Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1177: Thật ra có cách càng đơn giản hơn

Lâm Phàm rất tức giận, đánh cũng rất hăng hái, cái loại cảm giác này không thể chê.
Tiếc rằng Thiên Đình không nhận hắn làm chủ.
Đây là xem thường người.
Nam nhân cường đại và hoàn mỹ như vậy xuất hiện trước mặt nhưng Thiên Đình không biết lựa chọn.
Biết nói sao bây giờ?
Không nói nhiều, chơi tới bến.
Nếu đã không chọn ta tức là mắt của Thiên Đình có vấn đề, thế thì đập nát sẽ tốt hơn.
Dục Cửu Nguyên bỗng làm ra hành động này khiến Lâm Phàm ngạc nhiên đến ngây người, song đao chém mây bay nước chảy cũng chậm rãi dừng lại.
Lâm Phàm bình tĩnh vô cùng, quay đầu hỏi:
- Biết sợ rồi?
Dục Cửu Nguyên quỳ dứt khoát, quỳ ra một loại khí thế.
Dục Cửu Nguyên bị buộc nóng nảy nên đã quỳ xuống, bình tĩnh ngẫm lại thì thấy rất mất mặt:
- Ta . . .
Y là Cấm Thượng Thiên Đế, càng là chủ nhân được thần vật này lựa chọn.
Nhưng khi Dục Cửu Nguyên định đứng dậy thì Lâm Phàm tiếp tục vung song đao chém chặt ngai báu.
Một câu nói chui vào lỗ tai Dục Cửu Nguyên:
- Không có chút thành ý gì cả.
Dục Cửu Nguyên tức muốn bể phổi:
- Đáng ghét!
Rất quá đáng.
Nhưng khi thấy ngai báu lại mẻ một góc thì Dục Cửu Nguyên rất muốn tự tử.
Bùm!
Dục Cửu Nguyên lại quỳ.
Lâm Phàm dừng động tác tay, lắc đầu nói:
- Thật không ngờ vì một tòa Thiên Đình rách nát mà ngươi chịu quỳ xuống, ài.
Mặc kệ Lâm Phàm nói thế nào Dục Cửu Nguyên đều không trả lời.
Đây là nhục nhã.
Cũng là một loại sỉ nhục.
Lâm Phàm nói:
- Mới rồi ngươi nói ngươi muốn thề thần phục bản phong chủ đúng không?
Thiên Đình có chút tác dụng.
Không nói những cái khác, chỉ riêng cảnh sắc đã không tệ.
Dục Cửu Nguyên lộ vẻ rất khó khăn:
- Cái này . . .
Thần phục đối phương thì chắc chắn không còn tự do, từ nay về sau bị người kiểm soát, dù lấy được Thiên Đình thì sao? Những lời Dục Cửu Nguyên đã nói chỉ vì khiến đối phương dừng tay, đừng phá hoại ngai báu nữa.
Còn về hiệu trung, thần phục thì không thể nào, tuyệt đối không thể.
Lâm Phàm nói:
- Ngươi đang do dự? Hay ngươi đang suy nghĩ những cách khác hòng lấy ngai báu này? Bản phong chủ nói thẳng cho ngươi biết, bản phong chủ bỏ hết mấy việc khác, dây dưa với ngươi ở đây!
Mục đích của Lâm Phàm rất đơn giản, hắn là người đầu tiên vào đây nên phải thuộc về hắn, nếu không là của hắn thì thà phá hủy, tuyệt đối không giao cho người khác.
Dục Cửu Nguyên hỏi:
- Cho con đường sống được không? Dục Cửu Nguyên này có thể thề vĩnh viễn không đối địch với ngươi.
Lâm Phàm trả lời:
- Không đủ.
Dục Cửu Nguyên nghiến răng nghiến lợi, trên mặt hiện nét tức giận:
- Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào.
Lâm Phàm cười:
- Cho ngươi ba loại lựa chọn, loại thứ nhất là chết, loại thứ hai là biến, loại thứ ba là quỳ xuống.
Khi lựa chọn thứ ba đưa ra thì Dục Cửu Nguyên biết không còn đường thương lượng.
Thề thần phục Lâm Phàm là vì mới rồi y đau lòng quá, không kìm được mới bật thốt ra. Dù thế nào thì y cũng là Cấm Thượng Thiên Đế Dục Cửu Nguyên, không phải những con tôm nhỏ, càng không phải kẻ yếu e ngại bị người đánh.
Dục Cửu Nguyên cười phá lên:
- Ha ha ha! Cuộc đời của Dục Cửu Nguyên này chưa từng thần phục người khác, thần vật lựa chọn ta là vì ta hợp với nó. Ngươi ngăn cản ta, không cảm thấy mình rất quá đáng sao?
Lâm Phàm nhìn thoáng qua Dục Cửu Nguyên, lười nói thêm cái gì, quay đầu tiếp tục chém chặt ngai báu:
- Đừng nói nhảm nữa, ngươi nói gì cũng sẽ không ngừng lại!
Thần vật trong Nguyên Tổ Thâm Uyên khiến Lâm Phàm hơi hiểu chút chuyện.
Thiên Đình lựa chọn Dục Cửu Nguyên.
Nguyên nhân là gì?
Vì danh hiệu của đối phương gọi là Cấm Thượng Thiên Đế?
Nếu đúng vậy thì hắn đã sớm dùng danh hào này.
Ngai báu dần vỡ vụn, bộ mặt của Dục Cửu Nguyên cũng càng dữ tợn hơn, tức giận lên đến đỉnh.
Mắt Dục Cửu Nguyên long lên sòng sọc lao vào Lâm Phàm:
- Đây là cơ duyên của ta, ta là Cấm Thượng Thiên Đế Dục Cửu Nguyên, ta không cho phép người khác coi thường ta! Lâm Phàm, ngươi nghe kỹ cho ta, bản đế có xương đế, sẽ không lần thứ ba khuất phục nhà ngươi!
Trong khoảnh khắc, Dục Cửu Nguyên hiện ra thế giới trong người, muốn tự bạo đồng quy vu tận với Lâm Phàm.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai.
Dục Cửu Nguyên lựa chọn tự bạo để đối kháng với Lâm Phàm.
Tuy ở trong Thiên Đình sẽ khiến Dục Cửu Nguyên sống lại, nhưng lúc trước là vì thân thể không bị hủy, Lâm Phàm chỉ đấm thủng người nên lực lượng bí ẩn trong Thiên Đình có thể vá lại được.
Còn tự bạo là không chừa cặn bã, sống sót hay không là cả một vấn đề.
Lâm Phàm đã bị sóng tự bạo ập đến bao phủ.
Một lúc lâu sau.
Thiên Đình phục hồi bình thường.
Lâm Phàm vẫn đứng tại chỗ, tay chân lành lặn.
- Cần gì chứ.
Lựa chọn khiến người bất đắc dĩ.
Dục Cửu Nguyên kiên cường đến bất ngờ.
Cái quỳ ban đầu khiến Lâm Phàm nhìn thấy Dục Cửu Nguyên có chút cốt khí, nhưng sau đó y không chịu quỳ, chẳng có chút cốt khí nào.
- A?
Lâm Phàm bỗng cúi đầu, thấy ngai báu tưới đầy máu, mắt thịt có thể thấy máu nhanh chóng biến mất.
- Vậy mà cũng được?
Lâm Phàm không tin nổi sẽ phát sinh xác suất như vậy.
Dục Cửu Nguyên tự bạo bắn tia máu hòa hợp với ngai báu.
Ngai báu dần phục hồi như cũ, một bóng dáng hiện ra.
Dục Cửu Nguyên xuất hiện, cười lớn:
- Lâm Phàm, ngươi không ngờ chứ gì? Ta không chết, ta thành công! Thiên Đình là của ta, ta là chủ nhân nơi này, cảm nhận lực lượng của ta đi!
Thực lực của Dục Cửu Nguyên tăng nhanh vùn vụt, tử khí Thiên Đình từ bốn phương tám hướng vọt tới bao phủ y.
Thiên âm vang vọng khắp Thiên Đình.
Trong người Dục Cửu Nguyên có lực lượng cường đại đang ngưng tụ, bình chướng Chúa Tể bị đánh vỡ, y bước vào cảnh giới Chúa Tể nhất thế.
Sơ kỳ.
Trung kỳ.
Đỉnh.
Ngừng lại.
Nhờ Thiên Đình tăng phúc, thực lực của Dục Cửu Nguyên đến cảnh giới Chúa Tể nhất thế.
Y có thể đến cảnh giới cao hơn nữa, tiếc rằng căn cơ chưa đủ vững chắc chống đỡ y lên Hỗn Nguyên cảnh.
Tăng lên một đại cảnh giới đã là việc rất khủng bố, trừ cường giả Hỗn Nguyên cảnh ra thì Chúa Tể nhất thế cảnh đã là mạnh nhất.
Trong phút chốc Dục Cửu Nguyên mở mắt ra, hai luồng sáng vàng bắn xuyên thiên địa, tầng mây chấn động.
Dục Cửu Nguyên vụt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lâm Phàm đứng trước mặt mình:
- Ngươi nhìn thấy không? Chúa Tể nhất thế, ta đã đạt đến cảnh giới cỡ này! Bây giờ ta là Chúa Tể Thiên Đình, Thiên Đế Thiên Đình, khống chế hết thảy! Chênh lệch giữa ngươi và ta đã không cách nào lấp đầy, không lâu sau thực lực của ta sẽ càng ngày càng mạnh, đủ sức đánh vỡ bình chướng Chúa Tể nhất thế! Ngươi lấy gì so với ta?
Dục Cửu Nguyên vênh váo, từ sau khi trở thành Thiên Đế Thiên Đình thì y hiểu rõ rất nhiều.
Bộp!
Lâm Phàm bóp sau gáy Dục Cửu Nguyên, nhấc bổng y lên:
- Ài, ngươi làm gì? Ngươi muốn làm gì?
Dục Cửu Nguyên rất tức giận, y là chủ của Thiên Đình, đứng trên muôn vàn, thực lực mạnh mẽ đến khủng bố, tiểu tử này dám láo với y hả? Hắn có năng lực gì?
Tiếc rằng Dục Cửu Nguyên vùng vẫy cỡ nào cũng không thoát ra được.
Bốp!
Hắn lật tay tát một cái, mặt của Dục Cửu Nguyên bị hắn đánh sưng lên.
Dục Cửu Nguyên không dám tin nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, đôi mắt trợn to lộ tia giật mình:
- Ngươi dám đánh ta? Chết, ta muốn ngươi chết! Thiên Đế Ấn đâu, đập chết hắn cho ta!
Thiên Đế Ấn từng đập Đế Tôn suýt chết tươi lại hiện ra, bay thẳng về phía Lâm Phàm.
Mở ra chiến trường viễn cổ.
Lâm Phàm phớt lờ Thiên Đế Ấn, hắn đánh Dục Cửu Nguyên tơi bời.
Bùm!
Thiên Đế Ấn đập vào lưng Lâm Phàm, vòi máu phun ra, lưng nứt nẻ, nhưng hắn không nhúc nhích chút nào, bình tĩnh như không có gì.
Lâm Phàm cười nói:
- Thật ra không cần phiền phức như vậy, dù ngươi trở thành chủ của Thiên Đình thì sao? Bản phong chủ chỉ cần đánh ngươi kêu phụ gọi mẫu là xong. Sống trong nỗi sợ bản phong chủ có lẽ sẽ rất tốt cho ngươi.
Đầu óc của hắn bỗng trở nên minh mẫn, hắn nên sớm nghĩ đến, để Dục Cửu Nguyên trở thành chủ của Thiên Đình rất tốt, dù sao buff lợi hại như vậy, để y sống trong ám ảnh thì tuyệt.
Bốp!
Dục Cửu Nguyên phun máu, mắt nổi đom đóm, suýt hôn mê.
Dục Cửu Nguyên rít gào:
- Bản Thiên Đế liều mạng với ngươi!
Lâm Phàm lười nói nhảm, đánh Dục Cửu Nguyên bầm dập:
- Ngươi lấy gì liều với bản phong chủ?
Thiên Đế Ấn liên tục đập vào lưng Lâm Phàm.
Lực lượng này thật sự rất mạnh, Đế Tôn bị đập trúng một chút đã phun máu, nếu Lâm Phàm không nhờ buff và bản thân lĩnh ngộ lực lượng thì đã chẳng chống đỡ nổi. Tuy có mấy thứ này nhưng Lâm Phàm vẫn bị thương rất nặng, tuy nhiên, còn một hơi thở thì hắn sẽ không chết.
Dục Cửu Nguyên thê thảm gào thét:
- Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!
Mới trở thành chủ của Thiên Đình không lâu đã bị đánh ra nông nỗi này, không hiểu sao sâu thẳm trong lòng y hễ nghĩ đến Lâm Phàm là sợ chết khiếp.
Lâm Phàm đứng dậy, ho ra mấy ngụm máu.
Dục Cửu Nguyên thì vừa bò vừa lăn trốn sau ngai báu, không dám đối mặt Lâm Phàm.
Lâm Phàm nói:
- Cút ra đây cho ta!
Dục Cửu Nguyên run rẩy, bó tay bó chân đi ra từ phía sau ngai báu, không dám ngẩng đầu, toàn thân run cầm cập.
Y thật sự sợ, bị bao phủ trong uy thế khủng bố của Lâm Phàm, gieo rắc hạt giống hãi hùng trong lòng y.
Chuyện tiếp theo đơn giản hơn nhiều.
Dục Cửu Nguyên bị uy hiếp, đe dọa, đâu còn dám chống cự, kêu y quỳ xuống hô Lâm Phàm là phụ thân thì y cũng sẵn sàng.
Bên ngoài.
Xích Diễm Hoàng không biết xảy ra chuyện gì, bóng dáng vừa rồi là ai?
Đây là thần vật.
Người khác có thể đi vào nhưng vì sao y không thể?
Thiên Đế Ấn bỗng hiện ra trong hư không.
Xích Diễm Hoàng thấy Thiên Đế Ấn thì sợ đến nỗi hồn vía lên mây, Đế Tôn mà còn suýt bị đập chết. Tất nhiên Xích Diễm Hoàng không thể biểu hiện ra mình sợ đến ướt quần, gã dứt khoát biến mất trong thiên địa, chạy ra xa.
Ba vị cường giả viễn cổ khác cũng hoảng hốt bỏ chạy.
Đế Tôn sợ hãi tột độ, nhưng gã bỗng quay đầu, phát hiện thứ kia lại bay tới đập mình.
- Quá đáng!
Nguy cơ bao phủ trong lòng.
Đế Tôn thi triển bí thuật viễn cổ tiêu hao tinh huyết của bản thân, chớp mắt tăng cao tốc độ. Thiên Đế Ấn đánh lén không thành công hóa thành luồng sáng bay vào Thiên Đình.
Ma Tổ luôn nhìn lén:
- Chuyện gì đây?
Tiểu tử kia vào rồi không trở ra nữa, hắn không sao chứ?
Có hai bóng người xuất hiện ở lối vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận