Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1181: Lười cùng ngươi nói nhảm

Khi Lâm Phàm nói ra câu đó, Cốt Vương dứt khoát thề ngay, nhưng gã thề xong phát hiện đoàn người không nhúc nhích.
Mặt Cốt Vương hơi đỏ, rõ là đã say:
- Sao các ngươi không thề?
Ma Tổ hỏi:
- Ngươi tính làm thật hả Cốt Vương? Ngươi thật sự định suốt đời ở lại đây, từ bỏ tự do?
Đến trình độ như họ sẽ đặt nặng tự do cá nhân, bị gò bó trong một tông môn khiến người hơi khó chịu.
Cốt Vương quái dị nhìn đám người kia:
- Gì chứ? Tại sao không có tự do? Lâm gia nói rất rõ ràng, hiệu trung với Viêm Hoa tông chứ có cấm đi ra ngoài đâu?
Sao trí thông minh của họ còn thấp hơn gã? Đi theo đúng người là việc quan trọng nhất, gã không có bản lĩnh gì nhưng vẫn có tài nhìn người, không thì đã chẳng thể một đường bợ đít đến đỉnh.
Các Chúa Tể khá gật gù:
- A, nói có chút đạo lý.
Bọn họ cảm giác Cốt Vương nói có lý.
Ma Tổ không lên tiếng, không cãi lại, gã không thích hiệu trung với thế lực nào đó, cảm giác như bị thứ gì trói buộc.
Lâm Phàm thầm nghĩ hắn muốn hố nhóm Chúa Tể này vào Viêm Hoa tông, chỉ cần thề hiệu trung thì mấy chuyện khác dễ tính.
Cốt Vương đã mê tít hắn nên tốc độ thề rất nhanh, các Chúa Tể khác vẫn đang băn khoăn đắn đo.
Lâm Phàm lên tiếng:
- Còn ai thề nữa không? Thiên Đình rất lớn, có nhiều cung điện, với thực lực của các ngươi dư sức một người độc chiếm một cung điện. Thề không phải chuyện to tát gì, sau này đều là người mình, có đồ tốt gì cũng sẽ được chia phần.
Lâm Phàm phất tay nói:
- Được rồi, không nói nhiều, tùy ý nguyện cá nhân, không bắt buộc. Cốt Vương, đợi lát nữa ngươi đi tìm sư đệ của ta phân phối một tòa cung điện cho ngươi.
Cốt Vương thầm đắc ý:
- Biết rồi Lâm gia!
Cốt Vương nhìn đám bạn đồng hành từng cùng nhau bị nhốt trong nhà tù ngầm ở Phật Ma Tháp, mấy người không chung chí hướng gì hết, tiếc ơi là tiếc.
Cốt Vương rất muốn hét lên rằng các ngươi có biết mình bỏ qua cơ duyên lớn thế nào không? Đi theo Lâm gia lăn lộn tuyệt đối không thiệt thòi.
Lâm Phàm hỏi:
- Ma Tổ, ngươi nghĩ sao?
Ma Tổ dứt khoát nói:
- Không, ta không thích thề, bản Ma Tổ không thích bị trói buộc.
Lâm Phàm nói:
- Khoan bàn với mấy thứ này, lần này đến đây vì bàn công việc. Chúng ta phải mở rộng nghiệp vụ, đường hầm biến mất khiến chúng ta mất mát một số lớn tài phú, sức hấp dẫn của Du Vân dần giảm bớt, rất nhanh sẽ vô dụng, nên cần ngẫm lại đường ra tốt hơn.
Cốt Vương bây giờ là người của Viêm Hoa tông, càng bợ đít Lâm Phàm mọi lúc mọi nơi:
- Lâm gia cứ nói đi, Lâm gia nói nên làm gì thì chúng ta làm như thế!
Lâm Phàm trầm mặc một lát, sau đó mở miệng nói:
- Hiện nay tình huống giới vực hơi phức tạp, chúng ta chưa biết cụ thể tình huống như thế nào, tạm thời không lo nhiều quá, điều này cũng cho chúng ta không gian phát triển rất lớn.
- Chúng ta là người làm ăn đứng đắn, chỉ làm ăn đàng hoàng, mấy chuyện chém giết không hợp với chúng ta. Bản phong chủ đã suy nghĩ vài câu khẩu hiệu, các ngươi nghe thử.
- Chuyên nghiệp giáo dục mấy vạn năm, Lam Tường giáo dục tận sức phát triển thành cơ cấu giáo dục nghành nghề dẫn đầu toàn giới vực, bình trắc ba trăm sáu mươi độ các góc cá tính khác biệt của học sinh, đặt ra phương án riêng có hiệu quả, cũng có đoàn đội thầy dạy chuyên nghiệp phân phối riêng tùy vào từng người, cung cấp phục vụ dạy học mọi góc độ một với một, cá tính hóa cho học sinh. Kỹ thuật tu luyện của nhà ai mạnh? Hãy đến giới vực tìm Lam Tường!
- Nói xong rồi, thấy sao?
Lâm Phàm dứt lời, hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người nghệch mặt ra, ngơ ngác nai vàng.
Không hiểu câu này là sao.
Bốp bốp bốp!
Cốt Vương phản ứng lại, lập tức vỗ tay:
- Vỗ tay đi chứ, Lâm gia nói hay quá!
Chúa Tể khác hỏi:
- Cốt Vương, ngươi nghe hiểu?
Cốt Vương hết thuốc chữa rồi, nịnh nọt đến mù quáng.
Cốt Vương đáp:
- Không hiểu lắm, nhưng nghe là biết rất lợi hại.
Ma Tổ không nhịn được:
- Tiểu tử, ngươi nói thẳng ra đi, nghe không hiểu.
Đúng như tiểu tử này, bây giờ giới vực mặt ngoài nhìn như gió êm sóng lặng, nhưng không ai biết bao nhiêu nguy cơ ẩn giấu.
Vốn bằng phẳng liếc sơ là thấy, nhưng giờ khoác thêm lớp mạng che mặt, nếu không vén lên thì khó thấy rõ bộ mặt thật.
Còn bây giờ thì chờ mạng che tự vén lên, bọn họ lo kinh doanh làm ăn, kiếm lời mới được.
Lâm Phàm bất đắc dĩ với năng lực phân tích của bọn họ, đã nói kỹ càng như thế mà sao họ không hiểu?
Cốt Vương hỏi:
- Lâm gia, Lam Tường là ai?
Lâm Phàm nói:
- Thôi im hết đi, để bản phong chủ nói. Chúng ta có rất nhiều Chúa Tể, có thể giúp người khác tăng cao tu vi. Ngươi là Đế Thiên cảnh muốn tăng lên đến Thế Giới cảnh? Chúng ta có thể! Thế Giới cảnh tăng lên tới Chúa Tể cảnh? Với kinh nghiệm của các ngươi tự nhiên cũng không thành vấn đề. Huấn luyện một chọi một, thu phí, an toàn đáng tin, tuyệt đối không có vấn đề.
Cốt Vương kêu lên:
- Cách hay nè! Lâm gia, cách này hay quá, ghê gớm, nhưng cái này chẳng khác nào thu đồ đệ?
Lâm Phàm phất tay:
- Kém xa, không phải thu đồ đệ, chỉ là dùng tiền huấn luyện.
Ma Tổ trầm ngâm nói:
- Ta hơi hiểu rồi, nhưng nếu người ta muốn tăng lên đến Chúa Tể nhất thế cảnh làm thì sao bây giờ?
Lâm Phàm liếc qua Ma Tổ, cố ý phá đám phải không?
Lâm Phàm nói:
- Các ngươi nói thế nào? Mỗi cái tiểu cảnh giới công khai ghi giá, ta nghĩ sẽ có rất nhiều người nguyện ý tới học.
Cốt Vương không cần suy nghĩ nhiều, với tình huống trước mắt, mặc kệ Lâm Phàm nói cái gì gã đều khen tuyệt đối sẽ không phủ nhận.
Đám người trầm tư hồi lâu.
Ma Tổ nói:
- Được, có thể thử một lần.
Đám người cũng gật đầu.
Lâm Phàm không quá để bụng mấy chuyện huấn luyện, chủ yếu là không để đám Chúa Tể rảnh rỗi, phải kiếm tiền, chứ không thì hắn lỗ vốn.
Lâm Phàm loáng thoáng phát hiện đám Chúa Tể này bị trấn áp thời gian dài dần mờ mịt với chuyện thế gian, càng mất lòng tin với bản thân.
Hắn nhất định phải giúp những Chúa Tể này tìm về giá trị của mình, để bọn họ biết, các ngươi vẫn có chút tác dụng.
Hắn nhọc lòng vì điều này.
Việc tiếp theo tự nhiên là giao cho Tri Tri Điểu đến tuyên bố tin tức.
Lâm Phàm có việc khác cần hoàn thành, không rảnh để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Bấm đốt ngón tay, trừ cường giả viễn cổ ra bên ngoài còn vài kẻ địch nhảy nhót.
Ngay hôm đó.
Tri Tri Điểu mang theo tin tức rải rác đến các nơi.
Tin tức này rất kinh người.
Cường giả Chúa Tể nhất thế mở lớp học.
Giá cả rạch ròi.
Đế Thiên cảnh:
Sơ kỳ, trung kỳ.
Trung kỳ, đỉnh.
Thế Giới cảnh, Chúa Tể cảnh cũng vậy, mỗi cảnh giới đều đánh dấu rất rõ.
Nhiều người đều động lòng, đệ tử đã vào tông cũng rục rịch, vì bọn họ ở trong tông môn cũng không tìm thấy cường giả dạy bảo mình.
- Lam Tường?
Cái tên này bị họ thầm ghi nhớ, động lòng.
Nhưng giá tiền hơi đáng sợ, rất khủng.
Nhất là Chúa Tể cảnh, giá cả siêu khủng bố.
Dù vậy vẫn có nhiều người động lòng.
Lúc này.
Viêm Hoa tông.
Trong thời gian Lâm Phàm ở tông môn xem như nghỉ ngơi đủ, hắn chuẩn bị ra tông làm một ít việc.
Có lẽ nên đi xem Long giới, đệ tử mà hắn thu nhận đang ở đây, với thực lực của Long giới rất khó nguyên giới vực sống sót.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn về phía phương xa.
Lấy thực lực của hắn bây giờ đủ sức cảm ứng dao động lực lượng ở nơi xa tít.
- Mợ nó, có người đập phá địa bàn Viêm Hoa tông!
Lâm Phàm không nói nhiều, ẩn vào hư không, hóa thành hư vô biến mất không dấu vết.
Thực lực của hắn đã đạt tới Chúa Tể cảnh, đến trình độ cực kỳ khủng bố rồi, hiểu biết lực lượng càng hơn hẳn người khác. Nhưng kiểm soát lực lượng, trở thành Chúa Tể Lực Lượng vẫn còn chặng đường dài phải đi.
Phương xa, một con chim giương bốn cánh xương bay lượn, há miệng to cắn trời nuốt đất, không có sinh linh nào tránh thoát được.
Từ khi Sí Hoàng đi ra Nguyên Tổ Thâm Uyên thì vẫn bay lượn không mục đích, đói thì nuốt, thường ngày suy nghĩ vẩn vơ.
Sí Hoàng cảm giác mình có chút khổ cực, có chút đáng thương.
Mới ra khỏi Nguyên Tổ Thâm Uyên đã bị người trùm đầu đánh, hù gã sợ hãi chạy trốn ngay.
Về sau biết kẻ đánh mình là kẻ yếu thì thấy nhục.
Ngay sau đó theo đuổi thần vật, nhưng bị thần vật đánh.
Sí Hoàng là cường giả viễn cổ cảm thấy đau lòng, đau đớn không thể trút ra.
- Đừng, đừng ăn chúng ta!
Một tòa thôn trang bị Sí Hoàng bao phủ, thôn dân ở bên trong sợ hãi gào thét.
Nhưng ở trong mắt Sí Hoàng thì những thôn dân này rất nhỏ bé, không để vào mắt, trực tiếp nuốt chửng, mặt đất cũng bị cắn một miếng.
Sí Hoàng trầm tư:
- Không được, không thể tiếp tục như vậy.
Phương xa bỗng bắn tới luồng sáng.
Sí Hoàng giương mắt nhìn, hơi khó hiểu tên khốn nào mắt mù dám tới gây sự với gã. Nếu là lúc trước có lẽ gã sẽ căng thẳng, không nhìn thấu thực lực của đối phương thì chỉ có thể tránh lui.
Nhưng giờ thì gã đã nhìn thấu tình hình giới vực này, toàn là kẻ yếu, không đáng để bụng.
Lâm Phàm nhìn Sí Hoàng nuốt một tòa thôn trang thì tức giận muốn chém chết gã:
- Sí Hoàng, ngươi dám đến quậy địa bàn của bản phong chủ, còn dám nuốt con dân của tông môn ta, muốn chết phải không!?
Sí Hoàng nhìn kỹ, nhận ra Lâm Phàm ngay:
- Là ngươi! Tiểu tử giỏi lắm, ta chưa tìm ngươi mà ngươi tự tới cửa!
Thù cũ chưa trả luôn đè nén trong lòng gã, bây giờ thấy tiểu tử này, vừa lúc báo thù.
Sí Hoàng quát, uy thế kinh người:
- Ngươi nói đây là con dân của ngươi? Vậy bản hoàng sẽ nuốt hết con dân của ngươi!
Lâm Phàm lười nói nhiều với Sí Hoàng, dồn hết sức lực, sức mạnh kinh khủng bắt đầu sôi trào.
- Lười nói nhảm với ngươi.
Nếu ở bên ngoài gặp được Sí Hoàng còn có thể tán gẫu vài câu, nhưng gã nuốt con dân Viêm Hoa tông thì miễn bàn, trực tiếp đánh.
Sí Hoàng tức giận quát:
- Láo toét!
Bốn cánh vỗ, bề mặt cánh xương dựng đứng từng cây gai nhọn rồi bắn về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm không né tránh, xông thẳng lên.
Sí Hoàng lạnh lùng cười:
- Tự tìm cái chết.
Gai nhọn bắn ra bỗng tách rời, dày đặc hư không, trực tiếp phong tỏa đường đi của hắn.
Với tình huống của người bình thường đương nhiên sẽ đỡ đòn chứ không húc đầu xông lên.
Phập!
Sí Hoàng khó tin giật mình kêu lên:
- Cái gì?
Lâm Phàm phớt lờ những gai xương, hắn xông thẳng lên, thân thể bị gai xương đâm xuyên chảy máu ròng ròng.
Lâm Phàm quát lớn:
- Tên khốn, lão tử chơi chết ngươi!
Hắn xuất hiện trước mặt Sí Hoàng, rút gai xương trên người ra đâm vào đầu gã.
Sí Hoàng hết hồn, không phản ứng lại, hoặc nên nói là không nghĩ tới:
- Sao có thể như vậy?
Có tiếng hét thảm.
Một cây gai xương hung hăng đâm vào trán Sí Hoàng, móng vuốt bén của gã xẹt qua, trước ngực Lâm Phàm rách vài đường, máu phun ra.
- Mợ nó, nuốt con dân của tông môn bản phong chủ, ông trời cũng không cứu ngươi được!
Bạn cần đăng nhập để bình luận