Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1186: Thật muốn đánh tơi bời đối phương

Vụ nổ sinh ra quá điên cuồng, thiên địa rên rỉ, mặt đất bị thủng hố sâu, tai bay vạ gió từ đâu ập đến làm Lâm Phàm rất bất đắc dĩ, bi thương khóc thành dòng sông.
Theo khía cạnh của nam giới thì Khôi Lỗi lão tổ là nữ nhân rất đẹp, phong hoa tuyệt đại, tuyệt thế khuynh thành, không nên bị tổn thương như vậy.
Nhưng xét theo khía cạnh khách quan thì Lâm Phàm là người tốt.
Người tốt là đối với sự vật gì đều nhìn bằng ánh mắt công chính nhất, sẽ không bởi vì địa vị của ngươi cao thấp mà đồng tình hoặc là ghen ghét.
Nên hắn ra tay với nữ nhân đẹp như Khôi Lỗi lão tổ mà không có chút cảm giác khác lạ nào, mọi thứ đặt trên nền móng công bằng.
Từ xưa đến nay giới vực cũng hô hào bình đẳng nam nữ, có lẽ người khác không làm được nhưng Lâm Phàm thì có thể.
Bùm!
Một đấm oanh kích, người Khôi Lỗi lão tổ rung lên, quyền kình uy mãnh chạy khắp người, xuyên thủng thân thể đánh vào mặt đất thủng hố sâu.
Lâm Phàm túm cổ áo Khôi Lỗi lão tổ xách bổng nàng lên:
- Còn muốn chống cự sao?
Lúc này, sợ hãi bao phủ trái tim Khôi Lỗi lão tổ, môi mấp máy thì thào:
- Không . . .
Nàng đã chìm trong nỗi sợ.
Lâm Phàm rất vừa lòng, xem ra đánh một trận tơi bời đều áp dụng với bất cứ ai, dù với nữ nhân quyến rũ chúng sinh như Khôi Lỗi lão tổ cũng sẽ sa vào lực lượng oanh tạc.
Lâm Phàm xách Khôi Lỗi lão tổ, nhìn đăm đăm vào khuôn mặt xinh đẹp, hỏi:
- Khôi Lỗi lão tổ, ta hỏi ngươi có sợ không?
Khôi Lỗi lão tổ bị xách bổng lên đương nhiên là sợ muốn chết, toàn thân đều đang run rẩy, mắt lóe tia sợ hãi, né tránh không nhìn thẳng vào mắt Lâm Phàm.
- Sợ . . . sợ . . .
Lâm Phàm vừa lòng gật đầu, xem ra sợ thật rồi, không uổng công hắn đập một trận nhừ tử.
Lâm Phàm đe dọa:
- Nhớ kỹ ta, chạy về bóng tối của ngươi đi, thân thể này thuộc về sư muội của ta, ngươi còn dám cướp là lão tử đập nát bấy!
Nói vậy chứ hắn sẽ không đánh nát thân thể của Khôi Lỗi lão tổ, chứ không thì sư muội biết nương náu vào đâu?
Khôi Lỗi lão tổ sợ hãi nói, lập tức trốn vào bóng tối trong lòng:
- Vâng vâng!
Buff mạnh đến không còn gì để nói, hù Khôi Lỗi lão tổ sợ suýt ướt quần.
Lâm Phàm xòe bàn tay chộp sư muội nhét vào người Khôi Lỗi lão tổ, hắn nói:
- Sư muội, sư huynh đã cướp lại quyền khống chế thân thể của sư muội về cho sư muội rồi đây.
Hắn rất sẵn lòng trợ giúp các sư muội, chứng minh hắn làm sư huynh vẫn có chút tác dụng.
Nếu các sư đệ, sư muội đều không cần sư huynh như hắn giúp đỡ thì mới cô đơn, chán chết.
Lâm Phàm vồn vã hỏi:
- Như thế nào? Sư muội có cảm giác gì không? Đã kiểm soát thân thể được chưa?
Hắn rất quan tâm các sư đệ, sư muội trong tông môn.
Chốc lát sau, Mộ Linh mở to mắt, con mắt vẫn rất đẹp, không giống như ánh mắt của Khôi Lỗi lão tổ, đây là khác biệt về tâm hồn, mắt phát ra ánh sáng cũng khác.
Mộ Linh lắc đầu nói:
- Ta không sao rồi sư huynh.
Mộ Linh vẫn nhíu chặt mày, có chuyện nàng không nói ra.
Lâm Phàm kinh ngạc, sau đó hỏi:
- Có phải là thân thể này rất đau?
Mộ Linh lắc đầu, âm thanh nhẹ nhàng nói:
- Không bị thương, không đau chút nào.
Còn nửa câu sau nàng không nói ra:
Miễn bị sư huynh đánh thì sẽ không thấy đau.
Nếu người khác biết suy nghĩ trong lòng Mộ Linh thì sẽ hét rầm lên, chân chó thật đáng sợ.
Lúc Lâm Phàm đập nhừ tử Khôi Lỗi lão tổ đã cố ý không đánh vào mặt, sợ đánh hỏng mặt của sư muội. Còn thân thể bị thương thì không sao, lát nữa ăn một ít đan dược là khỏe lên ngay. Hơn nữa tu vi của sư muội đã đến Chúa Tể cảnh, chút vết thương nhỏ sẽ lành ngay thôi.
Viêm Hoa tông.
Lâm Phàm mang theo Mộ Linh trở về, phát hiện bởi vì Sí Hoàng đến dẫn tới rất nhiều đệ tử vây xem.
Chim to ghê, họ chưa thấy bao giờ.
Tạo hình của con chim quá bá khí, rất hung hãn.
Nhưng khi biết được đây là sư huynh ở bên ngoài hàng phục thú cưỡi cho họ thì cả đám ngây người, sau đó reo lên:
- Oa, con chim này không có lông, toàn là xương, cứng ghê!
- Vuốt một cái suýt bị trầy da luôn!
Sí Hoàng nhục nhã ê chề, bị một đám con kiến sờ tới sờ lui, sao có thể chấp nhận sỉ nhục này?
Làm Sí Hoàng tuyệt vọng là gã đã thề rồi, biết làm sao được.
- Khụ khụ!
Lâm Phàm ho nhẹ vài tiếng:
- Các sư đệ, sư muội có thích con chim này không?
Các đệ tử vây xem Sí Hoàng nghe âm thanh quen thuộc thì vui vẻ quay đầu, sau đó kinh hô.
- Sư huynh trở về rồi!
Thoáng chốc bên cạnh Sí Hoàng không còn ai.
Các đệ tử xúm lại nghênh đón sư huynh trở về.
Nhưng khi thấy Mộ Linh đứng cạnh Lâm Phàm thì tập thể ngây như phỗng. Nữ nhân đẹp quá, như nàng tiên bước ra từ trong tranh.
- Oa, sư huynh mang nữ nhân trở về!
- Sư huynh có thê tử!
Các đệ tử thi nhau hét rầm lên.
Các sư muội tuyệt vọng.
Oa!
Tim lạnh lẽo, đau đớn quá.
Sư huynh đột ngột dẫn gái về, không báo trước một tiếng.
Nhiều người trong tông môn khao khát da thịt Lâm Phàm, trước kia không thấy sư huynh mang nữ nhân về, khiến các nàng nghĩ rằng sư huynh chưa ham thích việc này, ngày đêm phòng ngừa nhưng khó đề phòng kẻ trộm bên ngoài.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Linh đỏ bừng, bị nhiều đồng môn nhìn và hiểu lầm như vậy khiến nàng xấu hổ, dù nàng là cường giả Chúa Tể vẫn thấy thẹn thùng.
Lâm Phàm giải thích rằng:
- Các ngươi nói nhăng cuội cái gì? Vị này là Mộ Linh sư muội, các ngươi không nhớ rõ?
Đám sư đệ, sư muội suy tưởng tượng thật nhiều, liên tưởng xa như vậy. Sư huynh ở trong lòng bọn họ là loại người nông cạn thế sao?
- Mộ Linh?
Giờ phút này, các đệ tử đều sợ ngây người.
Trong tông môn chỉ có một người tên Mộ Linh.
Có đệ tử nhớ tới, sau đó hoảng sợ nói:
- Không thể nào! Là Mộ Linh trên mặt có bớt?
Viêm Hoa tông ngày xưa không đoàn kết như bây giờ, nhưng được Lâm Phàm chăm sóc huấn luyện xuống, các đệ tử rất đoàn kết.
Tiếng la này giúp rất nhiều sư đệ, sư muội nhớ lại.
Mộ Linh sư muội luôn không được ưa thích, thực lực nhỏ yếu, bề ngoài xấu xí, nhìn từ phía sau thì đẹp mê hồn.
Lúc ấy các đệ tử nói giỡn đều hay lôi Mộ Linh ra ghẹo, ví dụ như ai nói láo thì sau này có thê tử như nàng.
Bây giờ thì các đệ tử nam trợn to mắt suýt rớt tròng.
Có người hối hận đứt ruột.
Mợ ơi, sao lúc ấy nông cạn như vậy, nếu nhịn xuống làm tốt quan hệ với Mộ Linh thì bây giờ đã . . .
Ài, tiếc quá, giờ nói gì đều muộn màng, không thấy ánh mắt Mộ Linh sư muội nhìn sư huynh dịu dàng đến cỡ nào sao?
Bọn họ không mù mắt.
Mộ Linh thấy rõ biểu tình của tất cả đồng môn, thầm nghĩ sư huynh quả nhiên không giống bọn họ.
Lúc ấy nàng xấu ma chê quỷ hờn nhưng sư huynh vẫn chú ý tới nàng, giúp đỡ nàng, đám người này sao có thể so sánh.
Bọn họ chỉ nhìn thấy khuôn mặt, sư huynh thì tâm hồn.
Câu này là sư huynh từng nói với nàng, Mộ Linh khắc ghi trong lòng không bao giờ quên.
Lâm Phàm rất vừa lòng tình huống hiện tại.
Trong hàng đệ tử tông môn rốt cuộc có người đạt tới Chúa Tể cảnh.
Đây là tiến bộ rất lớn.
Lữ Khải Minh tiến lên trước:
- Sư huynh.
Khi gã thấy Mộ Linh cũng rất ngạc nhiên, bị bất ngờ, Mộ Linh ngày xưa đã xinh đẹp như vậy.
- Mộ sư muội, hoan nghênh trở về.
Mộ Linh mỉm cười đáp lại, nhưng cho cảm giác xa cách:
- Tạ ơn Lữ sư huynh.
Lâm Phàm nói:
- Lữ sư đệ hãy xếp chỗ ở cho sư muội. Mộ sư muội đã đạt tới Chúa Tể cảnh, xem như đệ tử thực lực mạnh nhất trong tông môn trừ sư huynh ra.
Lữ Khải Minh giật mình, không ngờ sư muội mạnh như thế.
Lâm Phàm vốn không định về tông, nhưng nửa đường gặp được Khôi Lỗi lão tổ, đã giải quyết xong thì đưa sư muội về luôn.
Đương nhiên, nếu sư muội vẫn như trước kia, xấu đau xấu đớn thì hắn đã không đưa về, để nàng tự về một mình rồi.
Quan trọng là lúc này nàng trở nên xinh đẹp, thực lực đến Chúa Tể cảnh, nàng tự xưng là Mộ Linh cũng không ai tin tưởng. Lỡ xảy ra xung đột, Sí Hoàng sẽ nuốt chửng nàng.
Dù sao Mộ Linh không phải Khôi Lỗi lão tổ, có thể lấy thực lực Chúa Tể cảnh đánh nhau với Chúa Tể nhất thế hoặc Hỗn Nguyên cảnh, thậm chí chạy thoát khỏi tay đối phương.
Mấy ngày sau.
Mộ Linh trở lại tông môn, rất giật mình với sự thay đổi của tông môn.
Thiên Đình.
Các đệ tử đều sinh hoạt trên Thiên Đình.
Trong thời gian Mộ Linh trở lại tông môn, đi đến đâu đều bị sư đệ, sư muội nhìn chăm chú, thậm chí nhiều đệ tử chạy lại chân thành tha thiết xin lỗi.
Khi Mộ Linh còn xấu xí từng bị nhiều người ăn hiếp, tuy nàng không ghi hận nhưng đám đệ tử đó nhớ lại tự thấy xấu hổ, xin lỗi một tiếng sẽ làm lòng dễ chịu hơn.
Mộ Linh biết sư huynh không có tình cảm theo kiểu nàng mong muốn, nhưng chẳng sao, được nhìn sư huynh từ xa đã tuyệt lắm rồi.
Bên ngoài tông môn, Chu Phượng Phượng cưỡi heo mập đứng ngây người, nhìn hoa cả mắt:
- Trời ạ, Dương Dương, ngươi nói xem đây thật sự là Viêm Hoa tông sao? Lão ca của chúng ta còn ở đây không?
Mới mấy tháng không đến mà thay đổi nghiêng trời lệch đất.
- Ụt ụt!
Heo mập rên vài tiếng như đang bảo đừng nhìn nữa, đúng là chỗ này, hương vị tuyệt đối không sai.
Thiên Đình lơ lửng trên không trung.
Chu Phượng Phượng tiến lên, tuy chưa thấy người nhưng kiến trúc toát ra uy thế kinh người.
Chu Phượng Phượng hồi hộp nói:
- Vậy được rồi, đi lên xem thử. Dương Dương, đợi lát nữa nếu tình huống không đúng thì chúng ta hãy rút lui ngay!
Ở bên ngoài lăn lộn thời gian dài như vậy nhưng không phát hiện bao nhiêu vùng đất mạo hiểm, Chu Phượng Phượng được chút cơ duyên đặc biệt tăng thực lực lên tới Đạo cảnh đỉnh.
Lão rất muốn hỏi người khác có thấy sợ không?
Khi đến trước Nam Thiên Môn, Chu Phượng Phượng trông thấy người quen.
Từ Đại Pháo biết lão, hỏi một tiếng:
- Ngươi lại đến tìm sư huynh của ta?
Chu Phượng Phượng thở phào nhẹ nhõm, người quen thì an toàn rồi.
Lão cười nói:
- Đúng thế, ta lại tìm sư huynh của ngươi, lão ca của ta có ở đây không?
- Có, sư huynh mới trở về vài ngày, ngươi vào đi.
Từ Đại Pháo biết người này đi theo sư huynh lăn lộn, có quan hệ khá tốt với sư huynh nên gã nói chuyện khách khí.
Nhưng người này hơi phiền, có việc luôn tìm đến sư huynh, hại sư huynh suốt ngày phiêu bạt bên ngoài.
Thật muốn đánh tơi bời đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận