Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1171: Thế này giống chó điên giành thức ăn không?

Xích Diễm Hoàng ngơ ngác:
- Sí Hoàng chạy làm gì?
Ở trong Nguyên Tổ Thâm Uyên lâu quá bị lú sao? Mới ra đã chạy mất bóng, có cần vậy không?
Với Xích Diễm Hoàng thì mấy chuyện này không đáng gì.
Đã có Chúa Tể lặng lẽ chạy trốn.
Cường giả viễn cổ xuất hiện từ Nguyên Tổ Thâm Uyên quá hung tàn, ở lại đây sẽ bị liên lụy, khả năng chết rất lớn.
Lâm Phàm vung rìu chém mạnh mấy chục cái nhưng không chém ra chút ưu thế:
- Hơi lợi hại.
Con chim to chạy trốn, hắn không phản ứng lại, chứ không thì ném qua Hữu Sắc Nhãn Tình là bảo đảm làm cho đối phương tới hô ba ba.
Xích Diễm Hoàng nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, tiểu tử này khá là quái dị.
Lửa vàng đốt cháy mãi không tắt nhưng không đốt tiểu tử này ra tro bụi được, hơi kỳ.
Nguyên Tổ Thâm Uyên lại chấn động.
Một giọng nói cuồng bạo vọng lên từ Nguyên Tổ Thâm Uyên:
- Ha ha ha, ta là nhà khoa học vĩ đại, sự vĩ đại của ta sẽ chiếu rọi mọi thứ trên cõi đời, ta là minh chủ của thế gian!
Xung quanh người này là các người sinh hóa không có hơi thở.
Dược sư say mê trong khoa học đã quên luôn danh hiệu của mình, toàn chìm đắm trong khoa học.
Trong khoảng thời gian bị nhốt ở Nguyên Tổ Thâm Uyên, dược sư chìm đắm không thoát ra được, rốt cuộc có chút thành tựu.
Ngay sau đó, lại từng bóng dáng hiển hiện, hơi thở kinh người, rung động thiên địa.
Uy thế kinh khủng như đôi tay to vô hình bẻ đôi thiên địa.
Lâm Phàm bị 'Nhà khoa học' hấp dẫn, rốt cuộc là ai mà biết xưng hô hiện đại như thế?
Nhưng nhìn thoáng qua rồi hắn hết hứng.
Một nam nhân thô lỗ.
Xem ra thần vật trong Nguyên Tổ Thâm Uyên đúng là thú vị.
Lâm Phàm khẳng định nơi này có lẽ là thế giới quen thuộc với hắn, chẳng qua trôi qua đã lâu, thế giới thay đổi, nhưng có đồ vật vẫn lưu truyền.
Ma Tổ giật nảy mình, mặt hơi tái nhợt:
- Nhiều cường giả viễn cổ như vậy, nếu phát sinh đại chiến thì chỉ có một con đường chết.
Gã không thể nhìn thấu cảnh giới thực lực của đối phương, đây là cảnh giới mà Thần Chủ luôn muốn đột phá sao?
Nếu đúng vậy thì đánh làm gì nữa, tất cả chờ chết đi.
Lâm Phàm tiếc nuối hỏi:
- Ngươi còn là Ma Tổ sao?
Ma Tổ vẫn bị hù sợ, hắn thấy gã thuận mắt vì tính cách hơi giống hắn, nếu bồi dưỡng tốt có lẽ sẽ là người nối nghiệp của hắn về sau.
Nhưng xem tình huống hiện giờ thì thật tiếc nuối.
Ma Tổ đang trầm tư, nghe giọng của Lâm Phàm thì rùng mình, bước sang một bên:
- Tiểu tử, đừng đến gần quá, lửa vàng trên người của ngươi sẽ thiêu chết người. Và tại sao ta không còn là Ma Tổ?
Ma Tổ không muốn nhiều lời với tiểu tử này.
Lâm Phàm lắc đầu, có chút tiếc nuối:
- Bản phong chủ cảm giác ngươi không phải Ma Tổ mà bản phong chủ biết, nhát gan. Mấy tên già chứ có gì, bắt lấy đánh một trận là xong, trước kia ngươi đã nói ngươi đi đường ma đạo là vô pháp vô thiên.
Ma Tổ nín thở, không muốn nói chuyện, nhưng không được, không nói sẽ bị coi thường.
- Tiểu tử, đôi khi vô pháp vô thiên cũng phải xem tình huống. Những người này là cường giả viễn cổ, bọn họ tồn tại ở thời đại xa xưa còn hơn chúng ta, là tồn tại không thể tưởng tượng.
Ma Tổ nói những điều này với Lâm Phàm vì hy vọng hắn hiểu được.
Có tồn tại rất cổ xưa, mình phách lối quá sẽ vời đến nguy cơ trí mạng.
- Đừng nói những thứ vớ vẩn đó, đánh trước rồi nói. Đám khốn kiếp phá hủy đường hầm của bản phong chủ, hại vô số sư đệ, sư muội của bản phong chủ không có tài nguyên tu luyện! Không thể tha cho chúng, phải chém chết từng tên!
Lâm Phàm nói xong vung rìu chém về phía cường giả viễn cổ Nguyên Tổ Thâm Uyên tụ tập lại.
Ma Tổ hét lên:
- Tiểu tử, đừng xúc động!
Nhưng tất cả đã muộn.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, dâng lên sóng trùng kích.
Rất nhanh có tiếng quát giận dữ:
- Khốn kiếp! Rốt cuộc là ai dám can đảm đánh lén bổn tọa!?
- Đây là lửa của Xích Diễm Hoàng! Xích Diễm Hoàng, ngươi muốn làm gì!?
Bên trên Nguyên Tổ Thâm Uyên, cường giả viễn cổ mới từ trong vực sâu lại thấy ánh mặt trời đều bị Lâm Phàm chọc giận.
Xích Diễm Hoàng không ngờ tiểu tử này dám xông vào.
- Gan hổ, nhưng kết cuộc sẽ cực kỳ thảm thương.
Xích Diễm Hoàng là người đầu tiên ra Nguyên Tổ Thâm Uyên, ổn trọng hơn Sí Hoàng nhiều. Gã cảm ứng sơ, sinh linh xung quanh hầu như đều là Chúa Tể cảnh, vài người là Chúa Tể nhất thế.
Trừ vài Chúa Tể nhất thế còn lọt vào mắt ra những người khác giống như con kiến.
Có lẽ thời đại quá xa xưa, cường giả đều đã biến mất.
Nhưng rất khó nói, còn cần tiếp tục suy nghĩ.
Ma Tổ nhắc nhở:
- Vũ Tổ, ta khuyên các ngươi hãy chạy đi!
Lúc này Vũ Tổ chỉ đứng ngó, nghe Ma Tổ khuyên thì khó chịu nói:
- Chạy cái gì? Ta chưa từng e ngại sự vật không biết!
Càn Võ đứng cạnh Vũ Tổ hơi sợ hãi, uy thế của đám cường giả viễn cổ rất kinh người. Càn Võ không ngờ Lâm Phàm một lời không hợp liền xông lên đánh với người, xem tình hình dường như đánh rất kịch liệt.
Lâm Phàm bỗng xuất hiện bên cạnh Ma Tổ, tới lui không dấu vết:
- Sao hả, Ma Tổ? Đánh một trận rất sảng khoái, đối phương rất mạnh, chưa chiếm ưu thế gì, nhưng cũng cho bọn họ biết kết cuộc phá hủy đường hầm của chúng ta là gì!
Trong trận hỗn chiến vừa rồi Lâm Phàm không biết mình đánh ai, tóm lại cứ giơ rìu chém lung tung.
Người ra từ Nguyên Tổ Thâm Uyên chắc chắn không có người quen, cứ thỏa thích làm một vố lớn.
Phải công nhận đám cường giả viễn cổ rất mạnh, kẻ địch hắn gặp hiện nay không bằng họ.
Ma Tổ nhìn vết thương trên người Lâm Phàm thì hơi giật mình, dường như cơ thể của hắn bị rách toạc, không biết mới gặp đòn tấn công kiểu gì. Lửa vàng vẫn đốt cháy trên người hắn.
- Ngươi . . .
Ma Tổ cạn lời, phục sát đất, thậm chí cảm giác ngàn vạn lời nói không thể hình dung tình huống lúc này.
Ma Tổ chỉ biết rằng tiêu đời, chắc chắn cường giả viễn cổ đã ghi hận Lâm Phàm.
Một cường giả viễn cổ tức giận quát:
- Tiểu tử, ngươi là ai?
Cánh tay của gã chảy máu, vừa rồi không biết xảy ra chuyện gì đã bị công kích, nếu không nhờ tu vi cường đại thì khốn khổ rồi.
Lâm Phàm thầm tức giận nói:
- Các ngươi còn có mặt hỏi bản phong chủ là ai? Ngẫm lại việc các ngươi đã làm đi, quá đáng hết sức!
Đám tiện nhân vô sỉ, đã làm rồi còn không biết mình làm gì sao?
Tâm cảnh của hắn tốt nhất, nhưng vẫn bị chọc tức đến mức này, đủ thấy đám người kia làm việc cùng hung cực ác cỡ nào.
Các cường giả viễn cổ ngơ ngác, họ làm gì?
Mợ nó.
Mới từ trong vực sâu đi ra, đã kịp làm gì đâu, đã bị người chụp mũ, vô sỉ!
Phương xa.
Lão nhân cưỡi lừa xuất hiện, lão không đến gần mà đứng xa xem.
Lão nhân cưỡi lừa sắc mặt nghiêm túc như đang suy nghĩ chuyện gì:
- Quả nhiên xuất hiện, cường giả viễn cổ.
Khi thấy đám Chúa Tể xung quanh, lão lắc đầu.
Ở trước mặt cường giả viễn cổ thì các Chúa Tể không là gì, chỉ mạnh hơn con kiến chút xíu.
Đối mặt mấy cường giả viễn cổ, lão không sợ nhưng không nắm chắc có thể chiến thắng bọn họ.
Chênh lệch không quá lớn, còn có hy vọng.
Khi mọi người cho rằng chỉ phải đối mặt cường giả viễn cổ thì Nguyên Tổ Thâm Uyên lại chấn động.
- Xảy ra chuyện gì?
Tất cả mọi người nghiêm túc hơn.
Chuyện đã xảy ra hôm nay ly kỳ còn hơn kỳ cảnh họ thấy trong suốt cuộc đời.
Ầm ầm!
Hình như núi lửa phun trào.
Ánh sáng sông ngân chói lòa bắn ra từ Nguyên Tổ Thâm Uyên, bên trong ánh sáng sao xen lẫn một số vật khác, chúng nó có hình dạng quái dị, tỏa hơi thở khiến người rục rịch.
Có Chúa Tể nhìn trân trân, hét to:
- Nguyên Tổ Thâm Uyên phun trào thần vật, còn là tuôn ra nhiều chưa từng có!
Bọn họ chuẩn bị chạy trốn, tuyệt đối không tham dự vào chuyện này.
Nhưng Nguyên Tổ Thâm Uyên không theo lối mòn, phun trào thần vật ngay trước mặt họ, xem trận thế thì đợt phun trào này cuồng bạo hơn trước kia nhiều.
Trước kia có mấy chục món thần vật đã khiến vô số người điên cuồng, nhưng nhìn tình huống hiện giờ thì ghê gớm, thần vật che khuất bầu trời, rậm rạp.
Mấy trăm món?
Hơn ngàn món?
Không dám tưởng tượng.
Tình huống hơi lạ, các thần vật không chờ đợi các cường giả tranh cướp mà bị trùng kích rải rác khắp thiên địa, tốc độ bay rất nhanh, Chúa Tể bình thường không theo kịp.
- Cướp!
Không biết là vị Chúa Tể nào sợ làm chim đầu đàn bị người đánh nên hô hào dụ dỗ đám người ra tay trước.
Quả nhiên.
Người chết vì tiền, chim chết vì ăn.
Giờ phút này, các Chúa Tể định rời đi đều điên cuồng đuổi theo những thần vật.
- Đó đều là thần vật, bí mật chung cực của Nguyên Tổ Thâm Uyên. Chúng ta bị giam trong thứ nguyên khác, không thể lấy được, giờ cơ hội đến, cướp trước rồi nói!
- Lũ con kiến, ai dám cướp thần vật là muốn chết!
Các cường giả viễn cổ uy hiếp, nhưng đám Chúa Tể như nghe gió thoảng bên tai, nói như thể nếu họ không cướp thì sẽ không bị cường giả viễn cổ giết.
Có Chúa Tể nhủ thầm nếu may mắn cướp được mấy món thần vật, thực lực đột nhiên tăng mạnh thì sẽ đánh các ngươi thành con cháu luôn!
Phương xa.
Lão nhân cưỡi lừa mắt sáng rực, thần vật lần này không tầm thường, không cướp lấy thì thật có lỗi với bản thân.
Vạt áo bay lên, trời xanh vạn dặm chấn động, mấy món thần vật bị lão hút về tay.
Một cường giả viễn cổ phát hiện lão nhân cưỡi lừa liền ra tay:
- Tự tìm cái chết!
Uy thế hùng hồn, bầu trời tan vỡ, một luồng sáng bao trùm thiên địa bắn về phía lão nhân cưỡi lừa.
Lão nhân cưỡi lừa hét to:
- Con lừa, đi!
Lão không muốn đánh với đám cường giả viễn cổ mà đuổi theo luồng sáng thần vật phía xa.
Vạn Quật lão tổ kìm nén không được:
- Các vị, cơ hội đang ở trước mắt, bỏ qua lần này sẽ không có lần sau!
Vạn Quật lão tổ nhìn thần vật phía xa không ai đuổi theo, lập tức lao lên.
Minh Hoàng lão tổ do dự.
Lão tổ muốn về Long giới sống hưởng thụ, cướp thần vật sẽ phải xung đột với các cường giả.
Có cướp hay không đây?
Thôi, đợi cơ hội.
Vũ Tổ không kiềm được, ánh mắt bị một thần vật bay về phía xa hấp dẫn. Món thần vật kia hình như hữu dụng với lão, Vũ Tổ dứt khoát xông lên tranh cướp.
Vốn sẽ có trận chiến đụng độ cường giả viễn cổ, nhưng bị Nguyên Tổ Thâm Uyên phun trào thần vật làm rối loạn hết.
Ma Tổ hơi rục rịch, đang định hành động thì thấy Lâm Phàm không nhúc nhích, trông hắn khá bình tĩnh:
- Tiểu tử, ngươi không đi cướp?
Lâm Phàm cười, lắc đầu nói:
- Không đi, ngươi không cảm thấy cảnh này hơi giống chó dại cướp thức ăn sao? Huống chi bản phong chủ mãi là bản phong chủ, đôi khi gửi đồ ở chỗ người khác một thời gian, không gấp.
Ma Tổ chớp chớp, mấp máy môi nhưng không nói nên lời.
Câu này hơi khó nghe.
Chó dại cướp thức ăn?
Đám Chúa Tể và cường giả viễn cổ ở trong mắt ngươi là chó dại? Ví von hơi quá đáng, láo lếu.
Lâm Phàm hỏi:
- Sao ngươi không đi?
Ma Tổ ho nhẹ một tiếng, không muốn nhiều lời.
Bản Ma Tổ mà đi thì chẳng phải là thành chó dại như ngươi hình dung sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận