Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1189: Phật Ma đang hố người

Nội dung truyền thừa của Tịnh Thổ đúng là bá đạo, Phật Ma cũng không xem hiểu được.
Duyên phận cái quái gì.
Rõ ràng là muốn hố người, chắp nối lung tung mà có thể vớ lấy cái cớ duyên phận, kinh khủng thật.
Phật Ma đang định tiếp tục lấy phật phục người thì một giọng nói quen thuộc vọng vào Tịnh Thổ:
- Phật Ma, lão tử tới đây! Lăn ra đây cho lão tử!
Phật Ma kinh ngạc, âm thanh này rất quen thuộc, dù bị điếc tai cũng có thể dùng tâm linh lắng nghe ra chủ nhân của giọng nói là ai.
Phật Ma không kiềm được văng tục:
- Mợ nó, khinh người quá đáng!
Y nhận ra ngay mình lỡ miệng, bây giờ y là chủ Tịnh Thổ, chú trọng phật tính, phật ý, không thể nói thô tục.
Phật Ma chắp tay trước ngực, miệng niệm phật hiệu, lảng tránh tai nạn lỡ miệng vừa rồi:
- Nam Mô A Di Đà Phật, lỗi, lỗi.
Y thất thố, chưa nhìn thấy người, chỉ nghe âm thanh đã mất bình tĩnh.
Binh bốp!
Có tiếng va chạm.
Phật Ma nhìn lại, mặt đen thui.
Tám Đại Tôn đang ngồi ngay ngắn khi nghe giọng nói đó thì mặt biến sắc, da mặt không chút máu, tất cả núp sau phật tòa, run cầm cập sợ sệt.
- Các ngươi . . . các ngươi!
Phật Ma muốn chửi ầm lên, bị họ làm mất hết mặt ũi! Nhưng cường giả viễn cổ đang có mặt, y không thể mắng chửi được, đành trừng mắt bọn họ, thầm nghĩ nên giải quyết chuyện này thế nào.
Bên ngoài.
Lâm Phàm đứng trước ranh giới Tịnh Thổ, hắn không đi vào mà quan sát hoàn cảnh bên này.
- Tịnh Thổ không tệ, Phật Ma may mắn thật, nếu bản phong chủ không đột nhiên vươn lên thì Phật Ma có thể hoành hành cõi đời không gặp địch thủ rồi.
Tiếc rằng thời gian không ưu đãi Phật Ma, kiếp này y gặp tồn tại như Lâm Phàm.
Lâm Phàm thầm nghĩ:
- Tại sao vẫn chưa ra? Đừng nói là nghe được mình tới nên sợ quá trốn ở bên trong luôn nhé?
Rất có thể, đừng nhìn Phật Ma có vẻ rất gan dạ nhưng thật ra nhát cáy, gặp được khủng bố thì sợ chết khiếp.
Khi đối diện nguy cơ thì sẵn sàng bỏ Phật Ma Tháp, đủ để chứng minh Phật Ma lúc đó sợ cỡ nào.
Phật Ma bước ra từ Tịnh Thổ:
- Lâm phong chủ, ngày đó từ biệt đã hơn một tháng, dạo này có khỏe không?
Phật quang trên người Phật Ma chói lòa, tạo dựng hình tượng cao nhân phật đạo.
Lâm Phàm lười nói nhiều với Phật Ma:
- Tốt cái đầu ngươi, đừng lên mặt nữa! Mục đích bản phong chủ đến đây hôm nay rất đơn giản, đó là đập ngươi tê liệt!
Phật Ma hơi kỳ kỳ, mới một thời gian ngắn không gặp mà cách nói chuyện cũng thay đổi.
Thần vật có thể thay đổi người khác lớn đến thế sao?
Chưa chắc, có lẽ muốn ra oai thật.
Lâm Phàm nhìn thấy tám vị cường giả viễn cổ, quả nhiên là Phật Ma liên hợp cường giả viễn cổ, rõ là muốn hạ gục hắn. Vừa lúc bị hắn bắt tại trận, tốt lắm, tất cả đều có mặt thì hắn tóm luôn cả rổ.
Xích Diễm Hoàng có ấn tượng sâu sắc với Lâm Phàm, mắt tóe lửa:
- Là tiểu tử nhà ngươi!
Đôi sừng trên đầu gã bị đối phương chém, tuy bây giờ đã mọc ra cái khác nhưng sỉ nhục vẫn còn đó, không thể vì mọc sừng mà bỏ quên.
Lâm Phàm nhận ra Xích Diễm Hoàng, gật gù khen:
- Lợi hại, có thể mọc sừng, không tệ, không tệ.
Bộ dạng phách lối chọc tức Xích Diễm Hoàng muốn ra tay chơi chết hắn ngay.
Thế Minh cùng Đế Tôn đều nhận ra Lâm Phàm.
Ba người bọn họ từng tiếp xúc với hắn, người thảm nhất không ai khác hơn là Đế Tôn, bị gánh tội thay. Lần trước Đế Tôn suýt bị ngọc tỉ Thiên Đình đập chết, nếu không nhờ mạng lớn thì tàn đời thật.
Xích Diễm Hoàng tức run người:
- Tên kia, có đường ngươi không đi, cứ phải tới đây tìm đường chết!
Không khí hiện trường hơi nặng nề.
Phật Ma cô đơn vô cùng.
Tám Đại Tôn trốn đi, không dám ló đầu.
Các Phật Đà khác mới tham gia Tịnh Thổ, không rõ ràng tình huống này thế nào. Bọn họ làm bộ dạng hung ác như Kim Cương giận dữ, nhưng trong lòng hơi sợ.
Dám đến nơi này gây chuyện thì không phải kẻ hiền gì, đừng để bị đối phương đánh tơi bời đã là may mắn.
Phật Ma lên tiếng:
- Các vị hãy bình tĩnh đừng nóng.
Lúc trước nghe âm thanh này là Phật Ma sẽ căng thẳng, nhưng đó là do chưa có địa vị, y đã khác xưa rồi, địa vị rất cao.
Chủ của Tịnh Thổ không đùa được.
Phật Ma nói:
- Lâm phong chủ, vô cùng hoan nghênh Lâm phong chủ đến đây, xin hãy bỏ xuống thô bạo trong lòng, bình tâm đối mặt mọi thứ trên cõi đời.
Lâm Phàm nhìn Phật Ma, tên này đầu óc bị khùng à? Khác ngày xưa quá.
Mà thôi, mọi thứ không quan trọng.
- Đánh đi, lão tử sẽ không cho các ngươi cơ hội!
Bộp!
Lâm Phàm bước ra một bước, lực lượng sôi trào, cơ bắp nhô lên cuồn cuộn, lực lượng cuồng bạo bộc phát.
Phật Ma giật nảy mình:
- Trời, chuyện gì đây?
Tên này bị khùng sao?
Lão tử đã thoái ẩn giang hồ mà ngươi còn tới kiếm chuyện, khinh người cũng đừng quá đáng đến mức này chứ!
Dấy lên bão tố lực lượng quấn quanh Lâm Phàm, hai nắm tay siết chặt, lực lượng ngưng tụ trong lòng bàn tay.
Hắn ngẩng đầu, uy thế bá đạo phóng lên tận trời, bao phủ mảnh thiên địa này.
- Đánh!
Dứt lời, Lâm Phàm biến mất tại chỗ, hư không rung rinh, không chịu nổi lực lượng trùng kích của hắn đã nổ tung.
Lâm Phàm xuất hiện trước mặt Phật Ma, tay vòng ra sau, hét to:
- Đánh chết con lừa trọc nhà ngươi!
Nắm đấm ngưng tụ lực lượng ánh sáng, cú đấm với uy thế kinh người, nắm đấm chưa trúng mục tiêu nhưng bão táp đã ập đến.
Phật Ma tránh né:
- Lâm phong chủ làm vậy là sao? Phật Ma này đã né phong chủ rồi mà phong chủ vẫn đến sinh sự với ta, hơi được nước lấn tới!
Phật Ma giận thật sự, rất quá đáng.
Ầm!
Lâm Phàm đấm hụt. Thực lực của Phật Ma tăng lên rất nhanh, đạt tới Hỗn Nguyên cảnh khiến hắn khó đánh trúng dễ dàng như lúc trước, thú vị đây.
Lâm Phàm mắng:
- Biết rõ còn cố hỏi, dối trá!
Hắn quay sang chửi tám cường giả viễn cổ:
- Còn đám cặn bã các ngươi nữa, đứng đó trố mắt ếch ra làm gì? Cùng tiến lên, xem bản phong chủ đập nát các ngươi như thế nào!
Cường giả viễn cổ vốn định xem kịch, nhưng Lâm Phàm quá càn rỡ đã chọc giận bọn họ.
- Mợ nó, lão tử tung hoành thế gian nhiều năm như vậy nhưng chưa gặp tên nào láo toét như thế!
Bọn họ bị Lâm Phàm chọc tức, phách lối đến không nói nổi.
Xích Diễm Hoàng giận dữ hỏi:
- Đánh không?
- Đánh chứ, dạy đạo lý làm người cho tiểu tử này!
Các cường giả viễn cổ khác không nhịn được, đây là bị người đạp trên đầu khi nhục, nếu nhịn được thì không còn là bọn họ.
Phật Ma không muốn đánh với Lâm Phàm, rất muốn chửi thề.
Mợ nó, y đã chọc ai? Từ sau khi đánh với tiểu tử này thì y không còn muốn dính dáng với hắn nữa.
Đoạn thời gian trước y hơi tự mãn, cho rằng có thể dẫn dắt tám Đại Tôn đánh trả, nhưng mới nói ra tên của Lâm Phàm là cả đám sợ nhũn chân, kêu phụ gọi mẫu, suýt đào hố tự chôn mình.
Phật Ma nghĩ kỹ lại, thôi được rồi, chuyện đã xảy ra, Phật Ma Tháp tổn thất nặng nề, không cần phải tiếp tục dây dưa không bỏ, lo phát triển tốt Tây Phương Cực Lạc Tịnh Thổ vậy.
Phật Ma biết chút chuyện từ trong truyền thừa, một vị đại năng Kim Thiền Tử của Tịnh Thổ đầu thai chuyển thế, trải qua chín chín tám mươi mốt nạn lấy được chân kinh, truyền chân ý phật đến các nơi, dẫn dắt vô số người đi lên con đường kính phật, đặt nền móng cơ nghiệp không thể xóa nhòa cho Tịnh Thổ.
Cho dù qua ngàn năm, vạn năm thì cơ nghiệp vẫn còn mãi, thậm chí trở thành tín ngưỡng trong lòng mọi người.
Chùa miếu mọc đầy rẫy, mỗi ngày lễ phật niệm kinh, không để ý đến chuyện bên ngoài.
Ban đêm mở ra thùng phước điền đếm đến tay bị rút gân, sống thế mới là sống.
Nên sau khi Phật Ma được truyền thừa của Tịnh Thổ liền biết con đường của mình rất rộng, không thể bị thù hận nhỏ trước mắt ảnh hưởng.
Chuyện hôm nay quan trọng là y không sinh sự với người khác nhưng bị người ta tới quậy.
Ầm!
Tịnh Thổ chấn động, Phật tháp sụp đổ.
Phật Ma quay đầu nhìn lại, khi quay qua thì mặt mũi tràn đầy giận dữ:
- Lâm Phàm, ngươi khinh người quá đáng!
Ầm!
Lâm Phàm đấm trúng ngay mũi Phật Ma, máu mũi phun ra, toàn là máu phật, thứ quý giá với người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận