Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1173: Ta quan hệ với ngươi tốt như vậy, tuyệt đối không phải là vì đan dược

Mấy ngày đi qua.
Lâm Phàm ở trong tông môn, không đi đâu.
Đám Chúa Tể theo hắn trở về được xếp vào ở tạm thời trong tông môn, chờ đợt hành động tiếp theo.
Lâm Phàm thầm nghĩ:
- Kỳ lạ, sao Ma Tổ còn chưa đến?
Không lẽ Ma Tổ đi tìm mấy thần vật kia?
Lúc này.
Cốt Vương từ phương xa đi tới:
- Lâm gia, khi nào chúng ta bắt tay vào hạng mục mới?
Cốt Vương ở trong Viêm Hoa tông sắp mọc nấm, gã muốn gầy dựng sự nghiệp lừng lẫy.
Đã qua mấy ngày rồi, cũng nên hành động.
Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ, hạng mục?
Hiện giờ đâu dễ nghĩ ra hạng mục, trước kia đường hầm tốt bao nhiêu, thoáng chốc mất tiêu, cảm giác đau lòng khiến người nghẹt thở.
- Đừng nóng vội, tạm thời chưa nghĩ ra, trước hết để Du Vân làm việc, bản phong chủ sẽ cho Tri Tri Điểu truyền bá một chút.
Lâm Phàm không có cách nào, hạng mục đâu dễ nghĩ ra, đến bây giờ vẫn không biết tình hình bên ngoài như thế nào, đám cường giả viễn cổ rốt cuộc đang làm gì.
Một nơi nào đó.
Sí Hoàng ra từ Nguyên Tổ Thâm Uyên liền bị đánh tới tấp vào đầu, làm gã sợ hãi nhanh chóng rút lui rời xa nơi thị phi.
Giờ ngẫm lại Sí Hoàng vẫn không biết bị ai đánh, vì sao lúc nãy chưa nhìn mặt hung thủ đã bỏ chạy nhanh như vậy.
Sí Hoàng biến ra hình người, ngồi xổm một chỗ mấy ngày không đi đâu:
- Nơi này đã không phải là thiên địa ngày xưa.
Sí Hoàng nhìn mảnh thiên địa này, khóe miệng lộ ra nụ cười.
- Bụng hơi đói.
Sí Hoàng bay lượn thiên địa, huyễn hóa ra chân thân.
Chân thân rất khổng lồ, che khuất bầu trời, bốn cánh vỗ đập rồi biến mất.
Một tông môn nào đó, không quá cường thịnh nhưng không yếu. Đệ tử trong tông đang làm việc của mình thì phía chân trời xa bị một bóng đen khổng lồ bao trùm.
- Đó là cái gì?
Tất cả mọi người kinh hô.
Bọn họ không biết đó là vật gì, hơn nữa xem tình hình thì đang tiến về phía họ.
Cường giả tông môn hiện ra, vẻ mặt nghiêm túc nhìn phương xa.
Lúc này.
Sí Hoàng kêu to, âm thanh chuyển hóa thành sóng âm, thiên địa liền như thủy triều dậy sóng.
Sóng trùng kích đột nhiên đánh tới, kiến trúc xung quanh nháy mắt vỡ vụn.
- Cái gì?
Tất cả mọi người sợ ngây người.
Tông môn cường giả càng là nổi giận.
Nhưng ngay sau đó xảy ra việc kinh khủng hơn nữa. Sí Hoàng há mồm hình thành vòng xoáy màu đen, tất cả mọi người còn không phản ứng lại đã bị nuốt chửng.
- Hương vị chẳng ra làm sao, dở hơn ngày xưa nhiều.
Nơi Sí Hoàng đi qua không một ngọn cỏ, không một sinh linh sống sót.
Bản thể của Sí Hoàng là yêu thú hiếm thấy trên đời, cơ duyên tình cờ bước lên đỉnh, đến cực hạn của yêu thú.
Hôm nay, Sí Hoàng tiến sâu về phương bắc mấy chục vạn dặm, nuốt sinh linh vô số kể, diệt mấy chục tông môn lớn.
Hung uy cái thế, dù là thiên địa cũng bị hù dọa.
Đây không phải một loại đồ sát, càng giống như bản năng ăn của sinh vật.
Nếu để Lâm Phàm biết Sí Hoàng làm ra việc như thế thì hắn sẽ nổi giận.
Sao có thể như vậy?
Đánh bọn họ tơi bời là được, toàn là điểm, ăn hết bọn họ đúng là tàn nhẫn.
Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm xem tin tức Tri Tri Điểu phát tan, rất là đau lòng:
- Hung ác đến vậy sao?
Lâm Phàm không ngờ Sí Hoàng bị hắn chém một nhát liền bỏ chạy vậy mà tàn nhẫn sát hại nhiều người như vậy.
Miệng lớn, hình thể lớn là có thể vô pháp vô thiên sao?
Quá đáng, quá đáng hết sức.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu liên lạc với Lâm Phàm:
- Tông sư, theo tin tức chúng ta nhận được thì mấy ngày trước đám cường giả viễn cổ đều ẩn núp, ngày gần đây họ dần sinh động.
Lâm Phàm trầm ngâm nói:
- Ừm, mấy hôm trước đám cường giả viễn cổ ẩn núp có lẽ vì đang dò xét tình huống hiện tại, có lẽ phát hiện không có cường giả nên mới sinh động. Tình hình thần vật thế nào? Đã theo dõi được ai sở hữu thần vật chưa?
Lâm Phàm sớm kêu Tri Tri Điểu hành động, hỏi thăm tình huống.
Thần vật phun trào, cường giả viễn cổ nhanh nhẹn tranh cướp, hiển nhiên là nhìn trúng thần vật. Bao nhiêu người lấy được thần vật thì không biết.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nói:
- Vẫn chưa điều tra được tin gì đáng tin.
Lâm Phàm dặn Tri Tri Điểu chú ý chặt chẽ, mấy chuyện khác thì hắn không quan tâm.
Hắn đang suy nghĩ đám cường giả viễn cổ muốn thế nào.
Đan giới.
Khi Lâm Phàm đến nơi Cửu Sắc lão tổ liền tiến lên hỏi thăm tình huống, lão muốn biết đường hầm ra sao rồi. Mới nhập cổ đã mất đường hầm, hố chết người.
Lâm Phàm thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ:
- Ài, Cửu Sắc, chúng ta đều là bằng hữu, bản phong chủ nói thẳng vậy. Đường hầm mất rồi, tài phú hứa đưa cho lão cũng mất.
Cửu Sắc lão tổ thộn mặt ra nhìn Lâm Phàm, hố chết người.
Bỏ ra năm mươi viên đan dược tham gia đường hầm kiếm chút tài phú, mới qua vài ngày mà đã ra nông nỗi này? Thật khiến người khó chấp nhận.
Lâm Phàm thấy Cửu Sắc lão tổ mặt mũi tràn đầy thất vọng, tiến lên an ủi:
- Cửu Sắc đừng hoảng hốt, tuy đường hầm đã mất nhưng còn sản nghiệp khác. Bản phong chủ đến để nói rõ tình huống cho lão biết, cũng chuẩn bị làm việc khác. Nhưng trước đó muốn mượn ít đan dược của lão, nên . . .
Lâm Phàm chưa nói hết câu Cửu Sắc lão tổ đã lắc đầu nói:
- Lâm phong chủ, thật sự không có, đan dược của Đan giới ta cơ bản đều cho Lâm phong chủ. Lâm phong chủ cũng biết Đan giới của ta quá nhiều người, không đủ chia đan dược.
Mợ nó!
Biết ngay tên này không lòng tốt, luôn hố người.
Tình hình thu lợi bên đường hầm khiến lão đỏ mắt, nôn ra máu chấp nhận đưa năm mươi viên đan dược vì muốn kiếm ít tiền, nhưng hiện thực là đôi tay to vô hình tát méo mặt lão.
Có nỗi khổ không nói được, chỉ có thể nuốt vào bụng.
Lâm Phàm vươn tay chộp vai Cửu Sắc lão tổ:
- Nhìn vào mắt bản phong chủ này, lão nói đi, có tin bản phong chủ không?
Cửu Sắc lão tổ nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Phàm, tuy ánh mắt này rất chân thành, nhưng lão quen biết hắn lâu năm, rất rành hắn.
Tin hắn mới lạ.
Cửu Sắc lão tổ nói:
- Tin.
- Tin bản phong chủ thì tốt rồi, lần này cho bản phong chủ mượn một trăm viên đan dược, về sau chắc chắn sẽ không để lão chịu thiệt.
Lâm Phàm nói không biết ngượng miệng, lần trước chỉ cần năm mươi viên, lần này trực tiếp đòi một trăm viên.
Cửu Sắc lão tổ hóa đá, lão rất muốn đè Lâm Phàm dưới đất đánh tơi bời.
Còn muốn mặt không?
Mợ nó.
Năm mươi viên là đã quá đáng lắm rồi, giờ lại muốn một trăm viên, tại sao không đi cướp luôn đi?
Biểu tình của Cửu Sắc lão tổ nghiêm túc, nói y như thật:
- Không có, thật sự hết rồi.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào Cửu Sắc lão tổ, mợ nó, lão đã thông minh hơn, không dễ dụ. Không có ích lợi gì e rằng Cửu Sắc lão tổ sẽ không chịu lấy đan dược ra.
Cửu Sắc lão tổ gật gù nhìn Lâm Phàm không rời mắt.
Ánh mắt hai người giao nhau.
Một người muốn đan dược.
Một người lộ vẻ mặt thật sự không có đan dược.
Lâm Phàm thầm tính toán.
Tăng lên tới Chúa Tể cảnh tiêu hao một trăm ức giá trị khổ tu, muốn tăng tiến tiếp thì số lượng giá trị khổ tu rất khủng, phỏng chừng cỡ hai trăm ức.
Lâm Phàm nói:
- Được rồi, đã hết rồi thì bản phong chủ không miễn cưỡng, chờ thêm một thời gian bản phong chủ sẽ đến.
Không thể gấp gáp, phải từ từ.
Lâm Phàm nói:
- Cửu Sắc, nói một câu thật lòng, Lâm Phàm này thật sự xem lão là bằng hữu. Lão đừng nghĩ bản phong chủ vì đan dược của Đan giới mới có quan hệ tốt với lão như vậy.
Cửu Sắc lão tổ gật đầu, rất là đồng ý:
- Đương nhiên rồi.
Nhưng lão thầm nhủ tin ngươi mới lạ, không vì đan dược mới lạ.
Sau khi Lâm Phàm rời đi, Cửu Sắc lão tổ thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc đuổi tiểu tử này đi, làm người ta sợ chết khiếp.
Hắn lại muốn lấy chỗ tốt gì từ Đan giới của lão thì lão quyết không cho, lần trước đã cho rất nhiều, nếu cho tiếp thì Đan giới sẽ bị một mình tiểu tử này phá sập.
Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm hơi tiếc nuối, không thể lấy đan dược từ chỗ Cửu Sắc lão tổ, tiếc đứt ruột.
Lâm Phàm trở lại tông môn, hắn chưa kịp nghĩ chuyện gì thì một bóng dáng từ xa lao đến.
Ma Tổ trở về, sắc mặt rất nghiêm túc, hình như gặp chuyện gì.
Lâm Phàm cười hỏi:
- Ma Tổ, ngươi đi đâu? Sao đến bây giờ mới trở về? Đừng nói là đã đuổi theo những thần vật kia nhé?
Ma Tổ có chút xấu hổ, gã thật sự đuổi theo những thần vật kia, tiếc rằng không bắt được món nào.
Ma Tổ phát hiện thần vật lần này hơi khác, tốc độ bắn ra rất nhanh, bản thân gã suýt không đuổi kịp.
Ma Tổ nói:
- Mau đi theo ta, có món thần vật phát sinh biến hóa kinh người, sợ là có chuyện lớn.
Ma Tổ vội vàng trở về vì dọc đường gặp một món thần vật có biến đổi kinh người.
Thần vật đó bị một màn ánh sáng bao phủ, không thấy tình huống bên trong, càng không cách nào chạm đến, khi vươn tay chạm vào sẽ bị một loại lực lượng vô hình ngăn lại.
Dù thực lực của gã đạt tới Chúa Tể nhất thế cảnh vẫn không thể đụng vào, nên gã xác định thần vật này tuyệt đối không tầm thường.
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi:
- Thật không vậy?
Quả nhiên Ma Tổ đuổi theo thần vật, có lẽ gặp thần vật kia, một mình gã không nuốt được mới nhớ tới tìm hắn cùng chia sẻ.
Ma Tổ nôn nóng thúc giục Lâm Phàm:
- Chắc chắn là thật, chúng ta đi mau lên! Nhưng phải cẩn thận một chút, ta ở nơi đó chờ đợi một đoạn thời gian, phát hiện thần vật kia dần tiết ra hơi thở, e rằng lúc chúng ta đến nơi đã có nhiều người bị hấp dẫn đến. Đi!
- Được rồi, vậy đi xem.
Hai người biến mất tại chỗ, từ Ma Tổ dẫn đầu lao tới chỗ thần vật biến đổi kinh người.
Ma Tổ phát hiện món thần vật kia là một hòn đá hình vuông, mặt ngoài lồi lõm, có hoa văn phức tạp.
Khi gã phát hiện thần vật thì nó đã bị một màn ánh sáng bao vây, thần vật phát ra hơi thở như món ngon dụ dỗ nhiều cường giả chú ý.
Ma Tổ cùng Lâm Phàm xuất hiện ở phương xa.
Bọn họ không tiến lên, bởi vì nơi đó có hơi thở của người ngoài, còn có năng lượng dao động, có người phát hiện thần vật kia.
Ma Tổ nhìn về phía xa, nghiêm túc nói:
- Không ngờ đã dẫn tới người khác.
Gã kinh ngạc kêu lên:
- Sao biến to vậy rồi? Khi ta rời đi thì màn sáng còn rất nhỏ, chỉ cỡ lòng bàn tay!
Lâm Phàm nhìn kỹ, Ma Tổ nói màn sáng cỡ bàn tay bây giờ đã là quái vật khổng lồ, mơ hồ thấy thứ bên trong.
Lâm Phàm nghi hoặc hỏi:
- Thứ này rốt cuộc là cái gì?
Thần vật đều lợi hại như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận