Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1174: Lát nữa sẽ nổ nát mông của ngươi

Lâm Phàm lẩm bẩm:
- Xem ra chút nữa sẽ phát sinh một trận đại chiến.
Mắt hắn bắn ra tia sáng, lòng hơi dao động, đánh nhau là việc hắn thích nhất.
Ma Tổ trầm ngâm nói:
- Vẫn phải cẩn thận một chút, thần vật dao động hơi thở cực mạnh, đã dẫn tới không ít cường giả. Ngươi nhìn cường giả kia muốn đánh vỡ màn ánh sáng kia kìa, nhưng màn sáng không nhúc nhích tí nào. E rằng thần vật này không đơn giản như vậy.
Lúc này bốn phương thiên địa chấn động hư không, có uy thế cực kỳ khủng bố truyền đến.
Cường giả đang công kích màn sáng cảm nhận được uy thế này thì mặt biến sắc ẩn núp ngay.
Lâm Phàm thấy Sí Hoàng đến liền làm phong vân vần vũ, mang theo uy thế khủng bố vô biên phô thiên cái địa:
- Con chim quái này cũng tới.
Sí Hoàng đậu trên màn sáng.
- Ma Tổ, ngươi biết tu vi của đám người này đến trình độ nào không?
Ma Tổ trả lời:
- Đã đến Hỗn Nguyên cảnh. Tiểu tử, cảnh giới này rất khó nói, dù sao cũng là cường giả viễn cổ, không giao đấu thì khó mà hiểu rõ. Còn nếu đánh thì e rằng chỉ có đường chết.
Lại có người đi ra:
- Sí Hoàng, mọi người chia đều thần vật này đi.
Người đến là Xích Diễm Hoàng.
Khi Xích Diễm Hoàng đi tới bên cạnh Sí Hoàng, chợt bóp mũi nhíu mày nói:
- Sao tanh mùi máu vậy? Sí Hoàng, ngươi lại nuốt sinh linh?
Sí Hoàng huyễn hóa thành hình người, vỗ bụng:
- Đói bụng thì ăn thôi, dọc đường tới đây ăn cũng nhiều, tiếc rằng mùi vị bây giờ dở hơn hồi xưa nhiều.
Xích Diễm Hoàng lười nói chuyện với Sí Hoàng, súc sinh mãi là súc sinh, dù đến cảnh giới như họ vẫn không sửa được thói quen ăn sinh linh.
May mắn Sí Hoàng bị giam trong Nguyên Tổ Thâm Uyên, chứ với khẩu vị của nó trải qua thời gian dài như vậy e rằng sinh linh nguyên giới sẽ bị nó nuốt hết một nửa.
- Xích Diễm Hoàng, Sí Hoàng, hai người chia đều thần vật thì chúng ta chia cái gì?
Lại hai bóng dáng xuất hiện từ xa, khí thế hùng hậu.
Vừa ra sân đã bảo hai người kia chia đôi thần vật là rất quá đáng.
Xích Diễm Hoàng cùng Sí Hoàng liếc nhau, đều có chút không vui.
Giới to như vậy, một món thần vật tầm thường dù phát ra hơi thở rất khổng lồ nhưng không thể nào một chốc hấp dẫn bốn người đến được.
Những Chúa Tể nhỏ yếu như con kiến ẩn nấp ở xung quanh thì bọn họ không thèm để vào mắt.
Nhóm Xích Diễm Hoàng bị nhốt trong Nguyên Tổ Thâm Uyên, đều vô cùng quen thuộc nhau, đánh nhau vì một món thần vật thì rất không đáng giá.
Lúc họ mới ra Nguyên Tổ Thâm Uyên, gặp thần vật phun trào, bọn họ đều đuổi theo bắt chúng nó. Khiến bọn họ vô cùng ngạc nhiên là những thần vật này rất quái dị, không thể chiếm lấy.
Xích Diễm Hoàng nói:
- Thế Minh, Đế Tôn, tất cả mọi người là người quen cũ, đã cùng nhau phát hiện ra thần vật này thì chia đều thôi. Nhưng thần vật này hơi quái dị, màn sáng bao bọc nó ngăn cản ta thăm dò, xem ra vật phi phàm đang ở trước mắt.
Chia sẻ với Sí Hoàng một chút thì không sao, nào ngờ lại có hai người đến, khiến người hơi bực mình.
Nhưng biết làm sao được? Đã đến rồi thì không lẽ đánh nhau với hai người kia chỉ vì một món thần vật? Chẳng ai chiếm được chỗ tốt.
Các cường giả Chúa Tể ẩn trong hư không thầm bất đắc dĩ, bọn họ nhận ra bốn vị này là cường giả viễn cổ, không cách nào chống lại.
Lâm Phàm rất bất mãn nói:
- Ma Tổ, bốn người này có chút phách lối, nhiều người ngồi canh xung quanh đều vì thần vật này, chưa đánh đã vỗ ngực bảo bốn người chia nhau thần vật, hơi quá đáng.
Ma Tổ quái dị nhìn Lâm Phàm, tiểu tử này suy nghĩ kiểu gì? Bốn vị cường giả viễn cổ chia cắt thần vật còn cần người khác đồng ý?
Tất cả Chúa Tể núp xung quanh đều không đủ người ta nhét kẽ răng.
Ma Tổ dặn dò:
- Ngươi cũng đừng làm loạn, sẽ chết người thật.
Lâm Phàm lắc đầu, Ma Tổ quá nhát gan.
Trước kia hắn còn tưởng Ma Tổ là dạng người cả gan làm loạn, rất có phong phạm ma đạo, Xích Cửu Sát cũng không thể so sánh với Ma Tổ.
Nhưng từ khi cường giả viễn cổ xuất hiện thì tình huống chớp mắt biến đổi, ấn tượng của hắn về gã tuột dốc không phanh, quá tệ.
Ma Tổ đang định nói gì thì phát hiện tiểu tử bên cạnh mình đã biến mất.
Ma Tổ hết hồn, nhìn phía trước mới phát hiện tiểu tử này lao về phía bốn vị cường giả viễn cổ, còn nghe tiếng hắn nói chuyện.
Lâm Phàm ung dung bước chậm trên trời:
- Bốn vị hơi khoa trương, bốn người chia nhau rồi bản phong chủ lấy cái gì?
- Ai!?
Nhóm Xích Diễm Hoàng đang trò chuyện vui vẻ, nghe câu hỏi thì giật nảy mình.
Rốt cuộc là ai?
Xích Diễm Hoàng nhận ra tiểu tử này ngay:
- Thì ra là ngươi!
Là tiểu tử láo toét với gã lúc gã mới bước ra từ Nguyên Tổ Thâm Uyên, còn chặt đứt hai sừng của gã đây mà. Nếu không phải gã bận đuổi theo thần vật thì đã giết tiểu tử này rồi.
Lâm Phàm nhìn bốn người:
- Bốn ngươi hơi quá đáng, bản phong chủ đã thấy thần vật này thì phải có phần, các ngươi có ý kiến gì không?
Phương xa.
Ma Tổ suýt tắt thở.
Dữ dội ghê gớm, hắn không rõ tình huống hiện tại như thế nào sao?
Ma Tổ không biết làm sao bây giờ.
- Tiểu tử, ngươi lợi hại, đi cùng với ngươi thì không ngày nào trái tim được yên ổn.
Ma Tổ đã nhận ra điều này, tình hình bây giờ là gã có nên đứng ra không.
Xích Diễm Hoàng cười khùng khục, sau đó cười phá lên:
- Ha ha ha! Không ngờ hậu bối ngày nay càn rỡ như vậy, ngươi biết mình đang nói chuyện với ai không? Hay ngươi không biết thực lực của mình là thế nào? Ta nghĩ chút nữa ngươi sẽ hiểu được mình có năng lực nói lời đó với chúng ta không.
Sí Hoàng, Thế Minh, Đế Tôn đều cười lạnh.
Bọn họ là ai?
Đây là cường giả viễn cổ, bị Nguyên Tổ Thâm Uyên nhốt lâu như vậy, hậu bối bây giờ quên hết bọn họ, đã quên thời đại từng bị họ khống chế đáng sợ cỡ nào.
Sí Hoàng nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, dò hỏi:
- Hơi thở của ngươi khiến ta thấy hơi quen.
Lâm Phàm liếc qua:
- Con chim nhà ngươi mới đi ra đã bị bản phong chủ chém cho một nhát búa, sợ đến ướt quần, quên rồi sao?
Lúc ấy Lâm Phàm suy nghĩ thế này mà là cường giả viễn cổ gì, chém một nhát búa mà sợ rụng cánh.
Sí Hoàng nhớ lại, tức giận the thé hét lên:
- Là ngươi!
Sí Hoàng cứ tưởng người tổn thương mình là cường giả khủng bố nào, nay xem ra không phải, là con kiến mới đúng.
- Tiểu tử giỏi lắm, dám làm tổn thương ta, nuốt ngươi luôn!
Sí Hoàng huyễn hóa ra bản thể, bốn cặp cánh xương tỏa vầng sáng âm u, đập cánh, hé miệng to nhọn hoắc định nuốt chửng Lâm Phàm.
Lâm Phàm không hụt hơi, hắn chưa nếm qua cường giả viễn cổ mạnh đến mức nào, lần này không phải lúc đọ sức.
Lực lượng khủng bố bộc phát từ người Lâm Phàm, thế giới lực lượng hiển hiện, bên trong thế giới không có nhiều sinh linh lực lượng, nhưng giây phút Lâm Phàm bước vào Chúa Tể cảnh thì thế giới trong người đã biến đổi kinh người.
Phụt phụt!
Thế giới lực lượng nứt rạn, vết rạn li ti rậm rạp, có ánh sáng sức mạnh bắn ra.
Xích Diễm Hoàng hết hồn:
- Cái này . . .
Lực lượng này quá khủng bố, Chúa Tể không thể nào có được.
Khoảnh khắc này, Sí Hoàng nuốt chửng Lâm Phàm.
Giống như thiên địa khép kín, hết thảy đều biến mất không dấu vết.
Các Chúa Tể ẩn trong hư không đều bị sợ choáng váng.
Thật sự là khủng bố.
Sí Hoàng bỗng đổi sắc mặt, cảm giác có lực lượng khủng bố tràn ra từ khoang miệng.
- Nguy!
Sí Hoàng kinh sợ, muốn phun đồ vật ra, nhưng mọi thứ đều chậm.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, một mảnh thiên địa hóa thành hư vô.
Sóng lực lượng như thủy triều từng lớp khuếch tán bốn phương tám hướng, các Chúa Tể ẩn trong hư không rút lui nhanh.
Ma Tổ cũng thụt lùi:
- Mợ nó, tiểu tử này quá độc ác!
Tiểu tử này tự bạo thế giới trong người có uy lực thật sự đáng sợ.
Có tiếng hét thảm thiết vang lên.
Mỏ nhọn của Sí Hoàng chảy máu ròng ròng, mỏ cứng trên và dưới vỡ vụn, vô cùng thê thảm.
Nhóm Xích Diễm Hoàng nhìn sững sờ.
Mãi đến bây giờ bọn họ vẫn không hiểu được đối phương rốt cuộc là cái gì?
Tự bạo thế giới trong người, bọn họ cảm ứng thế giới kia được tạo ra từ lực lượng thuần khiết.
Lực lượng ngưng tụ thành thế giới?
Đừng nói giỡn, dù trong thời đại của họ cũng không ai làm được điều đó, không có người dám làm.
Nhưng hôm nay phát sinh ở trước mắt.
Sí Hoàng vừa nuốt chửng đối phương thì hắn đã dứt khoát tự bạo, dù tu vi không mạnh bằng họ nhưng lực lượng tự bạo này không dễ ngăn cản.
Sí Hoàng đã biến về hình người, giận dữ mắng:
- Khốn nạn!
Sí Hoàng cảm giác kỳ kỳ, bờ môi đã biến mất thì phải, không có tri giác.
Sí Hoàng phát hiện ánh mắt nhóm Xích Diễm Hoàng nhìn mình hơi lạ, dường như đang cố nén cười:
- Ánh mắt của các ngươi là sao?
Xích Diễm Hoàng lắc đầu nói, nhưng mặt hơi nhăn lại như cố kiềm nén:
- Không có gì.
Xích Diễm Hoàng rất muốn cười phá lên.
Môi Sí Hoàng sưng như hai khúc lạp xưởng treo trên mặt, bọn họ không nhìn ra Sí Hoàng đang ngậm miệng hay há mồm.
Sí Hoàng cảm giác không thích hợp, giơ tay lên sờ, sau đó thê lương gầm rú.
Đau đớn, tức giận dâng trào trong lòng, Sí Hoàng không ngờ tiểu tử này dám làm như vậy với gã.
Khốn kiếp, đúng là khốn nạn!
Mười giây.
Lâm Phàm tinh khí thần đạt tới đỉnh viên mãn bước ra từ chỗ tối:
- Muốn nuốt bản phong chủ? Sao ngươi không lên trời luôn đi. Thần vật có phần của ta, ai có ý kiến?
Khi giọng nói cất lên, bốn vị cường giả viễn cổ hết hồn.
Bọn họ thấy tận mắt đối phương đã tự bạo thế giới trong người nhưng sao sống sót được?
Sí Hoàng giận dữ, con mắt đỏ bừng, miệng sưng như khúc lạp xưởng tăng phần hài hước:
- Tiểu tử, ta liều mạng với ngươ!
Thế giới trong người lại hiện ra, Lâm Phàm ngoắc ngón tay với Sí Hoàng:
- Đến đây, lát nữa nổ nát hoa cúc của ngươi!
Câu này khá thô tục nhưng làm Sí Hoàng đứng im như tượng, mặt đen thui.
Màn sáng bao phủ ngoài thần vật đột nhiên biến mất.
Cảnh tượng lạ kinh người diễn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận