Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1170: Ai đi ra đều phải đánh

Ma Tổ nói:
- Bình tĩnh chút, không biết rõ ràng tình huống thì tốt nhất đừng mù quáng kết thù.
Sâu trong lòng Ma Tổ có ý nghĩ riêng.
Cường giả viễn cổ, gã chưa từng gặp qua, nếu đối phương không muốn đập phá mà có thể thân thiện trao đổi thì có lẽ gã sẽ đi xa hơn trên con đường này.
- Mù quáng kết thù? Cả đời Lâm Phàm này kết thù cơ bản đều là mù quáng. Hơn nữa đối phương phá hủy đường hầm của chúng ta, chặt đứt đường kiếm tiền của chúng ta, ép buộc người làm ăn đứng đắn như chúng ta thành kẻ thất nghiệm, không thể chịu đựng được, nhất định phải đánh!
Cuối cùng Lâm Phàm chọn hai thanh trong Tam Hoàng kiếm, hai thanh kiếm này đều dung hợp đá quý, mức độ sắc bén đúng chuẩn, chém xuống bảo đảm đứt đầu đối phương.
Lúc này, bóng người đầu tiên xuất hiện, ảo ảnh cao lớn, đầu có hai sừng gấp khúc.
Một giọng nói ồm ồm phát ra từ Nguyên Tổ Thâm Uyên:
- Trải qua vô vàn cực khổ bản tọa đã trở về!
Hư không rung rinh theo, dần vỡ vụn.
Một số Chúa Tể lòng hoảng sợ, chỉ riêng âm thanh đã làm họ kinh hoàng hãi hùng, khủng bố đến cực hạn.
- Lão tử đánh chết tên khốn nhà ngươi!
Lâm Phàm nói làm liền làm, không chút do dự, dẫn theo hai thanh kiếm chém vào ảo nảh.
Ma Tổ kêu lên:
- Tiểu tử, đừng nóng vội!
Người gì táo bạo thế, chưa rõ ràn đối phương là ai, có mục đích gì, có cần xúc động vậy không? Nói sao thì ít ra biết rõ đối phương là ai đã.
Còn chưa trò chuyện, lỡ không hợp ý rồi đánh sẽ tốt hơn. Giờ chưa gì đã ra tay, không đứng về phía đạo lý được.
Xoẹt xoẹt!
Lâm Phàm múa hai thanh kiếm vèo vèo, giống như cầm hai cây rựa, chẳng mang chút kỹ xảo, càng không nhẹ nhàng, chỉ đơn giản chém tới.
Phập!
Một tiếng giòn vang, hai cây sừng bay ra.
Hết thảy phát sinh quá nhanh, đừng nói là các Chúa Tể xung quanh không phản ứng kịp, cường giả viễn cổ bị hai thanh kiếm của Lâm Phàm chặt đứt sừng cũng ngây người.
Ngay sau đó, tiếng hú như heo bị làm thịt kinh động toàn bộ thiên địa.
Xích Diễm Hoàng tức giận gào thét:
- Kẻ nào? Đứa nào dám bị thương bổn tọa!?
Mới giành ra Nguyên Tổ Thâm Uyên trước, đầu óc Xích Diễm Hoàng còn mờ mịt, nhất là không khí bên ngoài quen thuộc như vậy, nhưng trong chớp mắt hai cái sừng trên đầu đã bị người chém đứt.
- Lợi hại!
Lâm Phàm rất yêu thích Tam Hoàng kiếm, mạnh mẽ vô cùng, độ bén miễn bàn, quá dữ.
Lâm Phàm lơ lửng trên trời, hắn bỏ Tam Hoàng kiếm vào trữ vật giới chỉ, lấy rìu ra chém tới tấp vào Xích Diễm Hoàng.
Lâm Phàm hét to một tiếng, vung rìu chém vào đối phương:
- Lão tử đánh chết ngươi, cái tên hại ta tổn thất nặng nề!
Ma Tổ trợn mắt hốc mồm, một câu cũng không muốn bình luận.
Quá táo bạo, không cho người ta một cơ hội nhỏ nhoi.
Xích Diễm Hoàng ngơ ngác, mới ra khỏi Nguyên Tổ Thâm Uyên, không biết tình huống như thế nào đã bị người bên ngoài tấn công. Gã thầm nghĩ không thể nào, đã thời gian dài như vậy, lẽ ra không có kẻ thù mới đúng. Hơi thở cũng lạ, gã không quen thuộc.
Trong phút chốc Xích Diễm Hoàng phản ứng lại, sắc mặt âm trầm:
- Tiểu bối đáng ghét, dám đánh lén ta, tự tìm cái chết!
Dứt lời, Xích Diễm Hoàng xoay người, siết chặt tay, lửa vàng nóng cháy bao bọc nắm tay đấm về phía Lâm Phàm.
Rìu và nắm đấm của đối phương va chạm phát ra tiếng nổ trầm đục.
Xích Diễm Hoàng biến sắc mặt nói:
- Ta . . .!
Lưỡi búa chém vào nắm tay, lưỡi sắc bén không cản được.
Xích Diễm Hoàng lui nhanh, trên mu bàn tay ứa máu.
Gã cho rằng chuyện này là điều không thể nào, sao có ai làm bị thương gã được?
Xích Diễm Hoàng thấy rõ khuôn mặt Lâm Phàm, trợn to mắt hỏi:
- Tiểu tử, ngươi là ai?
Xích Diễm Hoàng nhìn quanh, rất lạ lẫm, toàn kẻ yếu.
Ở trong mắt Xích Diễm Hoàng thì những Chúa Tể ẩn trong hư không chẳng có chỗ ẩn náu, gã nhìn thoáng qua làm tất cả Chúa Tể thấy nghẹt thở.
- Thật mạnh!
Các Chúa Tể trong lòng chấn động.
Đối phương vẻn vẹn một ánh mắt đã làm họ kinh sợ.
Lâm Phàm tức giận quát mắng:
- Lão tử là ai? Lão tử còn muốn hỏi ngươi là ai đây! Đi ra thì cứ đi, phá hủy đường hầm của lão tử, phá việc làm ăn đàng hoàng của lão tử, chặt đứt đường kiếm tiền của lão tử, chém chết ngươi rồi nói tiếp!
Lâm Phàm vung rìu clao vào Xích Diễm Hoàng.
Xích Diễm Hoàng hoang mang:
- Muốn chết!
Nói cái quái gì vậy, không hiểu gì cả?
Nhưng đều không quan trọng nữa.
- Bát Hoang Hủy Diệt!
Lửa vàng cực nóng tích lũy trong người Xích Diễm Hoàng rồi bùng nổ, lan tràn bốn phương tám hướng.
Đám Chúa Tể nhìn lửa vàng nóng bỏng, sợ đến vỡ mật.
Bọn họ cảm nhận sức mạnh hủy diệt từ lửa vàng.
- Chạy!
Chúa Tể đứng gần nhất quay người bỏ chạy, nhưng vẫn dính phải lửa vàng. Một luồng lửa mãi mãi không dập tắt đốt cháy thân thể, thiêu đốt thần hồn, thậm chí hư không đều bị thiêu đốt thành biển lửa mênh mông.
Có Chúa Tể từ hư không rơi xuống, lăn lộn đầy đất, muốn dập tắt lửa vàng trên người nhưng càng cháy càng dữ hơn, không thể dập tắt được.
Ma Tổ muốn chửi thề:
- Tiểu tử, sao ngươi thích trêu người ta quá vậy?
Gã né tránh mớ lửa vàng, đã cảm nhận được uy thế ra tay của đối phương, rất khủng bố, gã không chơi lại đối phương.
Xích Diễm Hoàng hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để bụng sự sống chết của những con kiến xung quanh, gã nhìn Lâm Phàm bị lửa vàng bao bọc.
- Tiểu tử, tự gây nghiệt thì không thể sống, người đầu tiên bổn tọa giết khi lại thấy ánh mặt trời sẽ là ngươi! A?
Tình huống hơi kỳ, tiểu tử kia không bị lửa vàng đốt thành cặn bã như gã nghĩ.
Lâm Phàm bị lửa vàng bao bọc đốt cháy, mỗi lớp da đều bị đốt:
- Lợi hại, hơi thú vị, nhiệt độ tạm được.
Xích Diễm Hoàng giật mình kêu lên:
- Cái gì?
Chỉ có gã không ngờ tiểu tử này bình yên như không.
Không thể nào!
- Nào, lão tử đánh chết ngươi!
Lâm Phàm nói xong lao thẳng vào Xích Diễm Hoàng, tay cầm rìu vạch một vệt sáng xẻ đôi thiên địa, muốn chém đối phương thành hai khúc.
Đây là vũ khí của Bình Thiên Ma Ngưu Vương, bị Lâm Phàm lừa chiếm lấy, bình thường không sử dụng, hôm nay hắn muốn dùng nó chém mạnh đối phương.
Đầu óc Xích Diễm Hoàng mù mịt, không ngờ sẽ có kẻ khó chơi như vậy:
- Tên này . . .
Phương xa.
Minh Hoàng lão tổ thấy ngay Lâm Phàm:
- Vạn Quật, chúng ta có nên sửa đổi sách lược một chút không?
Đó là tiểu lão đệ, bây giờ mạnh mẽ biết bao. Gần đây họ sống không quá thoải mái, trốn tránh khắp nơi, còn phải mạo hiểm.
Nói theo lời của Vạn Quật lão tổ là chúng ta vì toàn bộ vực ngoại giới, chúng ta phải mạnh lên, để người thượng giới biết vực ngoại giới lợi hại, không dám giáng lâm, bảo vện vực ngoại giới!
Nhưng hình như không cần họ nữa, Lâm Phàm tiểu lão đệ rất hung mãnh.
Đằng Đế hết hồn nói:
- Đúng vậy, chúng ta còn liều làm gì nữa? Tiểu tử kia đã bảo vệ được vực ngoại giới, chẳng cần chúng ta đi ra làm gì.
Khi bọn họ biết tiểu tử kia đại náo thượng giới trời long đất lở thì Đằng Đế sợ ngây người, không dám tin.
Nhất là bây giờ.
Nhìn thấy tiểu tử này xuất hiện trong đám Chúa Tể, vẫn là người bá đạo nhất, Đằng Đế cảm giác tình huống không giống như mình nghĩ.
Vạn Quật lão tổ hé môi son, rất giật mình, nhưng sau đó nói khẽ:
- Không, còn chưa kết thúc, Nguyên Tổ Thâm Uyên biến hóa cho ta cảm giác nguy hiểm, tuyệt vọng, con đường của chúng ta còn rất dài.
Thiên Dụ ở một bên đồng ý nói:
- Trước kia vì vực ngoại giới, bây giờ là viò bản thân. Con đường phía trước không có cuối, tầm mắt của ta không còn là vực ngoại giới mà là thiên địa rộng lớn hơn. Đi đến cảnh giới cao hơn, nhìn thấy cảnh thì tự nhiên thấy phong cảnh khác biệt.
Minh Hoàng lão tổ suy nghĩ:
- Vậy ta có thể về Long Giới sao?
Lão muốn trở về, ở trong lòng lão mục tiêu lớn nhất là bảo vệ vực ngoại giới, không bị cường giả thượng giới chèn ép, nay xem ra mục tiêu này đã hoàn thành.
Bây giờ xuất hiện cường giả khiến Minh Hoàng lão tổ có cảm giác cao không thể với tới, lão muốn về Long Giới tiếp tục làm lão tổ.
Đằng Đế nói:
- Minh Hoàng, ngươi không có chí khí gì hết, giờ là thời đại tốt đẹp, có lẽ chúng ta sẽ bước lên cảnh giới cao hơn không thể chạm đến.
Vạn Quật lão tổ bỗng biến sắc mặt nói:
- Là nàng . . .
Đằng Đế hỏi:
- Ai?
Vạn Quật lão tổ nhìn về phía phương xa:
- Hình như Khôi Lỗi lão tổ xuất hiện.
Tuy không nhìn thấy tung tích nhưng cảm giác không sai được, Khôi Lỗi lão tổ đã xuất hiện, ở chỗ nào đó mà Vạn Quật lão tổ không thấy.
Đằng Đế thầm giật mình, gã không ngờ sẽ là Khôi Lỗi lão tổ.
Dù từng cùng nhau chiến đấu nhưng gã không một lần xem thấu Khôi Lỗi lão tổ, đây là tồn tại bí ẩn nhất trong mắt gã.
Lúc này Nguyên Tổ Thâm Uyên lại rung rinh.
- Sí Hoàng này trở về!
Trong phút chốc một loài chim sau lưng mọc bốn cặp cánh xương từ trong Nguyên Tổ Thâm Uyên bay vọt lên tận trời, bốn cánh vỗ dấy lên bão tố, tạo thành lực lượng vô tận cắt đứt tất cả.
Nhiều Chúa Tể lùi nhanh về, sắc mặt càng nghiêm túc và sợ hãi hơn.
Người mới chui ra kẻ sau khủng bố, mạnh mẽ hơn kẻ trước.
Những người này rốt cuộc là ai.
Phập!
Sí Hoàng đang hưng phấn vì lại thấy ánh mặt trời thì bỗng nhiên có lực đập mạnh vào cạnh, đánh cho gã hét thảm, bị chấn động đạậ cánh bay về phía xa.
Cánh mới giương lên một chút đã biến mất, mảnh hư không cũng hoàn toàn vỡ vụn.
Lâm Phàm cau mày:
- Hưm?
Tình huống gì kỳ, bị hắn chém một nhát mà không tức giận gì hết, ngược lại biến mất không thấy đâu.
Sí Hoàng biến mất ở phía xa lòng hoảng hốt, gã không thấy kẻ nào chơi mình, cho rằng người có thể phá phòng ngự chắc chắn là tu vi ngang ngửa với mình.
Mợ nó, qua lâu vậy rồi vẫn ngồi đây canh gã, rõ là muốn lấy mạng của gã.
Rút trước đã, chờ biết rõ ràng tình huống lại đến báo thù.
Tình huống hiện giờ đừng nói các Chúa Tể bị mấy cường giả viễn cổ làm hoảng sợ trong lòng, với các cường giả viễn cổ cũng ôm lòng cảnh giác cao độ.
Dù sao qua lâu như vậy, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Rút lui trước cho an toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận