Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1185: La liếm là không có hạnh phúc

Ánh sáng tan biến.
- Ọe!
Khôi Lỗi lão tổ chật vật nửa quỳ trong không trung, ói máu ra, giọt máu nhỏ giọt từ khe hở mặt nạ.
Răng rắc!
Mặt nạ nứt rạn, vị trí bên khóe miệng vỡ ra.
Khóe môi Khôi Lỗi lão tổ bị máu tươi nhuộm đỏ.
Nàng ngẩng đầu, mắt long lên sòng sọc trừng Lâm Phàm.
Vừa rồi nếu không phải nàng kịp lúc cướp về thân thể thì đã bi kịch.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói:
- Mụ kia, ngươi bị thiểu năng à?
Hắn nhìn không hiểu nàng ta muốn làm gì, tự tung ra hiệu ứng rồi tự lao vào, bị nổ gần chết, nhìn mà hoang mang.
Tuy hắn cũng thích cho mình một nhát kiếm, nhưng đó cũng là có mục đích, ví dụ như nhức đầu, hoặc tâm trạng không tốt, vì xóa bỏ tâm tình tiêu cực.
Nhưng loạt hành động của Khôi Lỗi lão tổ rất lạ.
Lâm Phàm phát hiện Khôi Lỗi lão tổ muốn chuồn đi:
- Muốn chạy? Trở lại cho bản phong chủ!
Hắn sẽ không để nàng chạy thoát, Hữu Sắc Nhãn Tình bắn ra, phải kéo nàng về.
Một bóng người hiện ra trong hư không phía xa.
Khôi Lỗi lão tổ thi triển con rối, người giả ở lại, người thật định chuồn đi.
Nhưng Hữu Sắc Nhãn Tình lôi kéo nàng lao thẳng vào Lâm Phàm.
Bộp!
Lâm Phàm vươn tay bóp cổ Khôi Lỗi lão tổ:
- Mụ kia, thực lực của ngươi hơi yếu, nếu không phải chiêu thức khá là quái dị thì ngươi đã chết.
Thực lực của Khôi Lỗi lão tổ vẫn chỉ là Chúa Tể cảnh, không đạt tới Chúa Tể nhất thế, nhưng rất quỷ dị, nếu không có Hữu Sắc Nhãn Tình thì hơi khó bắt được đối phương.
- Sao có thể như vậy?
Nàng có chút không dám tin, tất cả biến đổi quá quỷ dị, rõ ràng nàng chạy trốn rồi mà sao quay ngược về?
Lâm Phàm nói:
- Sao trăng cái gì, đã đến rồi thì ở lại, đừng mơ rời đi!
Khôi Lỗi lão tổ vùng vẫy, nhưng sau đó bụng bị đấm một cú ói máu.
Rắc!
Mặt nạ vỡ vụn rơi xuống.
Khuôn mặt của Khôi Lỗi lão tổ rất đẹp, hớp hồn người, làn da trắng như thủy tinh.
- Thì ra là mỹ nữ, nếu người khác gặp được chắc chắn sẽ thương hương tiếc ngọc, tiếc rằng ngươi gặp phải bản phong chủ. Hễ là kẻ thù, càng xinh đẹp càng kích thích bản phong chủ muốn bắn pháo hoa.
Lâm Phàm ngước đầu nhìn hư không, hắn ưu thương mà bất đắc dĩ nói:
- Đã không thể quay về như xưa, đi càng xa, thực lực càng mạnh càng phát hiện ít có đồ vật có thể chọn lựa.
Lúc còn nhỏ yếu thì hắn không xét nét nhiều về phẩm chất pháo hoa, nhưng bây giờ ít có pháo hoa nào lọt vào mắt.
Ưu sầu, tịch mịch, bất đắc dĩ.
Nhưng Khôi Lỗi lão tổ thì cảm nhận sát ý cực đậm từ người đối phương, hắn muốn giết nàng.
Khôi Lỗi lão tổ mở miệng nói:
- Ngươi không thể giết ta!
Lâm Phàm đã bị pháo hoa dụ dỗ:
- Trên đời không có ai không thể giết, tuy ngươi là người vực ngoại giới, tiếc rằng ngươi là kẻ địch của bản phong chủ, đành giết ngươi vậy. Yên tâm, rất nhanh, sẽ không đau, bụp một phát là ngươi rực rỡ như pháo hoa chiếu rọi thế gian, nở rộ khoảnh khắc đẹp nhất, cũng xem như kết cuộc đẹp nhất cho ngươi.
Nếu là nam giới thì hắn sẽ tìm cách hàng phục, bắt hiệu trung với Viêm Hoa tông.
Nhưng gặp pháo hoa phẩm chất cao như vậy thì Lâm Phàm không nỡ để lại tông môn.
Cảm giác nguy hiểm dần đậm hơn, Khôi Lỗi lão tổ biết đối phương thật sự sẽ giết mình.
Khôi Lỗi lão tổ nói:
- Trong cơ thể của ta có người rất quan trọng với ngươi.
Lâm Phàm cười nhìn Khôi Lỗi lão tổ:
- Thật không?
Khôi Lỗi lão tổ khẽ quát, thả lỏng trấn áp với chấp niệm:
- Đi ra cho ta!
Một bóng dáng hiện ra đằng sau Khôi Lỗi lão tổ, khuôn mặt giống Khôi Lỗi lão tổ nhưng khí chất thì khác.
- Nói cho hắn biết ngươi là ai?
Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào bóng dáng này, hơi thắc mắc.
Hắn không biết người này, nhưng có ấn tượng mơ hồ, có lẽ là người quen không quá thân.
Dùng ngươi không quen thân uy hiếp hắn, Khôi Lỗi lão tổ càng sống càng khờ, trí thông minh chắc chắn có vấn đề.
Bóng dáng sau lưng Khôi Lỗi lão tổ nhìn Lâm Phàm, trong mắt tràn ngập cảm xúc khó tả.
Mộ Linh mở miệng nói:
- Từ trước tới nay chưa từng gặp qua ngươi.
Khôi Lỗi lão tổ ngạc nhiên, không ngờ Mộ Linh sẽ nói vậy.
Lâm Phàm nhìn một lúc, vẫn không nhận ra là ai:
- Chưa từng gặp cũng phải, ta cũng chưa gặp nàng bao giờ.
Khôi Lỗi lão tổ quát lớn:
- Chết tiệt! Vào lúc thế này mà muốn giả vờ như không biết sao? Nghe đây, nàng là Mộ Linh, ngươi còn nhớ không?
Lâm Phàm do dự:
- Mộ Linh?
Hình như nghe ở đâu rồi nhưng không có ấn tượng.
Khôi Lỗi lão tổ thấy vẻ mặt Lâm Phàm hoang mang thì cười phá lên:
- Ha ha ha, thật đáng buồn! Mộ Linh, chấp niệm của ngươi là hắn, dù bị ta dung hợp thì vẫn nhớ rõ hắn. Nhưng đối với hắn thì ngươi chỉ là mây khói thoảng qua, quay đầu liền quên, ngươi không cảm giác đáng buồn sao?
Không hiểu sao Khôi Lỗi lão tổ thấy buồn thay cho chân linh diễn sinh ra từ bản tôn.
Chấp niệm nặng như vậy, nhưng đối phương không biết ngươi là ai.
Một việc đáng buồn biết bao.
Khôi Lỗi lão tổ muốn nói cho linh diễn sinh là đừng la liếm nữa, sẽ không có hạnh phúc.
Mộ Linh giao lưu ngắn ngủi với Khôi Lỗi lão tổ:
- Thích một người là không cần đối phương cũng thích lại, được nhìn thấy lần cuối đã đủ mãn nguyện. Ngươi là bản tôn của ta, ta là linh diễn sinh ra từ ngươi, từng trải qua tuyệt vọng bất lực, cũng nghênh đón hy vọng cùng quang minh, đã đầy đủ. Điều duy nhất ta có thể làm là không hại người mình thích. Ta sẽ không cho ngươi lợi dụng ta uy hiếp hắn, vô dụng thôi. Đúng như ngươi nói, ta chỉ là khách qua đường của hắn, quay đầu liền quên, cùng bản tôn tan biến là kết cuộc dành cho cuộc đời Mộ Linh.
Khôi Lỗi lão tổ nổi giận, nàng không ngờ tính tới tính lui nhưng không tính đến linh diễn sinh hình thành chấp niệm sâu như vậy với một nam nhân.
Đồ la liếm chết tiệt!
- Mộ Linh? Mộ Linh?
Một tay Lâm Phàm bóp cổ Khôi Lỗi lão tổ, cau mày suy tư, đầu óc vận chuyển nhanh.
Rốt cuộc là ai?
Tên nghe hơi quen, nhưng chắc chắn là người lâu lắm không gặp, chứ gặp trong thời gian ngắn thì hắn đã nhớ ra ngay.
Lâm Phàm chợt nghĩ ra một khả năng:
- Hay là đệ tử nào đó trong tông môn?
Hắn sàng lọc khuôn mặt các đệ tử, lần lượt loại bỏ từng khuôn mặt, tế bào não chết nhanh.
Mợ nó, ghét nhất dùng não, nhức óc quá.
Mộ Linh nói:
- Ta căn bản không biết ngươi, ngươi không cần suy nghĩ.
Nàng không hy vọng sư huynh nhớ ra nàng là ai, nếu không sẽ bị Khôi Lỗi lão tổ uy hiếp, nàng không muốn thấy điều đó.
Lâm Phàm nói:
- Im đi, ta chắc chắn nhớ ra!
Mộ Linh ngậm miệng, không dám phản bác, khắc ghi phong tục nam nhân nói chuyện thì phụ nữ không xen mồm vào trong tim.
Từng khuôn mặt lướt quha óc Lâm Phàm, những khuôn mặt nữ nhân.
Tông môn có nhiều sư muội, hắn hầu như đã gặp qua hết.
Hình ảnh bỗng ngừng lại, một khuôn mặt in dấu trong đầu không bị trôi đi.
Khuôn mặt hơi xấu, ấn tượng sâu sắc.
Tên gọi Mộ Linh.
Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bóng dáng sau lưng Khôi Lỗi lão tổ, hai khuôn mặt chồng lên nhau, một bên là trời, một bên là đất, rất khó nói cùng là một người, nhưng đường nét gương mặt hoàn mỹ trùng hợp.
Lâm Phàm mở miệng kêu:
- Sư muội . . .
Mộ Linh trả lời:
- Ta không phải sư muội của ngươi.
Lâm Phàm nói:
- Đừng giả bộ, dù hóa thành tro thì sư huynh vẫn nhận ra. Mới rồi đừng trách sư huynh, sư muội biến mất trong tông môn lâu quá, dạo này bận rộn nên đầu óc mơ hồ.
Bậy quá, quên mất sư muội, đúng là lỗi lầm.
Lâm Phàm tức giận nói:
- Mà hình thể của sư muội sao vậy? Mụ già này hại sư muội hả?
Mợ nó, dám giết sư muội của Lâm Phàm này, đúng là tự tìm cái chết.
Bàn tay siết chặt hơn, cổ của Khôi Lỗi lão tổ hơi đỏ bầm.
Khôi Lỗi lão tổ ăn đau nhíu mày nói:
- Dừng tay! Ta chết thì sư muội của ngươi cũng không sống nổi!
Lâm Phàm từ từ thở hắt ra, đến bây giờ hắn vẫn không xem hiểu tình hình.
Sư muội và Khôi Lỗi lão tổ làm sao vậy? Không lẽ Khôi Lỗi lão tổ bắt cóc sư muội?
Khôi Lỗi lão tổ nói:
- Ngươi không muốn sư muội của ngươi chết thì thả tay ra cho ta!
Mộ Linh phản đối:
- Sư huynh, đừng bị nàng ta uy hiếp! Ta được nhìn thấy sư huynh lần nữa đã rất thỏa mãn, ta buông xuống chấp niệm, từ từ tan biến, ta sẽ vĩnh viễn cùng . . . cùng tông môn.
Mộ Linh vốn định nói là cùng sư huynh, nhưng như vậy không ổn lắm.
Khôi Lỗi lão tổ hết hồn, không ngờ Mộ Linh định buông chấp niệm, hoàn toàn tan biến.
Lâm Phàm rống to:
- Chờ đã!
Mợ nó!
Xem không hiểu.
Lâm Phàm hỏi:
- Nói rõ ràng cho ta, rốt cuộc là chuyện gì?
Đến giờ đầu óc của hắn ù đặc, hoàn toàn không hiểu rõ quan hệ của sư muội và Khôi Lỗi lão tổ.
Khôi Lỗi lão tổ muốn dùng linh diễn sinh uy hiếp đối phương nên tất nhiên phải cho Lâm Phàm biết tầm quan trọng của sự việc, và mức độ quan trọng không thể giết nàng.
Chốc lát sau, Lâm Phàm đã hiểu:
- À, ý là sư muội của ta là linh diễn sinh ra từ ngươi, còn ngươi bây giờ là bản tôn, trấn áp sư muội của ta sâu trong cơ thể của ngươi, nếu ngươi chết thì sư muội của ta sẽ chết đúng không?
Khôi Lỗi lão tổ đáp:
- Đúng vậy! Cho nên ngươi không thể giết ta.
Lâm Phàm nói:
- Được rồi, ta không giết ngươi, để sư muội của ta khống chế thân thể này, ngươi bị trấn áp xuống là được.
Khôi Lỗi lão tổ cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Buồn cười, đến bây giờ ngươi vẫn không rõ chuyện gì sao?
Lâm Phàm hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Mộ Linh:
- Sư muội, nghe lời, nhắm mắt lại, sư huynh không muốn cho sư muội nhìn thấy cảnh hắc ám nhất thế gian.
Mộ Linh ngoan ngoãn nhắm mắt:
- Dạ.
Lâm Phàm rất vừa lòng với sư muội, thật ngoan, sao có thể để nàng chịu khổ như vậy. Làm sư huynh trong lòng các nàng, hắn phải bảo vệ tự do cho các nàng.
Giây lát sau, Lâm Phàm mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình, nhìn chằm chằm vào vào Khôi Lỗi lão tổ.
Mộ Linh nhắm mắt nhưng nghe rõ âm thanh bên ngoài.
- Mợ nó, khi dễ sư muội ta, lão tử đánh chết mụ!
- Biến vào hắc ám cho ta!
- Chúa Tể cảnh mà dám láo hả, lão tử cho ngươi biết lực lượng khủng bố đến mức nào!
- Nổ đi, quả đấm của ta!
- Còn dám xông lên? Nằm xuống cho ta!
Ầm!
Ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt đất rung rinh.
Mặt Mộ Linh hơi ửng đỏ.
Đây là cảm giác hạnh phúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận