Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 119: Ê đừng chạy, ta lại trở về rồi đây

Người dịch: Nguyễn Khiêm
Biên: H
Nhóm: Ẩn Môn
------------------
- Ngươi đừng có quá đáng, tưởng Lâm Phàm ta là người dễ bắt nạt thật sao? Ta muốn nói chuyện phải trái cùng với ngươi, không phải bởi vì ta sợ ngươi mà chỉ là không muốn thương tổn tình cảm giữa hai chúng ta.
- Bây giờ ngươi làm như vậy khác nào không nể mặt Lâm Phàm ta, đã thế ta cũng sẽ không khách khí với ngươi nữa.
Lau máu tươi ở trên khóe miệng, Lâm Phàm chỉ vào Huyết Giao chửi ầm lên.
Trước mặt người khác, mình nhất định phải giữ vững khí chất của cường giả. Nhưng mà hiện tại, chỉ có một người một thú, không có người nào khác vây xem, như vậy có thể thoải mái bạo phát bản tính của mình ra.
- Bạo Huyết
Tay trái cầm cái chảo, tay phải cầm Lang Nha bổng.
Nếu như địch nhân ở trước mắt là một con người Địa Cương tầng năm, hắn dám cam đoan, mình sẽ tuyệt đối không chần chờ, xông lên lấy mạng đổi mạng ngay.
Nhưng mà hôm nay, địch nhân lại là Huyết Giao. Nó có thể coi là vương giả trong số các yêu thú đồng cấp, sức mạnh rất lớn, huyết mạch được truyền thừa từ Thần Long chân chính. Hơn nữa hoàn cảnh xung quanh lại khiến mình không thể chạy trốn, nếu không giết chết nó, chỉ sợ là không đi ra ngoài được.
Giờ khắc này, Lâm Phàm nghiêm mặt, hai thanh vũ khí cầm trong tay trông rất là uy phong.
- Tới đi, lão tử hôm nay sẽ dạy cho ngươi cách để trở thành một yêu thú chân chính mà không phải là một con yêu thú chuyên môn đánh lén người.
Huyết Giao gầm nhẹ một tiếng, đôi mắt to như đèn lồng nhìn chòng chọc vào nhân loại trước mắt. Nó há cái miệng to như chậu máu, xông thẳng đến tấn công Lâm Phàm.
- Ăn một chiêu này của ta xem, chảo bổng hợp thể.
Trong mắt tràn đầy chiến ý, Lâm Phàm hoàn toàn không có ý định phòng thủ, hắn nhảy lên cao rồi cầm cái chảo và Lang Nha bổng cùng đánh xuống.
Thân thể của Huyết Giao tuy khổng lồ nhưng lại vô cùng linh hoạt. Nó nhanh chóng xoay người, giơ vuốt vồ tới. Lang Nha bổng vốn rất to lớn nhưng ở trước mặt cái vuốt của nó lại có chút nhỏ bé.
Tiếng leng keng vang lên như là đánh vào trên sắt thép.
- Hám Sơn Kình!
Lâm Phàm chợt quát một tiếng, cương khí sôi trào, ba tầng sức mạnh lập tức bạo phát ra.
Huyết Giao cảm nhận được cỗ sức mạnh kinh khủng này đánh tới, cũng nổi giận gầm lên một tiếng. Một cái vuốt khác lập tức xé gió vồ vào ngực Lâm Phàm, để lại ba vết cào sâu hoắm, máu tươi phun trào như suối.
Vốn dĩ sau khi Lâm Phàm thi triển Cuồng Thân thì sẽ có một lớp màng đen bao bọc lấy thân thể của hắn, nhưng mà ở dưới lợi trảo sắc bén của Huyết Giao, lớp màng này cũng không khác gì giấy cả, hoàn toàn không có bất kỳ năng lực phòng ngự gì, trong nháy mắt đã bị phá hủy.
Phụt!
Lâm Phàm phun ra một ngụm máu tươi rồi thân thể bị oanh kích, bay về phương xa.
- Ngươi... Ngươi thật mạnh. - Lâm Phàm thở hồng hộc, sau đó cất Lang Nha bổng cùng cái chảo vào trong nhẫn trữ vật rồi hơi nhấc ngón tay. Cuối cùng, tựa như là thương thế của hắn quá nặng, hắn duỗi chân ra, hai mắt trợn trừng, giả chết tại chỗ.
Đôi mắt của Huyết Giao nhìn chằm chằm vào bộ thi thể ở trước mắt, nó gầm nhẹ một tiếng. Tiếng gầm này đã có chút uy thế như là long ngâm rồi. Sau đó nó nện bước đi đến phía trước thi thể của nhân loại này.
Đối phương là nhân loại, nó thân là yêu thú, tự nhiên nó sẽ có cảm giác với thực lực của mình hoàn toàn có thể nghiền ép đối phương.
Mà ngay khi Huyết Giao đang cảm thấy tự hào vì thực lực của bản thân mình thì đột nhiên...
Phập!
Nó có cảm giác hơi đau đau, thân thể giống như là bị thứ gì đó đâm xuyên vậy.
Quay đầu lại nhìn thì thấy được con người vốn đã chết kia vậy mà đang cầm một thanh trường kiếm, cắm ở trên thân thể của mình.
- Da dày thịt béo quá à, ngươi đến cùng đã ăn bao nhiêu đồ vậy? Để cho dáng người mập mạp như thế này?
Từ trong trạng thái tử vong khôi phục lại, Lâm Phàm thừa dịp Huyết Giao không chú ý, lấy Thái Hoàng Kiếm ra, đâm vào thân thể của Huyết Giao.
Nhưng mà sau khi đâm vào, hắn mới cảm giác được thịt của con Huyết Giao này quá dày. Khi đâm vào, hắn có cảm giác Thái Hoàng Kiếm bị máu thịt bao vây lại, lúc rút ra, cũng có cảm giác không được tự nhiên.
Hú!
Giờ khắc này, Huyết Giao đã phản ứng lại, nổi giận gầm lên một tiếng. Hai trảo đột nhiên chộp lấy Lâm Phàm rồi kéo mạnh ra hai bên khiến cho thân thể của Lâm Phàm bị chia năm xẻ bảy.
Đối với Huyết Giao, chỗ thương thế kia cũng không nghiêm trọng lắm, chỉ như là bị gai đâm mà thôi. Nhưng mà thân là yêu thú, nó cũng có tôn nghiêm của yêu thú. Nhân loại nhỏ bé như vậy cũng dám tổn thương nó. Thật sự là quá phận.
Huyết Giao nâng trảo lên, nhanh chóng rút cây trường kiếm này ra. Nhìn vết thương đang không ngừng đổ máu kia, nó gầm nhẹ một tiếng. Năng lực khôi phục cường hãn bạo phát. Vết thương kia vậy mà từ từ khép lại, ngoại trừ miếng lân giáp bị cắt mở thì không hề nhìn ra được bất kỳ dấu vết nào của việc bị thương nữa.
Nhân loại nhỏ bé kia đã bị giết chết, chung quanh triệt để an tĩnh lại. Huyết Giao quay đầu, nó chuẩn bị tiếp tục trở lại đầm Giao Long, chờ đón kẻ xâm nhập tiếp theo.
Chẳng qua là khi nó chuẩn bị rời đi, một thanh âm đột nhiên vang lên bên tai của nó.
- Ê đừng đi.
Huyết Giao quay đầu lại, trong đôi mắt to cỡ đèn lồng kia lóe ra tia sáng kỳ dị. Tên nhân loại này vậy mà không chết.
- Ngươi quá đáng lắm đấy nha! Ta đã nói rồi, ta không muốn thương tổn tình cảm giữa chúng ta, thế nhưng mà ngươi lại vẫn cứ không nghe. Đã như vậy, ta cũng sẽ không đùa với ngươi nữa.
Lâm Phàm cúi đầu, thể xác lẫn tinh thần đều chịu thương tích. Hắn biết trong nhân loại vẫn có chuyện ngươi lừa ta gạt, lại không nghĩ rằng yêu thú cũng không có tình cảm, vậy thì giữ lại nó còn có ích lợi gì.
Đột nhiên!
Huyết Giao trở nên cảnh giác. Từ trên người của nhân loại này, nó cảm nhận được khí tức nguy hiểm. Khí tức này mặc dù không đủ để nó e ngại, nhưng lại khiến nó cảm thấy một tia áp lực.
- Ta biết một chiêu kiếm pháp có thể từ trên trời giáng xuống, Nhưng mà ở trong không gian hẹp như thế này, ta lại không có cách nào để thi triển, cho nên ta chỉ có thể để cho ngươi xem một loại kiếm pháp khác mà ta chưa từng thi triển.
- Hóa Thần Kiếm Trận
Ong ong!
Thái Hoàng Kiếm đang nằm trên mặt đất đột nhiên lay động. Viu một tiếng, nó xuyên không lao đến. Còn Địa Hoàng Kiếm và Nhân Hoàng Kiếm ở trong nhẫn trữ vật cũng tự động bay ra, trôi nổi ở phía sau lưng của Lâm Phàm. Sau đó, cả ba thanh kiếm không ngừng huyễn hóa, phân thành vô số đạo hư ảnh Tam Hoàng Kiếm. Một cỗ kiếm ý trùng thiên bạo phát ra, bao phủ hang động.
Giờ khắc này, Lâm Phàm ngẩng đầu, ngón tay chỉ vào Huyết Giao, nghiến răng nói.
- Hóa Thần Kiếm Trận tầng thứ nhất.
- Ngươi đã tổn thương sự tín nhiệm của ta đối với ngươi.
Vút!
Lấy Lâm Phàm làm trung tâm, kiếm quang chiếu sáng toàn bộ hang động. Kiếm ảnh tung hoành, liên miên không dứt đánh về phía Huyết Giao.
Huyết Giao thấy cảnh này, con ngươi đột nhiên co lại. Nó gầm lên một tiếng, cương khí bộc phát, âm bạo chấn động khiến cho không gian đều bị bóp méo, một lớp bình phong màu máu đột nhiên xuất hiện.
Kiếm khí đánh lên lớp bình phong màu máu này, vang lên những tiếng đinh đinh chói tai.
- Đừng bảo là ta không phá nổi phòng ngự của ngươi chứ. - Lâm Phàm cảm giác được một chiêu này của mình chính là không gì không phá nổi, nhưng mà con Huyết Giao này thật là có chút tài năng, không thể nói là không phục được.
Xoạt xoạt!
Đột nhiên, một cảnh tượng khiến cho Lâm Phàm hưng phấn phát sinh. Tấm lá chắn màu máu kia chịu đựng hồi lâu cuối cùng vẫn bị kiếm quang phá vỡ một góc. Một đạo kiếm khí xuyên qua, đánh lên trên lân giáp của Huyết Giao, phá vỡ lân giáp và cắt một vết thương sâu hoắm trên người nó.
Úúú!
Huyết Giao nổi giận gầm lên một tiếng, con ngươi dần dần biến dạng, hiện đầy tơ máu, tựa như đã bị nhân loại này chọc giận.
Chỗ cửa động, thủy triều sôi trào, từng con yêu thú của đầm Giao Long xuất hiện.
Hóa Thần Kiếm Trận tiêu tán, vậy mà chỉ để lại được trên người Giao Long một chút thương tích nhỏ, xem ra thực lực của mình vẫn chưa đủ.
Chít chít!
Tiếng gầm của Huyết Giao vậy mà lại kéo tới một đám yêu thú. Những yêu thú này có làn da bóng loáng trông như là cá chạch, nhưng mà trong cái những miệng đang mở rộng kia lại phủ đầy răng nhọn. Mỗi một con đều có kích thước như một đứa bé.
- Huyết Giao, ngươi quả nhiên là âm hiểm, còn biết kêu gọi cứu binh nữa. Nhưng mà nếu chỉ có như vậy mà ngươi đã cho rằng có thể giết chết ta, vậy thì là ngươi đã suy nghĩ quá đẹp rồi. Chờ ta mười giây.
Vừa nói xong, thân thể của Lâm Phàm hóa thành vô số mảnh vỡ phiêu tán trong huyệt động, dần dần biến mất không thấy gì nữa.
Đám yêu thú giống như cá chạch kia quay đầu, nhìn về phía Huyết Giao tựa như là đang hỏi thăm, đại ca ngươi kêu chúng ta tới đây làm gì?
Nhân loại kia biến mất rồi.
Huyết Giao cũng không hiểu đến cùng là chuyện gì vừa xảy ra. Cuối cùng, nó gầm nhẹ một tiếng, ra hiệu tụi đàn em đã có thể rời khỏi đây.
Nhưng mà lúc đám yêu thú giống cá chạch này chuẩn bị rút lui trở lại đầm Giao Long, một thanh âm lại vang lên.
- Ê đừng đi, ta lại trở về rồi đây.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận