu luyện đến nay chưa từng gặp vấn đề huyết khí suy yếu, huyết khí trong người bản phong chủ sắp tràn ra ngoài, nóng hừng hực không chỗ trút ra đây.
Câu này hơi tổn thương người.
Khóe môi Vũ Tổ co giật, lão bị huyết khí suy yếu chỉ có thể bế quan, đối phương thì giỏi rồi, cầu còn không được, hy vọng huyết khí suy yếu, thật sự là tổn thương trái tim.
Ma Tổ lắc đầu, giao lưu với tiểu tử này rất mệt mỏi, người bình thường sẽ bị chọc tức chết.
Phách lối.
Cuồng vọng.
Tự đại.
Bất cứ tính cách mặt tối xấu nào đều có thể thấy trên người tiểu tử này, nếu đặt mớ tính cách đó lên người khác thì đã chết như thế nào cũng không biết. Tiểu tử này thì giỏi, hắn sống, sống thoải mái hơn ai khác.
Càn Võ rất phản cảm với Lâm Phàm, nhưng có chút tuyệt vọng.
Thật sự không được sao?
Phải chăng tiểu tử này có cách nhưng không muốn nói cho Vũ Tổ?
Gã không doán ra.
Vũ Tổ không có phản ứng lớn:
- Có thể giúp một tay không?
Lâm Phàm thắc mắc, giúp cái gì?
Vũ Tổ cười nói:
- Muốn xem ngươi hiểu rõ ngạnh công đến mức nào.
Lâm Phàm nói:
- Ài, chuyện này không cần thiết, bản phong chủ hiểu ngạnh công sâu sắc. Ta hỏi lão, lão có ngạnh công nào không dám tu luyện không?
Vũ Tổ chẳng có gì sợ mà không dám nhận:
- Có!
Lão là Vũ Tổ nhưng cũng có ngạnh công không dám tu luyện.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Vậy không cần tìm hiểu từ bản phong chủ, vì bản phong chủ dám tu luyện bất cứ ngạnh công gì, đây là sự chênh lệch về hiểu biết ngạnh công. À phải rồi, có vào đường hầm không? Nếu vào sẽ được tặng quà miễn phí.
Ma Tổ không muốn nói chuyện.
Vũ Tổ người ta nói nghiêm túc với ngươi nhưng ngươi hỏi người ta có vào đường hầm hay không.
Hơi quá đáng.
Khí thế của Vũ Tổ bỗng thay đổi, khí thế mở mang thiên địa, đấm phá trời đột nhiên bộc phát ra từ người Vũ Tổ.
Vũ Tổ bỗng biến mất tại chỗ, nhưng khí thế kia làm mọi người kinh sợ chấn động theo.
Bùm!
Lâm Phàm giơ tay, lòng bàn tay chộp lấy nắm đấm của Vũ Tổ:
- Này, nói nhé Vũ Tổ, tấn công gì đột ngột vậy?
Từ khi đột phá đến Chúa Tể cảnh thì Lâm Phàm có thể bình tĩnh nói:
Sức mạnh nắm tay của ngươi hơi yếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận