Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1182: Luôn khiêu chiến ranh giới cuối cùng của ta

Sí Hoàng không ngờ tên này tàn nhẫn như vậy.
Có kiểu chiến đấu như vậy sao?
Không hiểu vì sao có cảm giác nguy cơ bao phủ trong lòng Sí Hoàng.
Sí Hoàng lắc mạnh đầu vứt bỏ suy nghĩ vớ vẩn này, không thể nào, tên kia sao đánh lại gã được.
Chỉ là Chúa Tể cảnh thôi mà, có chỗ nào kinh khủng đâu?
Nhưng xem tình huống trước mắt thì hơi kỳ kỳ.
Trán Sí Hoàng cắm ngược một cây gai xương, máu chảy ròng ròng, gã hét chói tai, gai xương trên trán bắn ra.
Sí Hoàng nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, tức giận rít gào:
- Tiểu tử, ngươi quá đáng rồi!
Lâm Phàm lơ lửng trên trời, rút từng gai xương ra, máu tuôn ra như suối từ lỗ thủng trên người rồi tưới đầy thiên địa.
Sí Hoàng vốn muốn nói gì, nhưng nhìn ánh mắt của Lâm Phàm làm tim gã rớt cái bịch, ánh mắt kia hình như có chút đáng sợ.
Lâm Phàm cúi người, khom lưng, hai nắm tay siết chặt:
- Sí Hoàng, đồ tạp chủng già, hôm nay ngươi nhất định phải chết!
Xoẹt đùng!
Có tia chớp màu đen xé rách hư không, cuồng bạo xé toạc ra.
Sí Hoàng nghiêm túc lên:
- Chuyện gì vậy?
Gã phát hiện tình huống hơi bất ổn.
Lâm Phàm gầm nhẹ một tiếng, mái tóc đen dài bay lên, mặt đất rung rinh:
- Sí Hoàng, lão tử sẽ dùng lực lượng mạnh nhất kết thúc mạng chó của ngươi, đừng hòng trốn được nữa, ngươi không trốn thoát!
Lấy Lâm Phàm làm trung tâm, dao động lực lượng kinh người khuếch tán, rất nhiều đá vụn, hòn đá trôi nổi.
Xoẹt đùng!
Tia chớp thô to quấn quanh thiên địa.
Sí Hoàng tức giận quát:
- Tại sao bản hoàng phải trốn!?
Nhưng biểu tình của gã bỗng thay đổi.
Hoàn cảnh xung quanh hình như kỳ kỳ.
Sức mạnh bùng nổ từ người tiểu tử này hơi khủng bố, Chúa Tể không thể có được.
Giờ phút này, Lâm Phàm ngưng tụ lực lượng trong người lên đến đỉnh, sau đó đứng thẳng người gầm nhẹ một tiếng, lấy bản thân làm trung tâm, gió lốc lực lượng càn quét nghiền ép bốn phương tám hướng.
Sí Hoàng vỗ cánh, bị bão tố lực lượng bao trùm.
Sí Hoàng không dám coi thường lực lượng mạnh mẽ này:
- Chết tiệt, cảnh giới của tên này là gì?
Sí Hoàng giật nảy mình, gã cảm nhận lực lượng mạnh mẽ xuất hiện ở bên trên.
Lâm Phàm khẽ quát, không sử dụng vũ khí gì, dùng hai nắm đấm nghiền ép đối phương.
Siết chặt nắm đấm, lực lượng ngưng tụ trên đầu ngón tay, ánh sáng rực rỡ lóe ra, tung cú đấm.
Sí Hoàng vỗ cánh va chạm với Lâm Phàm.
Bùm!
Âm thanh kinh người vang vọng đất trời.
Tràn ngập sức mạnh mang tính hủy diệt càn quét hết thảy, đá vụn xung quanh bị nghiền thành bột phấn, hư không nơi đây bị cắt thành hai nửa.
Sí Hoàng thầm giật mình:
- Hơi bị mạnh!
Va chạm một đợt, Sí Hoàng cảm nhận lực lượng của đối phương mạnh đến mức nào, không thua gì gã.
Sao có thể như vậy? Trong giới vực sao có thể tồn tại cường giả Hỗn Nguyên cảnh?
Bọn họ bị Nguyên Tổ Thâm Uyên nhốt lâu như vậy, từ thời đại viễn cổ đến thời đại xuống dốc hiện giờ đỉnh cao nhất chỉ là Chúa Tể nhất thế, hiện tại xuất hiện một quái thai khiến Sí Hoàng muốn đánh trống rút lui.
Đang lúc Sí Hoàng do dự thì Lâm Phàm lại xông lên, mắt rực cháy ngọn lửa tức giận:
- Tạp chủng già, ngươi phải chết!
Hung uy cuồng bạo làm Sí Hoàng hết hồn.
Sí Hoàng không sợ, tức giận phản bác, sao có thể để tiểu bối đạp trên đầu được:
- Tiểu tử, ngươi tự tìm cái chết!
Cách chiến đấu của Lâm Phàm khá điên cuồng, bị thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại hai ngàn rưỡi, luôn bị thương nặng hơn người khác.
- Đi chết đi!
Lâm Phàm dây dưa Sí Hoàng, lực lượng như vỡ đê, bùng nổ không ngừng nghỉ, dù thân thể bị cánh xương của Sí Hoàng cắt nhiều vết thương nhưng hắn không e sợ.
Chớp mắt hai bên đã đánh mấy trăm hiệp.
Sí Hoàng chỉ có một suy nghĩ, tên này là kẻ điên.
Xương cánh của Sí Hoàng nứt rạn, gã rất đau lòng. Lâm Phàm bỗng chộp một bên cánh xương, gồng mạnh muốn bẻ gãy cánh.
Sí Hoàng tức giận quát:
- Chết tiệt!
Gai nhọn điên cuồng mọc lên cánh xương, tựa như mũi tên bắn về phía Lâm Phàm, nếu không né tránh sẽ thành tổ ong vò vẽ.
Nhưng làm Sí Hoàng kinh sợ là tên này không lùi bước chút nào.
Phập!
Gai nhọn đâm xuyên qua người Lâm Phàm, máu tuôn như suối, nếu là người bình thường e rằng sớm chết rồi.
Hai tay Lâm Phàm cầm một cánh xương, ngửa người ra sau, nghiến răng gầm nhẹ, gồng hết sức:
- He he, tạp chủng già, bẻ gãy cánh của ngươi trước sau đó mới bẻ đầu của ngươi!
Cảm giác đau đớn truyền đến, Sí Hoàng kêu thảm, tuy chưa gãy cánh nhưng đau đớn chạy theo thần kinh đến tim.
Sí Hoàng gầm rú, vỗ cánh phành phạch:
- Dừng tay, dừng tay cho ta!
Bựt!
Một cánh bị Lâm Phàm cứng rắn bẻ gãy, máu đổ như thác nước.
Lâm Phàm tiện tay ném cánh xương ra xa, hắn vẫn không bỏ qua Sí Hoàng, chắp tay trước ngực, mười ngón đan nhau giã mạnh.
Bùm!
Sí Hoàng bị giã trúng lưng.
Bị một đòn mãnh liệt, thân thể Sí Hoàng như đạn pháo rớt cái rầm xuống đất, mặt đất rung rinh, nứt vỡ, sụp xuống một hố sâu to lớn.
Lâm Phàm thở phào:
- Hộc!
Đòn đánh liên tục thế này nếu là người khác đã sớm chết không chỗ chôn, nhưng Sí Hoàng không uổng là cường giả viễn cổ, năng lực chịu đựng đúng là đủ mạnh.
- Đi chết đi!
Dứt lời.
Bùm!
Lâm Phàm lao thẳng xuống, bàn tay siết chặt định đánh chết Sí Hoàng.
Trong hố sâu bụi mù mịt bỗng bắn ra luồng sáng âm u lạnh lẽo chất chứa lực lượng sát phạt.
Lâm Phàm không né tránh, vọt thẳng vào, hắn chiến đấu chưa bao giờ tránh né.
Nhưng kết quả không né tránh rất nhanh hiện ra.
Luồng sáng đó là một cây gai xương, mũi nhọn sắc lạnh đâm thủng đầu Lâm Phàm, xoay tít mang sức mạnh nghiền nát xoắn não hắn vỡ vụn.
Đầu bị hủy diệt, dù mở ra buff chiến trường viễn cổ cũng kết thúc cuộc chơi. Cơ thể không đầu rơi xuống đất, nằm im.
Tiếng cười càn rỡ của Sí Hoàng truyền đến:
- Ha ha ha ha ha ha!
Sí Hoàng biến ra hình người, cánh tay trái đứt lìa, nhưng phần thịt chỗ miệng vết thương mấp máy, sắp mọc lại cánh tay khác.
Mặt Sí Hoàng dữ tợn, hưng phấn nói:
- Tiểu tử, dám láo với ta hả? Cho ngươi chết cũng không biết chết như thế nào!
Gã bị thương nhẹ nhưng không đáng ngại, còn chống chọi được.
Sí Hoàng từng bước đến gần xác chết của Lâm Phàm:
- Hừ, không tránh né, bản hoàng nhắm ngay đầu của ngươi để xem ngươi có né không, nào ngờ ngươi ngu hết thuốc chữa.
Sí Hoàng nhấc chân giẫm lên lồng ngực Lâm Phàm, lòng bàn chân nghiền mạnh. Rắc một tiếng, xương ngực vỡ vụn, bị Sí Hoàng đạp dẹp.
Nghĩ đến cái tên đáng ghét đã chết trong tay mình khiến Sí Hoàng cười hả hê, nụ cười khiến người sợ hãi như ma đầu xuất thế.
Đang lúc Sí Hoàng vui sướng thì một luồng lực lượng từ bên cạnh lao tới, tốc độ rất nhanh, khi gã phản ứng lại thì gò má phải trúng đòn, nửa bên mặt hõm vào.
Bùm!
Vang tiếng nổ trầm đục.
Sí Hoàng nhanh chóng lùi ra xa, hai tay chụp mặt đất, mười ngón bấu chặt mặt đất kéo dài khe rãnh sâu hoắm.
- Phi!
Sí Hoàng phun ra một ngụm máu, kinh sợ nhìn bóng người đánh lén, khi thấy rõ khuôn mặt thì hét chói tai:
- Không thể nào! Ngươi chết rồi mà!?
Lâm Phàm nhìn Sí Hoàng, ánh mắt khiến tim gã rớt cái bịch.
Sí Hoàng tức giận quát:
- Khốn kiếp, ta muốn chơi chết ngươi!
Sí Hoàng giang hai tay, sức mạnh huyền diệu bộc phát từ người gã.
Có tiếng rít chói tai, một con chim xương che khuất bầu trời hiện ra sau lưng Sí Hoàng.
Chim xương ngửa đầu hét to, giương bốn cánh, vô số gai xương hiện ra trong không trung bao trùm mảnh thiên địa này.
Sí Hoàng rống to:
- Chết đi!
Gai xương vèo một tiếng bắn về phía Lâm Phàm.
Vù vù!
Lâm Phàm ngước đầu nhìn, không chút nào dao động, khinh thường nói:
- Chơi hiệu ứng à, ẩn chứa pháp tắc? Cũng chỉ được bấy nhiêu.
Gai xương đã bao trùm mảnh đất này, nhìn thoáng qua một mảnh trắng xóa giống thế giới gai xương.
Ngay sau đó, chim xương há to miệng phun ra dòng lũ màu trắng.
- Tiểu tử chết tiệt, buộc ta đến mức này! Nếu bản hoàng không giết ngươi thì còn mặt mũi nào?
Sí Hoàng đã bị Lâm Phàm chọc giận, từ lúc đầu đến bây giờ gã chưa từng gặp tên nào chảnh chó như vậy.
Có bản lĩnh gì chứ?
Giờ sắp bị gã giết chết đây.
Chất lỏng màu trắng dần chảy xuôi, không có dao động gì.
Sí Hoàng cười khẩy nói:
- Hừ! Cuối cùng vẫn chết trong tay ta, đối với ngươi thì được chết vào tay một vị cường giả thật sự đã xem như may mắn.
Khi Sí Hoàng định quay người rời đi thì có tiếng động khe khẽ.
- A?
Sí Hoàng giật nảy mình quay đầu lại, phát hiện một bóng dáng bị chất lỏng bao bọc xuất hiện trước mắt mình.
- Ngươi . . .
Chưa nói trọn câu thì Lâm Phàm đã đấm vào mặt Sí Hoàng, nửa bên mặt gã hõm vào, cảm giác đau đớn lại đâm sâu vào não.
Sí Hoàng muốn chống cự.
Nhưng Lâm Phàm không cho Sí Hoàng có cơ hội đó:
- Nhà ngươi chơi hiệu ứng sướng quá phải không? Lão tử cho ngươi sướng đã ghiền luôn!
Lâm Phàm siết chặt hai nắm tay, lực lượng hoàn toàn bộc phát đánh vào người Sí Hoàng, nhanh như tia chớp không ngừng nghỉ.
- Hãy cảm nhận lực lượng yêu ngươi đi!
Ầm!
Sí Hoàng bị Lâm Phàm nhấn xuống đất đánh tơi bời.
Sí Hoàng nổi giận, vừa đỡ đòn vừa đánh trả:
- Cái tên này!
Nhưng Lâm Phàm đối mặt quái thú khủng bố không có cảm giác đau, không lùi bước. Với người khác thì những vết thương gã gây ra rất khủng bố, nhưng với Lâm Phàm thì chỉ là vết trầy nhẹ.
Không lâu sau.
Bụp!
Sí Hoàng ngây người, thậm chí quên chống cự, cúi đầu nhìn ngực mình.
Gã không ngờ tiểu tử này đánh thủng thân thể của gã, lỗ máu tuôn trào máu đỏ.
Một cánh tay của Lâm Phàm còn đâm trong người Sí Hoàng, cười nói:
- Tạp chủng già, ngươi phải chết.
Sí Hoàng đổi sắc mặt, cảm giác nguy hiểm chết chóc bao phủ trong lòng gã:
- Đừng! Đừng xúc động, chúng ta không có thù hận gì!
Giọng Lâm Phàm lạnh lùng nói:
- Ngươi nuốt con dân của tông môn ta mà bảo là không có thù?
Với phong cách bình thường của Lâm Phàm thì chỉ đánh người đến phục, chìm đắm trong nỗi sợ uy thế của hắn, nhưng bây giờ hắn chỉ muốn đánh chết đối phương.
Sí Hoàng sợ hãi nói:
- Đấy chỉ là phàm nhân, con kiến thôi mà, chúng ta có thể nói chuyện.
Thật là gặp quỷ.
Lúc trước chiến đấu rõ ràng gã chiếm ưu thế, nhưng theo thời gian trôi qua, ưu thế đó dần mất đi.
Lâm Phàm trầm giọng nói:
- Phàm nhân? Con kiến? Đó cũng là người của bản phong chủ!
Bốp!
Hắn đấm vào đầu Sí Hoàng.
Bùm!
Đầu Sí Hoàng nổ tung.
Mợ nó!
Luôn khiêu chiến ranh giới cuối cùng của ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận