Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1191: Kẻ này tuệ căn biến dị

Mười năm sau.
Phật Ma lớn lên.
Lâm Phàm không biết tên thật của Phật Ma, hắn lười nghĩ tên mới nên dùng đại cái tên Phật Ma.
Vì không có người nhà, không họ hàng nên Phật Ma bị đưa đến cô nhi viện.
Trong mười năm qua, mỗi ngày Phật Ma đều cầm quyển sách.
Quyển sách này là kinh phật, ngày đó bỗng dưng xuất hiện cạnh đầu giường của Phật Ma, không biết là ai tặng, nhưng y xem nó như món đồ chơi duy nhất, đọc mỗi ngày.
Có chữ không biết ý nghĩa là gì, nhưng không ảnh hưởng Phật Ma đọc quyển kinh phật này.
Trong khoảng thời gian này.
Trong cô nhi viện xảy ra đánh nhau.
Phật Ma bởi vì hình thể gầy yếu nên toàn bị người ưu tiên ăn hiếp.
Ngay từ đầu Phật Ma không cam tâm, đánh lại người ta đổi lấy mặt mũi bầm dập.
Dần dà tâm cảnh của Phật Ma thay đổi, khi bị người ăn hiếp thì chỉ mỉm cười, không đánh lại:
- Nếu đánh ta có thể để ngươi vui vẻ, ta chịu tổn thương rất dáng giá.
Phật Ma mười tuổi nói ra lời này không khiến người bội phục, ngược lại bị đánh thảm hại hơn.
Từ đó về sau, danh hiệu đồ khùng đặt lên người Phật Ma.
Bên ngoài cô nhi viện, lão tăng mỉm cười nhìn, vui mừng nói:
- Kẻ này có tuệ căn.
Lão tăng nói xong bước đi, mặc kệ Phật Ma ở bên trong ăn đòn mềm xương.
Tám năm sau.
Phật Ma mười tám tuổi, đã trưởng thành, thành tích khá tốt, đậu vào đại học.
Bốn năm trong đại học, vì tính cách nên Phật Ma được nhiều người nhớ kỹ, một nhân vật quái lạ.
Trong túc xá.
Phật Ma cầm một quyển sách, một quyển kinh phật mới, không biết nó đến từ đâu, lúc y mở mắt ra đã thấy nó lẳng lặng nằm cạnh mình.
Tới bữa cơm trưa.
- Phật Ma, mang món cơm rưới thịt băm cho ta.
- Mang luôn lon coca nhé.
- Ta hết card network rồi, mua giùm một thẻ đi.
- Sẵn xách rác xuống dưới giùm tụi này luôn.
Phật Ma không từ chối, mang trên mặt nụ cười thản nhiên:
- Được rồi, không thành vấn đề.
Khi Phật Ma mang đồ về, có người lúng túng nói:
- Phật Ma, tháng này ta không đủ tiền, cho thiếu đỡ nhé, tháng sau sẽ trả lại cho ngươi.
Đây là lần thứ nhất mở miệng, có chút thấp thỏm, nhưng người này không ngờ Phật Ma đồng ý.
- Không sao.
Ngày qua ngày, năm qua năm.
Cuộc sống của Phật Ma rất quy luật, rất bình thường, cơ bản không có gì dao động.
Mỗi ngày mang cơm cho bạn cùng phòng, hỗ trợ cầm chuyển phát nhanh, đôi khi nợ tiền thì y cũng không đòi, người ta không trả, y không phàn nàn.
Năm thứ ba đại học, Phật Ma nổi tiếng trong trường học.
Không phải vì y đã làm chuyện gì kinh thiên động địa, mà là người sống chung ký túc xá với Phật Ma quá hạnh phúc. Trừ không thể để Phật Ma ngủ bạn gái của họ ra, những việc khác đều giao cho y làm.
Tin này cực hot trong diễn đàn trường học, mọi người kinh ngạc rớt cằm.
Bọn họ sống đến bây giờ chưa từng gặp dạng người như vậy.
Chịu mệt nhọc, người khác muốn y giúp gì đều không từ chối.
Người ở chung ký túc xá với Phật Ma sống kiểu cơm đến há miệng, áo đến vươn tay, hoàn toàn không gặp áp lực gì.
Trời mưa, không ai chịu đi mua cơm thì có Phật Ma đi.
Trời lạnh, không ai giặt quần áo, có Phật Ma giặt giũ.
Từ đó về sau, hễ Phật Ma đi học đều sẽ bị rất nhiều người vây xem.
Trong điện thoại di động của Phật Ma đầy ắp bạn bè nữ, y rất được nữ sinh hoan nghênh.
Trong nữ sinh lưu truyền một câu.
- Chờ ngày nào chơi chán sẽ gả cho người đàng hoàng như Phật Ma.
Một ngày nào đó, có một nữ thần trong trường rụt rè, ngại ngùng đến trước mặt Phật Ma.
Phật Ma nhìn nữ nhân chặn đường đi của mình, tò mò hỏi:
- Nàng có chuyện gì không?
Nữ thần cúi đầu:
- Cái đó . . . ngươi có thể giúp ta chuyện này không? Ta mang thai, muốn đi bệnh viện bỏ nó, ngươi có thể đi cùng ta không?
Phật Ma kinh ngạc hỏi:
- Tại sao phải bỏ? Ta cho rằng không nên làm vậy, đây là một sinh mệnh, nó có quyền sống tiếp, không nên bị người chi phối, tạo nên sát nghiệt, kiếp nạn quấn thân, không phải không báo mà vì chưa tới.
Nữ thần do dự:
- Nhưng mà . . .
Nàng bị bồ đá, sinh con rồi lấy gì nuôi?
Phật Ma cười từ bi:
- Ta cho rằng nên sinh ra, ta sẽ nuôi giúp nàng.
Khi nói câu này, bất cứ ai đều sẽ cảm động rơi nước mắt.
Nhưng khiến tâm cảnh của Phật Ma thay đổi là nữ nhân cao ngạo, miệt thị nhìn Phật Ma từ trên xuống dưới, rồi giễu cợt bước đi:
- Ngươi không xứng nuôi con của hắn.
Thái độ cao ngạo khác hẳn với lúc nãy.
Phật Ma đứng tại chỗ, nhìn phật kinh lâu như vậy trái tim của y đã không dễ bị lay động. Nhưng câu nói hôm nay đánh vào lòng Phật Ma, không quên được, không thể bỏ qua.
Trở lại ký túc xá.
Phật Ma ngồi thẫn thờ trên giường.
Bạn cùng phòng thấy Phật Ma thả hồn lên mây thì luống cuống, nếu y bị gì thì bọn họ không còn thời gian sống thoải mái nữa.
Phật Ma bỗng cười lớn, cười rất thoải mái.
Y niệm phật hiệu:
- Lòng rối loạn, tội nghiệt, tội nghiệt.
Tâm dần dần bình tĩnh, Phật Ma trở lại như trước kia.
Bạn bè cùng phòng thở phào nhẹ nhõm, mợ nó, thì ra là gián đoạn động kinh, hù chết người.
Ngoài trường học.
Lão tăng đứng ở bên kia đường, cười càng thêm xán lạn.
- Kẻ này tuệ căn kinh người.
Mấy năm sau.
Phật Ma tốt nghiệp, y sống cuộc đời bình thường, không tìm được công việc gì khiến người hâm mộ, chỉ làm nhân viên công chức quèn.
Trong khoảng thời gian này Phật Ma có bạn gái, nhan sắc tạm được, dáng người cũng không tệ.
Phật Ma mang theo đồ vật, móc ra chìa khoá mở cửa chống trộm.
Đây là một căn hộ chung cư độc thân, giá không đắt nhưng cũng không rẻ.
Phật Ma nhìn cửa phòng ngủ chính đóng kín, bên trong phát ra âm thanh kỳ lạ, những tiếng rên cao vút.
- Fuck me!
Kẽo kẹt!
Rầm rầm!
Nghe như tiếng ván giường.
Bạch bạch bạch!
Hình như là tiếng da thịt chạm nhau.
- Hộc hộc!
Tiếng nam nhân thở hổn hển.
- A! A! A!
Tiếng nữ nhân rên rỉ.
Không đúng, là giọng của bạn gái của ta mà?
Bộp!
Bánh ngọt rời tay Phật Ma rớt xuống đất, đọc kinh phật nhiều năm, tâm cảnh của y đã đạt tới cảnh giới rất cao, bây giờ đối mặt chuyện này làm y hơi bối rối.
Bên phải là phòng bếp.
Phật Ma lặng lẽ đi vào phòng bếp, nhìn thấy một con dao bầu treo ở đó, y vươn tay cầm cán dao, đứng im thật lâu.
Tiếng động trong phòng như ma âm giày vò Phật Ma.
Bên ngoài chung cư.
Lão tăng ở yên một chỗ, con mắt đục ngầu nhìn chằm chằm căn hộ sáng đèn.
- Tâm ma đã đến, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?
Phật Ma đứng trước cửa phòng ngủ chính, tay cầm dao bầu run nhẹ.
Tâm ma quấy phá trong lòng y.
Chém chết đôi cẩu nam nữ này!
Rầm!
Phật Ma đẩy cửa ra, hình ảnh khó coi đập vào mắt y.
Hai thân thể không mảnh vải che quấn quýt lấy nhau.
Con dao trong tay run bần bật, Phật Ma hít thở dần dồn dập.
Phật Ma đóng cửa lại, lẩm bẩm nói thầm:
- Giả, đều là giả, con mắt của ta nghiệp chướng quá nặng.
Phật Ma thả dao lại chỗ cũ, mở cửa đi ra khỏi nhà.
Cửa thang máy.
Lão Vương hàng xóm xách bình rượu, thấy Phật Ma thì vội bảo:
- Mới nãy ta thấy vợ của ngươi dẫn theo đàn ông về.
Phật Ma cười hỏi:
- Có gì khác nhau?
Lão Vương ngạc nhiên khó hiểu:
- Hả?
Phật Ma bình tĩnh lấy một tờ tiền ra huơ trước mặt lão Vương:
- Tờ tiền này không phải một mình ta đã dùng, ta sẽ vứt bỏ nó sao? Miễn không quá kém, rách nát thì vẫn có thể dùng.
Bình rượu trong tay lão Vương rơi xuống đất bể nát, gã nghệch mặt ra.
Phải là đồ ngu cỡ nào mới nói ra được câu ngụy biện này?
Bên ngoài chung cư.
Lão tăng nhập định, sau đó mở mắt:
- Ngươi mà không thành phật thì ai có thể thành phật? Cảnh giới quá cao, cao kinh khủng, bần tăng không bằng, bội phục, thật sự phục. Kẻ này tuệ căn đã biến dị.
Phật Ma đi trên đường phố.
Y đang cho đối phương thời gian, không về nhà quấy rầy họ.
Phương xa loáng thoáng có tiếng khóc.
Một nam nhân trẻ tuổi ngồi xổm ở ven đường, ôm đầu khóc rống.
Phật Ma tiến lên hỏi:
- Huynh đệ có chuyện gì buồn vậy? Sao khóc thảm thương thế? Nam nhân là phải nhịn không rơi lệ, đừng quá bi thương.
Nam nhân ngẩng đầu:
- Bấm nút biến! Lão tử ghét nhất cái thứ như ngươi, rõ ràng không gặp chuyện bi thương nhưng nhiều chuyện an ủi người khác đừng buồn. Mẫu thân của ta bị bệnh tim, cần đổi trái tim, ngươi nguyện ý đưa trái tim cho mẫu thân của ta không? Không chịu thì cút xéo ngay!
Phật Ma nhìn nam nhân, mỉm cười nói:
- Lòng hiếu thảo đáng khen, ta nguyện ý, chúng ta đi bệnh viện ngay thôi.
Nam nhân trẻ tuổi ngây người nhìn Phật Ma, dường như không dám tin.
Mấy ngày sau.
Trên bàn giải phẫu trong bệnh viện.
Người trẻ tuổi cảm kích nói:
- Ân nhân, rất đa tạ ngài, ta nguyện ý táng gia bại sản cho ân nhân tất cả tiền bạc!
Phật Ma lắc đầu:
- Tiền tài là vật ngoài thân, không cần cho ta, sau này một lòng hướng phật là được. Loạn thế Đạo giáo, thịnh thế Phật môn. Tuy ta không có thân phận Phật môn nhưng một lòng hướng phật, nguyện lấy thân thể nhỏ bé này giúp người trong loạn thế.
Trong thế giới luân hồi, người Phật Ma bắn ra ánh sáng vàng chói lòa bao phủ toàn thế giới, Lâm Phàm chưa từng gặp tình huống này bao giờ.
Thế giới luân hồi không vỡ vụn mà là ngưng tụ thành một điểm, dung nhập vào quả cầu ánh sáng dâng lên.
Lâm Phàm kinh ngạc kêu lên:
- Tình huống thay đổi!
Luân hồi nhiều lần như vậy nhưng đây là trường hợp xảy ra đầu tiên.
Thế giới luân hồi không vỡ vụn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận