Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1187: Già mồm, già mồm (1)

- Đã đến Chúa Tể cảnh, cảnh giới tiếp theo là Chúa Tể nhất thế cùng Hỗn Nguyên cảnh. Nhưng với tình huống trước mắt hình như không cần theo đuổi cảnh giới càng cao hơn.
Lâm Phàm bây giờ có thể bằng vào Chúa Tể cảnh đấu với Hỗn Nguyên cảnh, mặc dù nửa đường sẽ bị chơi chết mấy lần, nhưng bùng nổ cực hạn vẫn có thể giết chết Hỗn Nguyên cảnh.
Lâm Phàm ở trong Vô Địch phong ngẫm lại sự đời, hắn không cho rằng nguy hiểm đã biến mất, chúng nó có mặt ở khắp mọi nơi.
Thiên Đình xuất hiện càng khiến hắn tin tưởng sự việc không đơn giản như vậy.
Chợt một giọng nói quen thuộc vọng lại:
- Lão ca!
Thì ra là Chu Phượng Phượng cùng heo mập tới tìm. Một người một heo lang thang trên thế gian, thăm dò bí cảnh, nhưng giờ thì Lâm Phàm gần như không có nhu cầu với bí cảnh nữa.
Lâm Phàm cười nói:
- Không tệ, đột phá đến Đạo cảnh đỉnh, kém một bước sẽ đạt tới Đế Thiên cảnh. Xem ra trong thời gian này ngươi và heo mập gặp được nhiều cơ duyên ở bên ngoài nhỉ.
Hắn không ngờ vận may của một người một heo tốt như vậy.
Chu Phượng Phượng khiêm tốn nhưng vẫn lộ mùi đắc ý:
- Tạm được thôi lão ca, không là cơ may lớn lao gì, cỏn con.
Lời nói khiêm tốn nhưng dáng vẻ không khiêm nhường chút nào.
Lâm Phàm hỏi:
- Sao bỗng dưng trở về? Hay đã phát hiện vùng đất mạo hiểm nào rồi?
Chu Phượng Phượng bất đắc dĩ nói:
- Thế thì không.
Lão và Dương Dương lâu rồi không vào vùng đất mạo hiểm, trong khoảng thời gian dài này toàn lo tu luyện.
- Chẳng qua hơi nhớ lão ca nên tới thăm.
Lâm Phàm cười nói:
- Ngươi mà nhớ ta?
Chu Phượng Phượng vỗ ngực thề thốt:
- Thật như vàng, tuyệt đối không lừa dối! Lão ca, tình cảm giữa hai chúng ta chẳng lẽ giả dối?
Trời ạ, lão ca không chịu tin lời của lão, thật là khiến người ta tuyệt vọng, muốn khóc quá.
Lúc này, Tri Tri Điểu ở trong trữ vật giới chỉ liên lạc với hắn.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu không dài dòng, mở miệng đã la lên như có chuyện lớn xảy ra:
- Tông sư, có chút không ổn!
Lâm Phàm rất bình tĩnh, người khác nói không ổn là góc nhìn của họ, nhưng với hắn thì mức độ đó chỉ là trò vặt, chán chết.
Lâm Phàm hỏi:
- Cái gì không ổn?
Chu Phượng Phượng thấy lão ca trò chuyện với tờ giấy thì sửng sốt, Tri Tri Điểu đã rất nổi tiếng, lão nhận ra ngay lão ca đang nói chuyện với Tri Tri Điểu.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nói:
- Theo như tin tức phát hiện thì Phật Ma đạt được thần vật, có được Tây Phương Cực Lạc Tịnh Thổ đại thế giới, ngày gần đây thường xuyên liên lạc với cường giả viễn cổ.
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi:
- Cường giả viễn cổ và Phật Ma hợp tác với nhau?
Không phải hắn ngạc nhiên vì Phật Ma có thể xoay người, mà là những cường giả viễn cổ chịu lăn lộn với Phật Ma, bọn họ không đỏ mắt với đồ vật của y sao?
Lâm Phàm không bất ngờ khi hay tin Phật Ma đạt được Tây Phương Cực Lạc Tịnh Thổ, cảm giác đều nằm trong dự đoán của hắn.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nói:
- Đúng thế, ít nhất liên hợp với tám vị cường giả viễn cổ.
Tri Tri Điểu đã phát triển nghiệp vụ hoạt động toàn bộ giới vực, tin tức thời sự truyền đến tận tay từng người.
Lâm Phàm nói:
- Ít nhất tám vị, Phật Ma đang muốn diệt bản phong chủ.
Không cần hỏi Phật Ma muốn làm gì.
Thậm chí đều không cần suy đoán, chắc chắn Phật Ma muốn diệt hắn.
Chu Phượng Phượng ngạc nhiên lắng nghe.
Cường giả viễn cổ muốn diệt lão ca?
Hơi bị rùng rợn.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nghi hoặc hỏi:
- Sao tông sư chắc chắn bọn họ nhằm vào người?
Lâm Phàm tự tin nói:
- Ha ha, trên đời này có ai nhận được trận thế rầm rộ như vậy? Trừ bản phong chủ ra không có người khác.
Tri Tri Điểu chưa từng hoài nghi tông sư, thời gian đã chứng minh tất cả.
- Tông sư, không thể xem thường lực lượng này, hay là tạm tránh né? Với năng lực tình báo của Tri Tri Điểu chắc chắn có thể cung cấp tin tức cho người trước khi người bị bọn họ phát hiện.
Tri Tri Điểu không cho rằng tông sư có thể chống lại nhiều cường giả như vậy.
Phật Ma đã có thành tựu, vì an toàn còn liên lạc với tám vị cường giả viễn cổ, tuy không biết y hứa hẹn cho ích lợi gì mà có thể lôi kéo tám vị cường giả viễn cổ, chắc chắn đã bỏ ra vốn gốc.
Lâm Phàm nở nụ cười, người bộc phát ra uy thế kinh người:
- Lâm Phàm này chưa từng e ngại ai, dù cường giả như mây thì bản phong chủ vẫn có thể giết ra một đường máu!
Chu Phượng Phượng nghệch mặt ra, nghe không hiểu.
Nhưng cảm giác rất cao cấp, rất cường đại.
Lão có biết cường giả viễn cổ, nghe đồn cực mạnh.
Chu Phượng Phượng kinh thán:
- Lão ca bá đạo, lợi hại!
Lâm Phàm đưa mắt nhìn phương xa:
- Cho bản phong chủ biết vị trí của Tây Phương Cực Lạc Tịnh Thổ, xưa nay bản phong chủ không thích người khác chủ động, đã để bản phong chủ biết thì sẽ tự mình tìm đến tận cửa!
Người xét duyệt Tri Tri Điểu hết hồn, dữ dội quá vậy?
Đã biết rõ người khác lôi kéo giúp đỡ muốn tới đối phó ngươi, có cần nóng nảy vậy không? Đàm phán một chút không được sao?
Lâm Phàm chợt nhớ có hứa một chuyện với lão sư:
- À phải rồi, tiếp tục tìm hiểu vị trí các thần vật khác giúp bản phong chủ, đã đến lúc thâu tóm từng món rồi.
Hắn đã hứa khi Viêm Hoa tông bình ổn sẽ mang theo lão sư cùng đi du lịch, thời gian cũng không còn sớm, không cần tiếp tục lề mề nữa.
Sắp tới lúc kết thúc.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu không biết nên trả lời tông sư thế nào.
Nếu người khác nói với gã những chuyện này thì gã đã phun cục đàm, không khoác lác sẽ chết sao?
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nói:
- Tông sư, nghĩ lại đi, xúc động là ma quỷ!
Nhưng gã biết tông sư sẽ không quay đầu, thế là báo vị trí của Tây Phương Cực Lạc Tịnh Thổ cho hắn.
Chu Phượng Phượng kích động nói:
- Lão ca, mang ta đi theo chơi với!
Theo lão ca ra ngoài đập phá sẽ rất thích, có lẽ được thu hoạch đặc biệt gì.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn:
- Ngươi quá yếu, thực lực còn chưa đủ người ta nhét kẽ răng, mang theo vướng víu tay chân. Nếu ngươi không có chuyện gì làm thì chờ ở đây, sẽ chừa vị trí cho ngươi.
Chu Phượng Phượng bất đắc dĩ, lão yếu chỗ nào?Cũng đến Đạo cảnh đỉnh rồi.
Mấy cái gọi là cường giả thì lão đá đánh vài cái là họ sẽ khóc la kêu phụ gọi mẫu ngay.
Lâm Phàm lao đến chỗ lão sư ở:
- Ngươi và heo mập đi nhìn xem, nếu ai ngăn đón thì bảo là bằng hữu của ta.
Khi di dời đến Thiên Đình thì Lâm Phàm đã chọn vị trí tốt nhất trong chỗ này dành cho lão sư.
Lâm Phàm bước vào, ngồi xuống cạnh lão sư:
- Lão sư, đã cho ngài ở trong cung điện lớn nhất rồi mà sao còn ở nơi này?
Không gian xung quanh tràn ngập năng lượng mờ nhạt, hiển nhiên lão sư vừa tu luyện xong, chắc cảm giác hắn đến nên lão sư ngừng tu luyện.
Lâm Phàm rất hiểu suy nghĩ trong lòng lão sư, đơn giản là không muốn để hắn thấy lão sư tu luyện.
Thiên Tu cười nói:
- Cung điện quá lớn, quạnh quẽ, chỗ này tốt hơn, nằm trên đỉnh núi, mở mắt ra có thể nhìn thấy tông môn ngay.
Lão càng nhìn đồ đệ này càng vừa lòng, cho ngàn vàng cũng không đổi, lấy mạng sống trao đổi lão cũng không chịu.
Lâm Phàm cười nói:
- Đúng thật, hơi vắng lặng. Lão sư cũng thấy là giới vực dung hợp rồi, địa vực càng rộng, đồ nhi nghĩ không lâu sau có thể cùng lão sư đi nhìn xem bốn phương, trải qua thời gian nhàn nhã.
Trong mắt Thiên Tu ánh lên tia mong chờ, nhưng vẫn nghiêm mặt nói:
- Đồ nhi, không phải vi sư răn dạy gì nhưng tuổi còn nhỏ không thể chểnh mãng, phải chăm chỉ tu luyện, chứ không thì sẽ tuột hậu người khác.
Lâm Phàm cười nói:
- Vì cùng lão sư ngắm hết phong cảnh, dù chậm chân hơn người khác cũng đáng giá.
Thiên Tu cười mắng:
- Ôi chao, đồ nhi nói làm vi sư nổi hết da gà. Đồ nhi biết nói lời này với nữ nhân thì vi sư đã không rảnh rỗi ngày qua ngày, ít nhất có thể chăm sóc nữ nhi của đồ nhi.
Được đồ đệ tốt như vậy thì còn cần gì khác nữa?
Lâm Phàm cười cười:
- He he.
Cô nương thì bỏ đi, ai chịu được sở thích ngắm pháo hoa đẹp của hắn.
Thiên Tu nghĩ đến Mộ Linh:
- Đồ nhi mới dẫn Mộ Linh về tông môn, vi sư thấy được đấy, xứng được với đồ nhi, thử xem sao?
Lâm Phàm nhắc nhở:
- Lão sư quá gấp gáp rồi, đều là sư muội, sao có thể nghĩ mấy chuyện đó được? Đồ nhi đến đây là muốn báo cho lão sư một tiếng, đồ nhi sắp ra ngoài một thời gian, có lẽ hơi lâu. Con chim canh giữ ở tông môn là cường giả viễn cổ, thực lực rất mạnh, nếu gặp phải nguy hiểm thì cho hắn xông lên trước nhất.
Thiên Tu hỏi:
- Sẽ nguy hiểm chứ?
Lâm Phàm lắc đầu:
- Không nguy hiểm, Phật Ma lôi kéo được một đám người, có lẽ muốn kiếm chuyện với đồ nhi. Đồ nhi cảm thấy chẳng bằng chủ động xuất kích, hạ đối phương, tiêu trừ tai họa ngầm vĩnh viễn.
Thiên Tu rũ mí mắt xuống, có vẻ buồn buồn, khẽ thở dài:
- Ài, vi sư không giúp được gì cho đồ nhi, vi sư vô dụng.
Lão đã cố gắng đuổi theo.
Đồ nhi mang đến vô số thiên tài địa bảo cho lão, nhưng mặc kệ tu luyện thế nào vẫn không đuổi kịp hắn.
Thiên Tu dung hợp Thiên Thụ, bước trên con đường người xưa chưa từng đi, tóm lại sau này sẽ rất mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận