Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1190: Nếu thích đến thế thì sẽ giúp ngươi luân hồi

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
-------------------
Ngay sau đó là lực đánh mạnh hất Phật Ma bay ra ngoài, đập vào một tòa Phật tháp, sau đó ổn định thân thể lơ lửng trên trời.
Tuy đau mặt nhưng không thể quên dáng đứng đẹp.
- Phật Ma, đừng nói nhảm, lão tử khi dễ ngươi đấy rồi sao? Ài, cả đám các ngươi dám xông lên thật? Đến hay lắm, đập các ngươi một trận luôn! Cường giả viễn cổ gì đó ở trong mắt bản phong chủ chẳng qua là sống sớm hơn bản phong chủ một chút, nếu bản phong chủ sinh ở thời đại của các ngươi thì cả đám phải dọn nhà vệ sinh cho bản phong chủ!
Lâm Phàm vốn định tán dóc vài câu với Phật Ma, nhưng tám cường giả viễn cổ không cho cơ hội.
Xích Diễm Hoàng rít gào, lửa vàng đầy trời biến thành chim lửa bay tới.
Toàn bộ thiên địa đều bị ngọn lửa màu vàng óng này nướng nóng cháy.
Lâm Phàm không né tránh, va chạm với ngọn lửa này.
Xích Diễm Hoàng mỉa mai:
- Hừ, tự tìm cái chết.
Ngọn lửa của gã là đốm lửa đầu tiên trong thiên địa, là mồi lửa bá chủ chí tôn. Đây là cơ duyên của Xích Diễm Hoàng, không thua gì trong Nguyên Tổ Thâm Uyên, cũng nhờ ngọn lửa này nên gã mới có danh hiệu Xích Diễm Hoàng.
Thế Minh mắng:
- Xích Diễm Hoàng, ngươi đừng làm lớn vậy được không? Ngươi để ngọn lửa che kín hư không thì chúng ta làm sao đánh với hắn được?
Xích Diễm Hoàng trả lời:
- Hừ, đối phó tiểu tử này chỉ cần một mình ta, còn chưa trả mối thù bị hắn chém đứt hai sừng.
Xích Diễm Hoàng còn ghi hận việc mình bị Lâm Phàm chém đứt đôi sừng, gã sẽ không bỏ qua việc này dễ vậy, dù thế nào cũng phải bắt tiểu tử này trả giá đắt.
Lâm Phàm bị ngọn lửa bao trùm:
- Ngọn lửa của ngươi hơi thú vị.
Lửa đúng là rất mạnh, ngọn lửa của Xích Diễm Hoàng đốt cháy người hắn, nhưng lần trước hắn đã bị đốt một lần, tạm thời còn chưa chết. Hãy để lực lượng của Xích Diễm Hoàng thành phụ trợ của hắn vậy.
Có cường giả viễn cổ hỏi:
- Chuyện gì vậy? Xích Diễm Hoàng, ngươi nói ngọn lửa của ngươi có thể đốt cháy hết thảy, tất cả mọi thứ đều sẽ hóa thành tro tàn mà sao đến bây giờ hắn vẫn chưa chết?
Cảm giác khó giải quyết.
Nếu tiểu tử này tung nắm đấm thì họ không chỉ đỡ đòn sức mạnh mà còn kèm theo lực lượng của Xích Diễm Hoàng.
Xích Diễm Hoàng cũng hoang mang, rất muốn nói liên quan quái gì đến ta? Ta cũng mù mờ đây, trách ta à?
Xích Diễm Hoàng không muốn nói nhiều với người khác, gã không sợ Lâm Phàm, vọt thẳng tới.
Cường giả đánh nhau tạo ra uy thế rất lớn.
Người bình thường tới gần sẽ bị đánh chết.
Tuy chiến đấu bên ngoài Tịnh Thổ nhưng lực lượng trùng kích đã lan vào trong. Một số người đứng trong Tịnh Thổ bị nổ thành bãi máu.
Phật Ma thầm tức giận, không nhịn được hét lên:
- Các ngươi muốn đánh thì đi ra ngoài, đừng đánh ở đây!
Tịnh Thổ là của y, càng là tiền vốn sau này của y, nếu bị bọn họ điên cuồng công kích với nhau phá hỏng thì y biết tìm ai khóc đây?
Bùm!
Nửa bên mặt Xích Diễm Hoàng đen thui, thân thể hóa thành luồng sáng đập xuống đất.
Xích Diễm Hoàng không chiếm ưu thế gì trong tay Lâm Phàm, ngược lại bị đấm rơi xuống hố sâu:
- Không thể nào! Sao thực lực của tiểu tử này mạnh đến vậy được?
Trong hố sâu.
Xích Diễm Hoàng hai tay chống đất bật người lên, bụi bay mù mịt.
Thế Minh thấy Xích Diễm Hoàng không chiếm được ưu thế thì dò hỏi:
- Ngươi có được không vậy?
Mất mặt chết bỏ, xông lên để bị người ta đấm bay về sao?
Xích Diễm Hoàng phun ra một ngụm máu tươi:
- Phi! Không cần các ngươi lo!
Dứt lời, Xích Diễm Hoàng tiếp tục lao lên đánh với Lâm Phàm.
Lâm Phàm thấy Xích Diễm Hoàng còn lì lao vào thì bất đắc dĩ nói:
- Cứng đầu dữ, biết trước thế này đã tăng tu vi lên cảnh giới Chúa Tể nhất thế, đánh cho các ngươi kêu gia gia rồi.
Thực lực của hắn chưa mạnh đến nghiền ép được họ, nếu không thì đám người này còn có thể nhảy nhót tại chỗ như vậy sao? Đã bị hắn đập chết từ lâu rồi.
Cường giả viễn cổ khác không dám đến gần, ngọn lửa của Xích Diễm Hoàng có uy lực rất mạnh, dính phải sẽ hơi rắc rối.
Bọn họ không ngờ rằng tiểu tử này kinh người như thế, bị ngọn lửa quấn quanh mà không chết, chiến đấu cực kỳ kịch liệt với Xích Diễm Hoàng.
Thế Minh nhắc nhở:
- Tất cả cẩn thận một chút, tên này có gì đó quái lạ!
Đế Tôn cực kỳ cảnh giác, trải qua chuyện lúc trước rồi gã rất hèn, không làm chim đầu đàn xuất chiến, cũng không chủ động khiêu khích Lâm Phàm.
Đế Tôn đang chờ cơ hội.
Phật Ma rít gào, trong lòng chảy máu:
- Dừng tay, dừng tay cho ta!
Lâm Phàm và Xích Diễm Hoàng đánh nhau di chuyển vào mảnh đất Tịnh Thổ luôn rồi, nơi nào bị ngọn lửa đốt đều cháy hừng hực, vô số kiến trúc thành tro.
Những đệ tử được độ hóa cũng biến thành tro tàn mà không kịp hét thảm.
Lâm Phàm nói:
- Xích Diễm Hoàng, nhà ngươi hơi tàn nhẫn, bản phong chủ đi đến bước đường hiện giờ đã ôm lòng kính sợ với mạng sống. Người người đều theo đuổi tương lai, ngươi một lời không hợp hại chết nhiều người vô tội sẽ gặp báo ứng.
Nếu người khác nói lời này sẽ làm mọi người rung động, nhưng do Lâm Phàm nói ra thì cảm giác rất kỳ lạ.
Xích Diễm Hoàng không nói nhiều, tập trung tất cả sức chú ý vào Lâm Phàm, uy thế tăng vọt, chiêu lớn đánh ra tới tấp. Còn về chỗ này là đâu, bao nhiêu người bị văng miểng thì gã bất chấp.
Con kiến thôi mà, sống sót là may mắn, không sống nổi là định mệnh.
Xích Diễm Hoàng hét to một tiếng:
- Hoang Thần Giáng Lâm!
Một ngọn lửa bay ra từ ngực gã, hình như bị thứ gì kích thích nổ tung, khuếch tán bốn phương tám hướng.
Bùm!
Tiếng gầm kinh người bộc phát ra từ trong ngọn lửa.
Một người lửa khổng lồ nối liền thiên địa, giang rộng trăm cánh tay, uy thế rất kinh người, đôi mắt như hai vầng mặt trời tỏa hơi nóng cháy cực độ.
Xích Diễm Hoàng gầm rống:
- Tiểu tử, đi chết đi!
Hoang Thần nện bước chân che kín trời xông về phía Lâm Phàm, khi đến gần hắn thì Hoang Thần tan vỡ thành biển lửa vô biên, sóng lửa lớn ngập trời, miệng vực sâu thật to muốn nuốt chửng hắn.
Phật Ma thấy cảnh này thì sợ đến bay mất hồn vía:
- Khốn nạn, đây là muốn hủy Tịnh Thổ của ta! Không nhịn được nữa!
Trong phút chốc toàn thân Phật Ma tỏa phật quang:
- Đám người kia, ta không nên tin tưởng các ngươi!
Một đại phật hiện ra, một bàn tay quét ngang, tay phật vàng dần biến to, phật ấn chữ vạn trong lòng bàn tay tỏa sáng chói lòa.
Ầm ầm!
Phật chưởng đặt lên trên biển lửa vô biên, hai loại sức mạnh đáng sợ đụng vào nhau hình thành uy thế kinh người.
Lâm Phàm vừa lòng gật đầu:
- Phật Ma, không ngờ ngươi còn có chút ngộ tính, còn tính người, biết liên hợp với người ngoài nhằm vào bản phong chủ là không sáng suốt.
Phật Ma thầm chửi thề, đồ con hoang, sẽ có ngày ta đánh ngươi quỳ gối sám hối trước ngọn đèn.
Nhưng bây giờ Phật Ma không có tinh lực nói nhảm với Lâm Phàm.
Khoan, tên này mới nói cái gì?
Liên hợp người ngoài đánh lén hắn?
Ngẫm kỹ lại, Phật Ma hết hồn. Trời, chuyện này là sao chứ? Nhằm vào hắn làm gì? Phật Ma vì phát triển Tịnh Thổ nên muốn thu nhận tám cường giả viễn cổ về dưới tay, sao ở trong mắt tiểu tử này biến thành lôi kéo cường giả đánh lén hắn.
Thế thì mục đích của trận chiến này là gì?
Không hiểu.
- Hiểu . . .
Phật Ma mới định nói hiểu lầm nhưng chữ cuối cùng chưa kịp thốt ra thì phân thân đã vỡ vụn.
Lâm Phàm xuất hiện trước mặt pháp thân Phật Ma, đấm vào mặt y.
Phật Ma ngửa người ra sau.
Lâm Phàm thừa thắng xông lên, năm ngón tay xòe ra đè Phật Ma xuống đất.
Lực lượng hung mãnh đột nhiên khuếch tán, mảnh đất Tịnh Thổ vỡ vụn, tổn thất nặng nề.
Không có Phật Ma ngăn cản, biển lửa sóng lớn sôi trào muốn cắn nuốt tất cả.
Lâm Phàm không thèm nhìn, vung tay ra sau ngăn chặn sóng lớn biển lửa dưới lòng bàn tay.
Hắn nhìn thẳng vào mắt Phật Ma:
- Thích làm phật như vậy thì bản phong chủ sẽ giúp ngươi lĩnh ngộ một chút chân lý.
- Luân hồi!
Một mảnh không gian hư vô.
Lâm Phàm lơ lửng trên cao, vô cùng bình tĩnh.
- Ài, đã tạo dựng vài thế giới luân hồi, tương lai không còn sức đánh ngươi cũng được một môn kỹ năng, có thể giúp ngươi luân hồi, kiếm chút tiền, miễn cưỡng đủ sinh sống.
Phật Ma đạt được Tịnh Thổ, muốn trở thành Phật.
Đáng tiếc xuất gia giữa đường, không được ai hướng dẫn, không rõ ràng một chút chân lý, khiến người bất đắc dĩ.
Giơ tay lên, tạo dựng pháp tắc thế giới luân hồi.
Lâm Phàm đã quá quen thuộc, không làm tùy tiện như trước kia, mặc cho thế giới tự vận hành.
Giờ hắn hiểu biết và có năng lực, tạo dựng ra tới thế giới rất hoàn mỹ, sẽ không tồn tại chỗ thiếu hụt nào.
Hắn còn chủ động lôi kéo ai đó trong thế giới luân hồi để đạt tới mục đích thật sự.
Bệnh viện.
Bắt đầu là bệnh viện.
Quen thuộc.
Rồi các bác sĩ đỡ đẻ bận rộn.
- Nguy rồi, bà bầu đã không có hơi thở, phải sinh mổ!
- Ài, đàn ông gì độc ác quá, dù phát hiện thê tử ngoại tình cũng đừng chém trúng động mạch chứ, ít ra chờ con trai sinh ra đã.
- Có lẽ với người đàn ông kia thì đứa nhỏ này không phải con của mình.
- Đừng líu ríu nữa, mau chuẩn bị sinh mổ, nếu kéo dài quá lâu thì mạng sống của em bé sẽ nguy hiểm!
Một tiếng quát, các bác sĩ phụ sản bận rộn với việc của mình, người phụ nữ đã tắt thở nên không cần gây tê.
Một lúc lâu sau, tiếng em bé khóc từ phòng sinh len lỏi ra ngoài.
Bên ngoài bệnh viện, nhiều bệnh nhân cùng người nhà đi vào bệnh viện.
Một hòa thượng già dừng bước, đưa mắt nhìn về phía bệnh viện, con mắt đục ngầu nhưng lấp lóe tia sáng thần:
- Kẻ này có duyên với phật.
Hòa thượng già miệng niệm phật hiệu, dần dần biến mất, không ai chú ý tới mới rồi nơi này còn đứng một hòa thượng già.
Bạn cần đăng nhập để bình luận