Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1183: Tiểu lão đệ sợ đến thế sao?

Lúc trước là Lâm Phàm trở thành xác chết không đầu, nằm ở nơi đó.
Hiện tại là Sí Hoàng trở thành xác chết không đầu nằm yên.
Thịt rơi vãi đầy đất, trong cổ tuôn ra suối máu.
Không có tiếng chuông báo.
Sí Hoàng nằm im không nhúc nhích.
Không chết.
Sí Hoàng còn chưa có chết.
Cũng đúng, cường giả Hỗn Nguyên cảnh đâu chết dễ vậy được, dù thân thể bị hủy vẫn khó chết.
Lâm Phàm đứng đó, mắt không rời khỏi xác chết của Sí Hoàng, nói:
- Đừng giả chết, bản phong chủ biết ngươi không chết.
Xác chết vẫn không nhúc nhích, có lẽ Sí Hoàng không ngờ mình bị nhìn thấu.
Người Sí Hoàng bắn ra ánh sáng, loáng thoáng thấy một con chim xương bốn cánh giương cánh bay cao, muốn rời khỏi nơi này.
Lâm Phàm mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình:
- Trở về!
Muốn trốn ngay trước mặt hắn? Nằm mơ đi.
Một giây ngắn ngủi đủ cho Sí Hoàng trốn thật xa, tốc độ siêu nhanh, cùng là cường giả Hỗn Nguyên cảnh nhưng đừng hòng đuổi kịp tốc độ của gã.
Nếu Lâm Phàm mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình chậm thêm chút nữa thì Sí Hoàng đã chạy trốn mất bóng dáng.
Sí Hoàng không cam lòng, hơi khó tin.
Giả chết mà vẫn bị người phát hiện, rõ ràng gã đã dập tắt dấu hiệu sinh mệnh rồi mà sao hắn biết được?
Mất đầu, không sao cả, mất thân thể, cũng chẳng sao.
Chạy! Phải chạy trốn!
Rời xa nơi này, thực lực của tiểu tử này không mạnh bao nhiêu nhưng cách chiến đấu khó giải quyết, quá liều mạng, như kẻ điên, mãi mãi đánh gần thân.
Khi chiến đấu Sí Hoàng từng toát ra uy áp bao phủ, nhưng đối phương không có chút phản ứng, khiến gã nghi ngờ phải chăng mình kém năng lực?
Sí Hoàng bỗng dừng lại, đầu mọc ra, trong lòng dâng trào tức giận.
Sí Hoàng vụt ngoái đầu, đôi mắt tràn ngập tức giận, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Lâm Phàm.
- Bản hoàng muốn liều mạng với ngươi!
Sí Hoàng đánh mất thần trí, trong đầu bị cơn giận lấp đầy, chớp mắt đến trước mặt Lâm Phàm.
Lâm Phàm lẩm bẩm:
- Thật sự là khó giải quyết.
Cường giả Hỗn Nguyên cảnh thật khó chơi.
Nhưng đã quay lại rồi thì đừng mơ đi nữa.
Ầm!
Lâm Phàm xòe năm ngón tay bấu mặt Sí Hoàng nhấn xuống đất, mặt đất rạn nứt, bốn phương tám hướng xuất hiện rồng đất vẫy vùng làm đất sụp xuống.
Khi lực lượng khủng bố tới trình độ nhất định sẽ bộc phát ra uy thế như vậy.
Đóng lại Hữu Sắc Nhãn Tình.
Sí Hoàng phục hồi lại, có chút mờ mịt:
- Sao ta quay về rồi?
Lâm Phàm nói:
- Trở về không tốt sao? Là cường giả viễn cổ mà luôn chạy trốn, ngươi không cảm giác mất mặt sao?
Nghe giọng nói quen thuộc kia, Sí Hoàng trong lòng hoảng sợ, gã thật sự không ngờ sự việc sẽ phát triển đến mức độ này.
Sí Hoàng nhận thua:
- Huynh đệ, có chuyện gì từ từ nói. Ta chưa tiêu hóa những con dân của ngươi, vẫn nằm trong bụng ta, giờ sẽ phun bọn họ ra đây, tha mạng cho ta đi.
Sau đó không đợi Lâm Phàm mở miệng, phía sau Sí Hoàng tách ra khe hở vực sâu, một đoàn ánh sáng màu trắng bay ra, biến to, là một tòa thôn trang.
Những người bị Sí Hoàng nuốt chửng đều rất mờ mịt.
Không biết xảy ra chuyện gì.
- Xảy ra chuyện gì? Ta nhớ là chúng ta bị một con chim to nuốt chửng.
- Đúng rồi, có phải chúng ta lại sống không?
Các thôn dân đầu óc ngờ nghệch không phản ứng lại.
Nhưng khi thấy cách đó không xa đứng hai bóng dáng, bọn họ lộ vẻ cảnh giác cùng cẩn thận.
- Khụ khụ!
Một người già nua trong thôn trang bước ra.
Đám người trẻ tuổi tránh ra con đường, hiển nhiên lão nhân kia có địa vị rất cao trong thôn.
Lão nhân tinh thần rất tốt, chỉ có lúc bị Sí Hoàng nuốt vào bụng thì ngớ người ra, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại.
Lão nhân đi lên trước.
Tất cả mọi người rất căng thẳng, thôn trưởng to gan ghê, sao dám đi lại gần hai người kia hay vậy, nhìn là biết họ đang đánh nhau.
Lão nhân cố gắng trợn tròn mắt, muốn nhìn rõ hai người này là ai.
Sí Hoàng thì lạ mặt rồi.
Khi nhìn Lâm Phàm, lão nhân rùng mình kêu lên:
- Lâm phong chủ, ngài là Lâm phong chủ!
Các thôn dân ở phía xa nghe tiếng kêu của thôn trang thì hai mặt nhìn nhau, có chút không dám tin.
Bây giờ con dân thôn trang ở các thành trì của Viêm Hoa tông có ai không biết đến Lâm phong chủ của Vô Địch phong Viêm Hoa tông?
Lữ Khải Minh đính thành cuốn tập trích lời sư huynh đã phát hành rộng rãi kèm hình vẽ Lâm Phàm.
Các con dân Viêm Hoa tông tự nhiên nhớ kỹ mặt mày anh hùng Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm không ngờ mình cách xa con dân Viêm Hoa tông mà vẫn bị người nhận ra.
Lâm Phàm nói:
- Ừm, là bản phong chủ. Các ngươi không sao đâu, tạp chủng già này nuốt các ngươi, bản phong chủ đã báo thù cho các ngươi.
Làm phong chủ tông môn thì phải bình tĩnh, không thể hoảng hốt, không quên nở nụ cười tươi.
Thôn trưởng thấy đối phương thừa nhận, lập tức hưng phấn nói:
- Các ngươi mau tới tham kiến Lâm phong chủ, chúng ta được Lâm phong chủ cứu!
Các thôn dân nhanh chóng xúm lại, nếu Lâm Phàm không ngăn cản thì họ đã quỳ trước mặt hắn.
Lâm Phàm nói:
- Được rồi, các ngươi tránh xa chút, chưa giải quyết xong tên này vẫn sẽ làm các ngươi gặp nguy hiểm.
Các thôn dân nghe lời chạy cái vèo ra xa, trong lòng đều rất hưng phấn.
Thôn trưởng kích động nói:
- Ghi nhớ chuyện này, chép vào sử ký thôn trang, thôn chúng ta được Lâm phong chủ cứu!
Đối với thành trì, thôn trang phụ thuộc Viêm Hoa tông thì Lâm Phàm tựa như vị thần.
Sí Hoàng uất nghẹn, nếu không phải bàn tay bấu mặt gã có nhiệt độ thì gã không dám tin tưởng mình sẽ bị người trấn áp.
Sí Hoàng nói:
- Lâm phong chủ, ngươi thấy như vậy đủ chưa? Thả ta đi, Sí Hoàng xin ghi nhớ ân tình này.
Lâm Phàm cười:
- Sí Hoàng, chuyện ngươi nuốt con dân của bản phong chủ chưa chấm dứt, dù bọn họ không bị gì nhưng ngươi thật sự đã nuốt họ. Hành vi này nếu không bị bản phong chủ phát hiện thì không sao, nhưng hôm nay đã bị bản phong chủ thấy thì không thể tha cho ngươi dễ vậy được.
Sí Hoàng tức giận hỏi:
- Ngươi đừng quá dáng nhé, có nhiều người như vậy, ngươi chú ý được hết không?
Lâm Phàm nói:
- Có chú ý được hết hay không là việc của bản phong chủ, nhưng hễ bị bản phong chủ phát hiện, mặc kệ là ai đều chỉ có con đường chết. Bản phong chủ thấy ngươi là súc sinh, có lẽ làm việc theo thú tính nên cho ngươi một cơ hội, thề làm thú cưỡi cho Viêm Hoa tông là được, thấy sao?
Sí Hoàng nghe câu này thì xúc động mạnh:
- Ngươi đang nhục nhã ta?
Gã là cường giả Hỗn Nguyên cảnh, là đỉnh cao nhất trên cõi đời, giờ bị tiểu tử này bắt làm thú cưỡi tông môn, vậy là sau này ai đều có thể cưỡi trên người gã?
Lâm Phàm lạnh nhạt nói, không sợ nói chuyện đắc tội với người:
- Đúng rồi, bản phong chủ đang nhục ngươi. Cho ngươi sự lựa chọn rồi, tùy ngươi chọn. Nếu không phải thấy thực lực của ngươi còn có chỗ dùng thì ngươi nghĩ bản phong chủ sẽ nói nhảm với ngươi nhiều vậy sao?
Trở thành thú cưỡi công cộng cho tông môn là chuyện không thể nào.
Sí Hoàng âm u nói:
- Lâm phong chủ, làm người làm việc nên chừa một đường để ngày sau dễ nói chuyện, ngươi bức ép ác như vậy sẽ gặp báo ứng.
Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ, cường giả Hỗn Nguyên cảnh không đủ kiên cường.
- Được rồi, Sí Hoàng, ngươi đừng lảm nhảm nữa, bản phong chủ luôn không chừa đường cho kẻ địch, đây là đặc sắc, cũng là tính cách, không sửa được. Ngươi suy nghĩ thật kỹ, thề hay không là chuyện của ngươi, nếu ngươi không tin thì cứ thử xem.
Lâm Phàm rất muốn giết Sí Hoàng, nhưng hắn không sống một mình, phía sau hắn còn có một tông môn, hắn là sư huynh của vô số người, không thể lãng phí.
Thực lực của Sí Hoàng khá tốt, Hỗn Nguyên cảnh, nếu trở thành thú cưỡi tông môn, các sư đệ, sư muội cưỡi Sí Hoàng thì đi đâu cũng rất oách, khả năng gặp nguy hiểm cũng sẽ giảm mạnh.
Nên hắn mới tha mạng cho Sí Hoàng, còn về đánh phục rồi buộc gã thề thì không đúng với phong cách của hắn.
Hễ nhắc tới tên hắn sẽ sợ nhũn cánh, lỡ ngày nào các sư đệ, sư muội ngồi ở phía trên vô tình nhắc tên hắn thì sẽ bị tai nạn nguy hiểm mạng sống mất.
Giờ phút này.
Sí Hoàng trầm mặc hồi lâu, đáy mắt lóe tia sáng tối nghĩa, sau đó ngẩng đầu:
- Tốt, ta thề. Sí Hoàng này thề trở thành thú cưỡi của Viêm Hoa tông, nếu có hai lòng sẽ bị thiên lôi đánh xuống, muôn vàn thần lôi diệt tuyệt.
Khi Lâm Phàm định khen vài câu thì cảnh tượng kinh người diễn ra.
Nhiều xương sụn màu trắng lan tràn từ người Sí Hoàng bao kín cánh tay Lâm Phàm.
Sí Hoàng tức giận nói:
- He he, tên khốn, dù chết ta cũng sẽ không bị ngươi nhục nhã! Trời phạt sắp giáng xuống, ngươi nghĩ mình có thể chạy thoát sao? Bản hoàng muốn cột chung với ngươi, nếu ngươi không muốn chết thì tự chặt tay mình, cút xéo!
Lời này tuy rất bá đạo nhưng đã tiết lộ cách trốn cho Lâm Phàm.
Sí Hoàng có một món bảo bối có thể thay thế gã tiếp nhận trời phạt, lúc lấy được thứ đó gã cảm giác là đồ vô dụng, không ngờ có thể sử dụng vào lúc này.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bầu trời biến đổi, hình thành vòng xoáy khủng bố, tia chớp lấp lóe trong vòng xoáy.
Lâm Phàm nở nụ cười, không ngờ Sí Hoàng chơi chiêu này, cứng rắn, rất cứng rắn.
Sí Hoàng cũng đang chờ đợi cơ hội.
Chỉ cần tiểu tử này chặt tay thoát ra là gã sẽ vận dụng bảo bối, để nó nhận trời phạt thay mình rồi trốn thật nhanh.
Nhưng cảnh tiếp theo khiến Sí Hoàng ngây người.
Lâm Phàm ôm lấy Sí Hoàng, thì thầm bên tai:
- Tốt, cùng ngươi chết dưới trời phạt, lâu rồi không bị trời phạt đánh, rất nhớ nó.
Sí Hoàng ngây ra:
- Hả?
Chuyện gì vậy?
Uy thế trong hư không càng ngày càng kinh khủng, trời phạt thật sự kéo đến.
Lâm Phàm vỗ lưng Sí Hoàng:
- Đừng sợ, trời phạt thôi mà. Nói thật thì ngươi là người đầu tiên kiên cường đến thế trong những người ta đã gặp từ xưa đến nay.
- Đừng co quắp, đứng ngay ngắn, nghênh đón trời phạt cũng cần chỉnh chu!
- Đừng giãy dụa, chậm rãi chờ.
- Đừng quỳ, đứng thẳng, ngông nghênh không thể cong, không được quỳ trước ai!
Lâm Phàm kéo chặt người Sí Hoàng không để gã quỳ xuống.
Sí Hoàng run cầm cập, chân mềm nhũn cứ khuỵu xuống đất.
Mắt Sí Hoàng phản chiếu một quả cầu tia sét ngưng tụ trong vòng xoáy hư không.
Uy thế càng lúc càng lớn, sắp giáng xuống.
Sí Hoàng rống to:
- Không, ta sai rồi, ta không nên chống cự, ta thật lòng hiệu trung Viêm Hoa tông, suốt đời làm thú cưỡi cho Viêm Hoa tông! Lần này là thật lòng!
Đùng!
Vòng xoáy hư không tan biến, thiên địa trở về như cũ.
Lâm Phàm đẩy Sí Hoàng ra, vươn tay bấu đầu gã nhấc bổng lên, bất đắc dĩ nói:
- Tiểu lão đệ, sợ dữ vậy?
Nói rồi hắn thả tay ra.
Sí Hoàng quỳ trên mặt đất, cúi đầu.
Tuyệt vọng.
Đối phương không phải con người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận