Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1168: Đi ra

Vũ Tổ giật mình, không ngờ đối phương nhẹ nhàng đỡ nắm đấm của lão.
Thật bất ngờ, thậm chí khiến người không dám tin.
- Lợi hại.
Lão không ngờ đối phương đơn giản đón lấy một đấm này.
Ma Tổ lẩm bẩm:
- Tiểu tử này mạnh dữ vậy.
Tuy chỉ là một đấm nhưng Ma Tổ cũng khó giơ tay đón lấy dễ như vậy.
Đột phá đến Chúa Tể cảnh thì sẽ mạnh đến thế sao?
Ma Tổ biết Lâm Phàm là một quái thai, nhưng không ngờ quái đến mức này.
Có lẽ gã không đánh lại hắn được nữa.
Xích Cửu Sát mặt không biểu tình, nhưng trong lòng dao động cực lớn.
Tiểu tử này từng tuột hậu gã, nhưng nhìn hiện tại rất tổn thương người.
Lâm Phàm cười nói:
- Vũ Tổ, nếu ngươi thật sự muốn đánh thì bản phong chủ sẵn sàng chơi tới cùng.
Nếu có thể đè Vũ Tổ xuống đất chà chùi thì chắc sướng lắm.
Vũ Tổ thu tay lại, lắc đầu:
- Trường Giang sóng sau đè sóng trước, trên đường ngạnh công đúng là không bằng ngươi.
Thừa nhận người khác rất mạnh là điều rất khó khăn.
Nhưng tâm cảnh của Vũ Tổ rất tốt, trả lời rất thẳng thắn.
Lâm Phàm thẳng thắn nói:
- Con người của ngươi rất khá, nhưng nói thật là bản phong chủ thật sự không có cách nào giải quyết huyết khí suy yếu của ngươi. Bản phong chủ đến trình độ hiện tại chưa từng gặp việc này.
Vũ Tổ tu luyện ngạnh công huyết khí suy yếu, loại tình huống này có chút khó giải quyết.
Thật sự là hắn có thể cảm nhận được đối phương huyết khí liên tục xói mòn, nhưng hắn thiệt tình không biết cách chữa.
Những người khác thì chưa tu luyện đến cảnh giới cỡ như Vũ Tổ, nên chưa xuất hiện tình huống huyết khí suy yếu.
Vũ Tổ không buồn không vui, chỉ tiếc nuối:
- Ài, xem ra là ý trời, không thể cưỡng cầu.
Vốn định tranh với trời, nhưng nay xem ra không có tư cách tranh.
Vũ Tổ luôn không hiểu, tiểu tử trước mắt tu luyện ngạnh công trong người nhiều vô số kể, phần lớn là công pháp của Thánh Địa Sơn. Hình như đối phương lấy công pháp của Thánh Địa Sơn chưa được bao lâu, trong thời gian ngắn ngủi mà đã tu luyện ngạnh công của Thánh Địa Sơn đến cảnh giới đại viên mãn, rất kinh người.
Thiên địa bỗng chấn động kịch liệt, mọi người ngẩn ngơ.
Xảy ra chuyện gì? Sao thiên địa bỗng rung rinh?
Có người hét to một tiếng, ngón tay chỉ phía chân trời:
- Các ngươi nhìn phương xa kìa!
Nơi đó có một cột sáng phóng lên tận trời.
Tuy cách rất xa nhưng vẫn cảm nhận được cột sáng rực rỡ, ánh sáng bắn ra chói mắt.
Ma Tổ cau mày, giật mình kêu lên:
- Nơi đó hình như là Nguyên Tổ Thâm Uyên! Không đúng, Nguyên Tổ Thâm Uyên đã qua thời kỳ phun trào thì sao có động tĩnh được? Chắc đó là . . .
Ma Tổ nhớ đến nội dung đã xem trong cuốn sổ kia, nói về Nguyên Tổ Thâm Uyên, không lẽ . . .
Ma Tổ hét lên:
- Tiểu tử, chúng ta đi, Nguyên Tổ Thâm Uyên có biến!
Mấy người Vũ Tổ cũng giật nảy mình. Nguyên Tổ Thâm Uyên có động tĩnh, không phải phun trào thần vật mà là phát sinh việc kinh người.
Chớp mắt.
Một đám người biến mất tại chỗ, bay về phía Nguyên Tổ Thâm Uyên.
Giọng Lâm Phàm vọng lại:
- Cốt Vương, trông coi đường hầm, không cần theo tới!
Cốt Vương không kiềm được muốn đi theo, nhưng Lâm gia mở miệng dặn gã ở lại thì làm sao bây giờ? Đành ở lại thôi.
Đám người lúc đầu muốn vào đường hầm líu ríu kêu lên:
- Nguyên Tổ Thâm Uyên lại có thần vật ra rồi, chúng ta mau đi xem!
- Nếu may mắn có lẽ sẽ được vài món thần vật!
Người xếp hàng qua đường hầm đều phấn khởi, không đi đường hầm nữa, chuyển sang lao về phía xa.
Đó là thần vật, nếu lấy được một món đã là lời to, đường hầm thì sau này sẽ đến.
Cốt Vương hét to:
- Này, đừng đi! Chưa qua đường hầm mà!
Nhưng với đám người thì Nguyên Tổ Thâm Uyên phun thần vật là tin tức kinh người, không ai muốn ở lại, đều mong mỏi chạy tới tìm vận may.
Lâm Phàm hỏi:
- Ma Tổ, ngươi nói xem tình huống này là sao?
Ma Tổ trầm tư, nghiêm túc:
- Không biết, nhưng tuyệt đối không phải phun trào thần vật, lần trước ta nói với ngươi rồi, trong Nguyên Tổ Thâm Uyên có bí mật, có lẽ liên quan đến chuyện này.
Lâm Phàm không quan tâm:
- Được rồi, tới đó xem liền biết.
Thần vật gì đó nếu có thì cướp vào tay, nếu là thứ khác cũng phải nhìn xem sao.
Nguyên Tổ Thâm Uyên gây động tĩnh lớn kinh động tất cả cường giả Chúa Tể thượng giới.
Nơi nào đó.
Lão nhân cưỡi lừa ngóng nhìn phương xa, lên tinh thần:
- Đi, đi mau!
Thích Tâm hoảng hốt kêu lên:
- Sư tôn, chờ đồ nhi với!
Sư tôn mang theo ta với, không chừng ta may mắn cũng lấy được ít đồ tốt.
Lão nhân cưỡi lừa biến mất trước mắt Thích Tâm:
- Ngươi chờ ở đây, vi sư sẽ trở về tìm ngươi.
Nơi đó động tĩnh rất lớn, hiển nhiên có chuyện lớn, Thích Tâm vướng víu, mang theo sẽ phiền phức.
Lão nhân cưỡi lừa thầm nghĩ:
- Bí mật chung cực của Nguyên Tổ Thâm Uyên sắp bị lộ ra, không biết đám già kia có ra khỏi núi sâu không.
Cường giả lánh đời không chỉ có mình lão.
Nguyên Tổ Thâm Uyên.
Đám người Lâm Phàm đã đến.
Họ thấy một người khổng lồ ném đồ vật trong tay vào Nguyên Tổ Thâm Uyên.
Người khổng lồ phát ra tiếng tít tít, con mắt màu đỏ quét mắt người tới.
Phân tích năng lượng dao động.
- Thứ gì vậy?
Ma Tổ kinh ngạc, không biết người khổng lồ kia là ai.
Không có chút dao động sinh mệnh, hình như không phải sinh linh.
- Lại là cái thứ này.
Lâm Phàm thắc mắc, lần trước hắn gặp thứ tương tự, là người sinh hóa à?
Không đúng.
Đã đập chết một tên thì sao có tên thứ hai được? Lẽ nào đi ra từ Nguyên Tổ Thâm Uyên?
Lâm Phàm hỏi:
- Mới rồi hắn ném thứ gì vào Nguyên Tổ Thâm Uyên?
Ma Tổ lắc đầu:
- Không biết, không thấy rõ ràng.
Nhưng vào lúc này.
Trong Nguyên Tổ Thâm Uyên bộc phát ra lực lượng kinh người.
Mép vực nứt nẻ, tia sáng từ những khe hở bắn lên thiên địa.
Lâm Phàm nhìn người sinh hóa khổng lồ, nói:
- Bắt tên đó trước, thẩm vấn xem hắn ném thứ gì vào Nguyên Tổ Thâm Uyên.
Lâm Phàm đang định ra tay thì người sinh hóa khổng lồ đột nhiên nhảy vào Nguyên Tổ Thâm Uyên, sau đó biến mất.
Lâm Phàm nghệch mặt ra:
- A?
Chuyện gì vậy? Đang yên lành sao bỗng nhảy xuống đó?
Ma Tổ lẩm bẩm, cảm giác sắp xảy ra chuyện gì kinh khủng:
- Không hiểu sao ta có linh cảm không may.
Chúa Tể thượng giới lục tục đến nơi.
Khi họ thấy Lâm Phàm và Ma Tổ thì không quá ngạc nhiên, tất cả bị tình huống của Nguyên Tổ Thâm Uyên hấp dẫn.
Bọn họ không thể xem thấu bí ẩn của Nguyên Tổ Thâm Uyên.
Cả đám lao nhao trò chuyện, vẫn không đoán ra được gì.
Cấm Thượng Thiên Đế Dục Cửu Nguyên núp sâu trong hư không, không ra mặt:
- Tiểu tử này cũng có mặt.
Dục Cửu Nguyên mưu đồ bí mật trong Nguyên Tổ Thâm Uyên, vốn định tìm hiểu sự thật từ Phật Ma, nhưng Phật Ma khiến y thất vọng, thua trong tay tiểu tử này, thậm chí Phật Ma Tháp không còn tồn tại, quá thất vọng.
Lâm Phàm ngoái đầu nhìn:
- Hơi nhiều Chúa Tể đến.
Một số Chúa Tể ẩn trong hư không, một số lơ lửng, ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú vào Nguyên Tổ Thâm Uyên.
Ma Tổ nói:
- Nguyên Tổ Thâm Uyên phát sinh động tĩnh lớn như vậy, chắc Chúa Tể thượng giới đều đến, có lẽ chờ chút nữa còn có nhiều người cầu may cũng chạy tới.
Nguyên Tổ Thâm Uyên có sức hấp dẫn quá lớn với người khác, dù tồn tại nguy cơ không biết cũng chẳng thể ngăn cản các Chúa Tể đến.
Một góc nào đó.
Mị Bà lấy được một môn thần thuật viễn cổ trong Nguyên Tổ Thâm Uyên, vẫn đang cố gắng nghiên cứu, tuy chưa hiểu thấu nhưng đã nắm chút bí quyết.
Dự đoán may rủi.
Đây là tác dụng của thần thuật viễn cổ mà Mị Bà lấy được, chắc không chỉ có bấy nhiêu, còn nhiều nội dung nàng tạm thời không xem hiểu.
Răng rắc!
Khóe môi Mị Bà chảy máu.
Bên Nguyên Tổ Thâm Uyên có tình huống kinh người, Mị Bà kiềm nén được muốn đi thử vận may. Nhưng nàng chìm đắm trong dự đoán may rủi đã tự tính một quẻ cho mình, cuối cùng đạt được tin tức kinh người.
Nguy hiểm.
Sẽ chết.
Sau khi biết những điều này, Mị Bà không còn mơ mộng nữa, ngoan ngoãn ở yên trong địa bàn của mình, không đi đâu cả.
Chỗ Nguyên Tổ Thâm Uyên.
Các Chúa Tể hầm hừ trừng nhau.
Bọn họ cho rằng lát nữa Nguyên Tổ Thâm Uyên phun trào thần vật, đến lúc đó sẽ phát sinh trận chiến cướp giật kịch liệt.
Ma Tổ nhìn về phía phương xa:
- A? Thần Chủ, Phật Ma đều tới.
Tuy Thần Chủ, Phật Ma cố gắng ẩn giấu hơi thở nhưng vẫn bị Ma Tổ cảm ứng được.
- Không thích hợp, có chút gì là lạ.
Lâm Phàm muốn nhìn thấu Nguyên Tổ Thâm Uyên nhưng nơi đó bị ánh sáng bao phủ, có uy thế kinh khủng chậm rãi tràn ngập, hắn cảm giác có thứ khủng bố gì sắp ra.
Vũ Tổ cau mày, lão có dự cảm với nguy cơ vô hình:
- Thần Vũ Đế, mang theo Hán Tôn về trước đi.
- Sao vậy Vũ Tổ?
Thần Vũ Đế ngây người, mang Hán Tôn trở về làm gì? Chờ lát nữa ở lại đây tranh cướp chứ.
Vũ Tổ nói:
- Nói rất đúng, đúng là không thích hợp, không phải thần vật phun trào, e rằng sẽ xảy ra việc gì đặc biệt, không thể để Hán Tôn ở lại đây.
Thần Vũ Đế không ngờ Vũ Tổ sẽ nói Nguyên Tổ Thâm Uyên không thích hợp, gã không nghĩ nhiều, nhẹ gật đầu với Lâm Phàm rồi kéo Hán Tôn rời đi.
Cột sáng bắn lên từ Nguyên Tổ Thâm Uyên bỗng vụt tắt, mấy luồng sáng vàng lóe lên khiến nhiều Chúa Tể tưởng rằng thần vật xuất thế.
- Ra tay, cướp!
Có Chúa Tể không kiềm nén được lao về phía Nguyên Tổ Thâm Uyên.
Nhóm Lâm Phàm không nhúc nhích.
Đám Chúa Tể vọt vào Nguyên Tổ Thâm Uyên muốn cướp thần vật bỗng hét thảm, bị lực lượng vô hình chém thành thịt nát, máu phun như suối.
- Đừng tới đây, gặp nguy hiểm, có . . . a!
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Chúa Tể lao vào Nguyên Tổ Thâm Uyên chết ngay trong tích tắc, không có khoảng trống chống cự.
Những Chúa Tể theo ở phía sau vốn định vào Nguyên Tổ Thâm Uyên đều ngừng lại, kinh hãi nhìn chằm chằm vào Nguyên Tổ Thâm Uyên.
Xảy ra chuyện gì?
Vì sao có người chết? Còn là Chúa Tể chết?
Không có chút cơ hội phản ứng, Chúa Tể bị diệt ngay, khủng bố biết bao.
Một giọng nói cực kỳ nặng nề từ Nguyên Tổ Thâm Uyên vọng ra ngoài.
- Ha ha ha, rốt cuộc đi ra!
- Thời đại, lại buông xuống!
Mọi người hết hồn.
Có người sống muốn ra khỏi Nguyên Tổ Thâm Uyên?
- Nguy rồi, là những người kia!
Ma Tổ phản ứng đầu tiên là những người trong hình ảnh từng thấy, bọn họ không chết, bây giờ đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận