Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1179: Có lẽ thần vật sẽ tự ti

Các sư đệ, sư muội bắt đầu dọn nhà.
Nam Thiên Môn.
Lâm Phàm cười hỏi:
- Lão sư nhìn xem, có phải địa bàn của chúng ta càng to hơn, hào hoa hơn không?
Thiên Tu vừa lòng cười cười:
- Đồ nhi đúng là niềm tự hào của vi sư.
Không phải lão khoác lác, đồ nhi thật sự là niềm kiêu hãnh của lão.
Nhớ ngày xưa Hỏa Dung hết sức ngăn cản lão thu Lâm Phàm làm đồ đệ, may mắn lão ổn định, không dao động, nếu không thì đâu có niềm tự hào như ngày nay.
Phương xa có hai bóng người bay tới.
Cửu Sắc lão tổ mang theo Lạc Vân, vẻ mặt tươi cười đi tới:
- Lâm phong chủ, lão phu tới thăm ngươi.
Nụ cười hơi giả tạo, nhưng Cửu Sắc lão tổ cảm thấy nụ cười này rất hoàn mỹ, đây là chân tình khi gặp huynh đệ.
Lâm Phàm nói chuyện vui vẻ với lão sư, hắn liếc qua Cửu Sắc lão tổ, phản ứng dửng dưng:
- A, thì ra là lão tổ tới.
Xưng hô có chút xa cách.
Cửu Sắc lão tổ thầm hiểu hắn còn ghi hận lần trước không đưa đan dược cho hắn.
Mợ nó.
Nếu sớm biết ngươi có thể mang về đồ tốt như vậy thì muốn bao nhiêu đan dược cũng cho hết.
Cửu Sắc lão tổ nịnh nọt, không hề thấy xấu hổ vì Lâm Phàm xa cách, ngược lại tích cực lôi kéo quan hệ giữa hai người:
- Ài, Lâm huynh khách khí quá, trước kia còn xưng hô ta là Cửu Sắc huynh, sao bây giờ xa cách thế.
Thiên Tu ho nhẹ một tiếng:
- Đồ nhi, kết bạn thì tùy ý, nhưng phải xem rõ ràng bên trong con người như thế nào, có bằng hữu không nên tùy tiện quen.
Lâm Phàm cảm thán rằng:
- Lão sư nói có lý, trước kia đồ nhi không hiểu, thích chân thành với người, nhưng ai đó quá thực dụng, làm tổn thương lòng của đồ nhi, sau này đồ nhi sẽ không phạm vào sai lầm như thế nữa.
Cửu Sắc lão tổ ngây người.
Trời ạ, hai sư đồ này vô sỉ đến thế nào?
Ngươi đã bao giờ chân thành? Nếu không phải xem trọng đan dược của Đan giới thì e rằng họ đã lơ đẹp lão rồi.
Thiên Tu vừa lòng nói:
- Ừm, đồ nhi có thể tỉnh ngộ lại cũng không tính quá muộn, Thiên Đình này không tệ, hoàn cảnh tốt đẹp, tu luyện ở đây sẽ nhanh hơn chỗ khác.
Lời này là nói cho Cửu Sắc lão tổ nghe.
Thiên Tu rất hiểu bụng dạ của Cửu Sắc lão tổ, Đan giới ở ngay bên cạnh, hơn nữa đồ nhi thân thiết với Đan giới chỉ vì cần đan dược của họ.
Thiên Tu thắc mắc là tông môn có nhiều đan dược, Thanh Oa giỏi luyện đan, muốn đan dược nào cũng có thể luyện chế ra, vậy thì vì sao đồ nhi còn muốn lấy đan dược của Đan giới?
Nhưng làm lão sư thì không nên suy nghĩ nhiều, đồ nhi đã muốn thì chắc cần nó, lão phải giúp đồ nhi.
Cửu Sắc lão tổ nhìn theo hướng Thiên Tu chỉ đảo mắt qua phong cảnh Thiên Đình.
Ấn tượng đầu tiên là to, to không biên giới.
Những kiến trúc vàng son lộng lẫy, tràn ngập uy thế càng miễn bàn. Những dãy núi liên miên kéo dài càng kinh khủng.
Hít sâu một hơi sẽ phát hiện không khí trong này khác với bên ngoài.
Lạc Vân thần nữ đứng một bên cố nén cười, nàng hiểu tâm lý lúng túng của lão tổ.
Lâm phong chủ luôn lừa lấy đồ của lão tổ, Lạc Vân thần nữ biết hết nhưng không phản cảm.
Thế giới này là mạnh được yếu thua, Đan giới có cái gì bị cường giả nhìn trúng, nếu là người khác thì đã sớm trấn áp, chiếm Đan giới thành vật sở hữu rồi, các nàng cũng thành nô lệ.
Nhưng Lâm phong chủ không làm như vậy mà chỉ cãi cọ với lão tổ, lừa đan dược.
Loại hành vi này như một người muốn đánh, một người chịu đòn, không quá đáng chút nào.
Lâm phong chủ là người tốt trong lòng Lạc Vân thần nữ.
Về xưng hô người tốt, nếu bị người từng bị Lâm Phàm đập nhừ tử biết được chắc sẽ hộc máu. Thế này mà bảo là người tốt? Vậy ai mới đáng được gọi là người xấu?
Cửu Sắc lão tổ suy nghĩ, tình hình này mà không lấy ra thứ gì thì rất khó hàn gắn lại quan hệ.
Giờ phút này, Cửu Sắc lão tổ đã chuẩn bị sẵn sàng.
- Lâm phong chủ, lần trước phong chủ đến Đan giới muốn lấy đan dược của ta đúng không? Nói thật thì khi đó thiệt tình là không còn đan dược, trong lòng ta cũng rất băng khoăng, sao có thể để bằng hữu tay không mà quay về. Ngay hôm nay đã có đan dược, ta lập tức đưa đến cho Lâm phong chủ, nhìn xem thử một trăm viên đúng với yêu cầu lần trước, thấy sao?
Lòng Cửu Sắc lão tổ nhỏ máu, tay cầm đan dược run bần bật.
Đây là đang xẻo thịt của lão, nhưng không lóc thịt thì không được.
Lâm Phàm nhìn Cửu Sắc lão tổ, biểu tình có chút phức tạp:
- Cửu Sắc huynh, tình cảm giữa hai chúng ta sao có thể vì không có đan dược mà bị ảnh hưởng? Nào nào, chúng ta vào trong ngắm cảnh, huynh có đề nghị gì cứ nói với ta. Nơi này có nhiều dãy núi, dù chuyển hết Đan giới vào trong cũng không có vấn đề gì.
Lâm Phàm khoác một tay lên vai Cửu Sắc lão tổ, tay kia âm thầm lấy đan dược.
Cửu Sắc lão tổ muốn chết.
Kẻ thực dụng thì tàn nhẫn vậy đấy, từ sau khi quen Lâm Phàm, Cửu Sắc lão tổ cảm giác mình không ăn bớt được hắn.
Lúc viết tự truyện đã bị trấn lột nặng, cuối cùng bỏ ngang truyện không viết xong.
Tham gia cổ phần đường hầm lại bị bắt chẹt tiếp, không lâu sau đường hầm biến mất, lão không lấy được một cọng lông.
Nhưng lần này lão thông minh, không chơi mấy thứ giả tạo kia, trực tiếp thêm cổ phần Thiên Đình.
Cửu Sắc lão tổ nói:
- Tốt, Lâm phong chủ khách khí, đợi lát nữa trở về ta sẽ sai khiến một số người dọn dẹp dời đến đây.
Lâm Phàm ngạc nhiên, bá đạo dữ? Mới rồi nói khách sáo thôi, vậy mà tin là thật?
Cửu Sắc lão tổ hỏi:
- Sao vậy Lâm phong chủ? Huynh đệ với nhau, có lời gì cứ nói, đừng giấu ở trong lòng.
Trong lòng Cửu Sắc lão tổ hơi lo lắng, sợ tiểu tử này trực tiếp đổi ý.
Cửu Sắc lão tổ đã nhìn thấu, chỉ cần có cơ hội phải bợ đít ngay, nếu không sẽ bị dụ dỗ.
Lâm Phàm nhìn Cửu Sắc, chẳng ngờ lão này trở nên thông minh, không dễ bị dắt mũi như trước kia.
Lâm Phàm phất tay:
- Không có gì.
Hắn không muốn nói nữa, nếu đổi ý thì rất mất mặt.
Chốc lát sau, Thánh Chủ và Đán Ác Quân Chủ của Thánh Đường tông đi vào Viêm Hoa tông.
Khi thấy Thiên Đình thì hai người sững sờ.
Viêm Hoa tông phát triển thật sự là quá nhanh, nhanh đến khiến người phản ứng không kịp.
Ngẫm lại trước kia Viêm Hoa tông còn không lợi hại bằng Thánh Đường tông, nhưng giờ đã biến đổi thế này, so sánh gì nổi nữa? Bợ đít kêu ba ba còn sợ người ta ghét bỏ.
Thánh Chủ trầm mặc một chút, mở miệng nói:
- Về thôi.
Đán Ác Quân Chủ trợn to mắt hỏi:
- Cứ về vậy sao?
Thánh Chủ không nhiều lời, quay phắt đi, tự ti dâng lên trong lòng.
Không cách nào so sánh được, thật sự kém hơn.
Thiên Đình xuất hiện, các đệ tử đều đang bận rộn dọn nhà.
Viêm Hoa tông cũ cũng sẽ không bị bỏ phế, Lâm Phàm nâng nó lên tìm một chỗ trong Thiên Đình đặt nó xuống.
Cửu Sắc lão tổ rất dứt khoát, trở về liền sắp xếp người chiếm cứ một góc ở dãy núi nào đó trong Vô Địch phong.
Còn về khả năng bị Viêm Hoa tông nuốt luôn thì Cửu Sắc lão tổ chưa từng nghĩ đến, nuốt cái khỉ gì? Đan dược của Đan giới cơ bản đều bị Lâm Phàm lấy đi, nên có bị nuốt hay không cũng chẳng khác biệt.
Dời vào chỗ này ngược lại tăng chỉ số an toàn.
Trong Thiên Đình có nhiều thánh địa tu luyện nên mật thất của Vô Địch phong bị vứt bỏ, nhưng Vô Địch phong vẫn được giữ lại.
Từ Đại Pháo đứng trước Nam Thiên Môn, gã không biết ý nghĩa của ba chữ to trên đầu, sau này hỏi thăm Lâm sư huynh mới biết được.
Bây giờ đứng ở chỗ này làm gã cảm giác rất khác biệt.
Cách đó không xa, hiện giờ không phải hai người trông coi cửa cổng nữa, có thêm một người nữa, người đó được sư huynh mang về.
Đả Thủ Đường của Viêm Hoa tông.
Lão tổ Thánh Tiên giáo cười tươi rói, lão đã nói mà, đi theo Lâm phong chủ tuyệt đối có chỗ tốt, nhìn xem địa bàn hiện giờ, còn ai có thể so cao thấp với Viêm Hoa tông?
Lâm Phàm bắt đầu tu luyện, trước tiên ăn đan dược tăng lên giá trị khổ tu.
Một trăm viên đan dược đủ cho hai trăm ức giá trị khổ tu.
Mấy ngày sau.
Một bóng dáng xuất hiện trong không trung bên ngoài Viêm Hoa tông.
Thanh Hồ đứng cạnh nam nhân, dò hỏi:
- Đại Đế, thật sự không đi vào sao?
Chí Minh Thánh Viêm Đế trầm mặc hồi lâu, sau đó nói:
- Không vào, nhìn là được.
Chí Minh Thánh Viêm Đế nhìn Viêm Hoa tông bây giờ, mắt lộ rõ tia giật mình, càng nhiều là vui mừng.
Chí Minh Thánh Viêm Đế đã tỉnh táo lại, Yên Ma Đại Tôn gieo ma trong lòng y khiến tâm thần của y khác lạ. Lúc Lâm Phàm đại chiến Phật Ma, Yên Ma Đại Tôn suýt bị nổ trúng, ma liền tan biến.
Tâm tình của Thanh Hồ vui vẻ hơn trước kia nhiều.
Đại Đế tỉnh táo lại là điều y hy vọng nhất.
Thanh Hồ biết Đại Đế thay đổi đều vì bị Yên Ma Đại Tôn dẫn dắt, ngày ấy y đứng cạnh Đại Đế, đột nhiên phát hiện người Đại Đế run run, có thứ gì trong người tan vỡ, có sương mù màu đen bay ra, tan biến trong thiên địa.
Đại Đế rơi vào hôn mê, khi tỉnh lại thì trở về như cũ.
Chí Minh Thánh Viêm Đế nói:
- Đi thôi, công tích của Lâm Phàm đã vượt qua ta, Viêm Hoa tông ở trong tay hắn sẽ càng ngày càng huy hoàng.
Thanh Hồ gật đầu, cung kính nói:
- Vâng!
Chí Minh Thánh Viêm Đế cười nói:
- Thanh Hồ, trước kia ngươi không như vậy, chúng ta là huynh đệ, đừng khách khí quá.
Thanh Hồ cười nói:
- Kính cẩn lâu quá, trong một chốc không sửa đổi được.
Chí Minh Thánh Viêm Đế bật cười, trong nụ cười chất chứa hối hận, tự trách. Y nhớ đến Thái Sơn, vị huynh đệ bị y tự tay giết chết.
Còn với Yên Ma Đại Tôn thì y không hận nổi.
Tài nghệ không bằng người, tâm cảnh bất ổn, thua chịu phục.
Sau khi hai người rời đi, Lâm Phàm bước ra khỏi chỗ bế quan, ngẩng đầu nhìn về phía phương xa nơi hai người kia vừa đứng.
Tri Tri Điểu phát ra tiếng kêu gọi từ trong trữ vật giới chỉ:
- Tông sư, tông sư . . . !
Lâm Phàm liên lạc với người xét duyệt Tri Tri Điểu, nghi hoặc hỏi:
- Có chuyện gì?
Thứ này đang dần dần mở rộng nghiệp vụ, rải rác Tri Tri Điểu toàn bộ giới, sao có thời gian nói chuyện phiếm với hắn?
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nói:
- Tông sư kêu ta theo dõi việc kia đã có tin tức, những thần vật đều có biến hóa kinh người, giống như Thiên Đình mà tông sư mang về.
Lâm Phàm cau mày, quả nhiên là vậy, vùng đất thần thoại thật sự hiện hữu.
Lâm Phàm hỏi:
- Có Phật Quốc vàng óng ánh, có U Minh Huyết Hải máu tanh không?
- Tông sư nói Phật Quốc đúng là có thật, còn U Minh Huyết Hải máu tanh thì chưa hỏi thăm được. Lần này thần vật phun trào cho nhiều người được cơ duyên, tu vi một ngày ngàn dặm, đạt đến trình độ khiến người không tin nổi. Sau khi Tri Tri Điểu bị phát hiện thì không dò xét được nữa.
Tuy Tri Tri Điểu trong suốt nhưng cường giả vừa ra tay thì toàn là hư không tan vỡ, Tri Tri Điểu bị hút vào dòng chảy ngược hư không là bình thường.
Lâm Phàm hơi khó chịu:
- Mợ nó, kỳ cục.
Người khác đều chiếm được cơ duyên, vì sao hắn không có một cọng lông?
Ghét hắn vậy sao? Hay những thần vật này sợ tìm đến hắn sẽ tự ti, sợ không được coi trọng?
Nghĩ vậy thì thấy hợp lý hơn, thần vật nào đều vô dụng với hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận