Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1193: Với chỉ số thông minh hiện giờ thì khó hiểu được (2)

Tâm tính của y thay đổi khiến người không chịu nổi.
Mới rồi Lâm Phàm thấy Phật Ma trong thế giới luân hồi dung nhập vào phật quang sau đầu của Phật Ma.
Nếu Phật Ma ở đây sẽ nói cho Lâm Phàm biết cái này là một giới trong phật đạo ba ngàn đại thế giới.
Xả thân giới.
Bởi vì luân hồi khiến Phật Ma lĩnh ngộ xả thân giới trong ba ngàn đại thế giới.
Ba ngàn đại thế giới tức là Phật Quốc.
Phật Ma đi lên con đường của mình.
Giống như Nam Mô A Di Đà Phật sáng tạo Tây Phương Cực Lạc Tịnh Thổ, Phật Ma cũng đang từ từ sáng tạo Tịnh Thổ của riêng mình.
Tám vị cường giả viễn cổ ngó nhau, thấy sự bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Đang làm cái quái gì vậy?
Vốn đến vì Tịnh Thổ, sau đó bị Phật Ma dụ vào, suýt đồng ý rồi.
Giờ Phật Ma tặng Tịnh Thổ, còn y thì hóa thân thành lão tăng biến mất, hết thảy đều khiến người mờ mịt.
Thế Minh trầm giọng nói:
- Đi!
Thế Minh hiểu rằng tiếp tục chống lại tiểu tử này tạm thời không được chỗ tốt gì, đành lùi lại, sau đó đi liên hợp với cường giả viễn cổ khác.
Phật Ma chiếm cứ Tịnh Thổ, bọn họ thăm dò, thật lâu không ra tay cũng vì kiêng kị Tịnh Thổ, giờ nó rơi vào tay tiểu tử này, nếu đại chiến thật thì khó đoán trước, không ai dám bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì.
Chiến đấu sắp bùng nổ nhanh chóng kết thúc.
Lâm Phàm đứng thẫn thờ tại chỗ.
Hắn thầm nghĩ:
- Lão tử đi ra ngoài, tìm đến Tịnh Thổ để làm chi?
Nhưng vắt óc nửa ngày vẫn không hiểu, đau đầu ghê, với trí thông minh hiện giờ của hắn thật khó hiểu thấu.
Keng!
Kiếm Thái Hoàng ra khỏi vỏ.
Kiếm quang lóe lên.
Máu tươi bắn tung tóe.
Lâm Phàm đứng chết.
Lâm Phàm vuốt kiểu tóc đẹp trai, tinh khí thần lại phục hồi đến đỉnh:
- Phù, sảng khoái rồi. Suy nghĩ nhiều làm gì, muốn nổ đầu, cảm giác bây giờ rất tốt, dễ chịu.
- Đi thôi, tuy không kiếm được điểm nhưng ít ra còn có chút thu hoạch, Tịnh Thổ không tệ, không tệ.
Thu hoạch tràn đầy.
Vừa lòng thỏa ý.
Tuy không hiểu rõ Phật Ma làm cái quái gì nhưng hiển nhiên đã bị hắn làm tin phục.
. . .
Lâm Phàm lơ lửng trên một khu rừng, hắn đang rảnh, không ai đưa điểm nên đành tìm yêu thú đánh thử.
Đã hứa không kiếm chuyện với yêu thú, nhưng hắn không còn cách nào.
Phật Ma chạy.
Những đệ tử kia cũng chạy mất.
Người ta đã tặng cho Tịnh Thổ, hắn không thể trở mặt vờ như không quen biết, túm người ta lại đánh đập đúng không nào?
Nên đành tìm yêu thú kiếm điểm.
Đương nhiên, hắn bảo đảm tuyệt đối không đánh chết một con yêu thú, chỉ luận bàn xíu thôi.
Lâm Phàm lơ lửng, hít sâu một hơi, từ hai lỗ mũi bộc phát ra lực hút mãnh liệt, lực hút rất mạnh, hình thành gió lốc, yêu thú trong rừng rên rỉ bị hất bổng lên trời.
Đám yêu thú rất mờ mịt, chúng có chọc gì ai đâu? Chuyện gì vậy?
Lâm Phàm vươn tay, dựng thẳng một ngón tay, cẩn thận nói:
- Ta sẽ rất cẩn thận.
Ngón tay búng một cái.
Hư không nhận chấn động.
Ầm!
Ầm!
Một mảnh hư không ầm vang.
Thân thể của đám yêu thú bị ngược đãi tàn nhẫn không phải con người nên làm.
Lâm Phàm nhanh chóng dừng tay.
Yêu thú bị buông xuống, từng con tơi tả, trợn trắng mắt, lè lưỡi nằm ở nơi đó.
Xảy ra chuyện gì?
Đau quá.
Điểm vào tay, tâm tình Lâm Phàm vui vẻ hơn.
Hắn không chém giết yêu thú mà đánh ra một kích, phân tán lực lượng, đánh đám yêu thú tơi bời, chìm đắm trong uy thế khủng bố của hắn là đã đủ.
Tâm tình của Lâm Phàm thoải mái hơn nhiều:
- Tuyệt vời, khống chế lực lượng lại tiến bộ thêm một bước.
Nếu đặt ở trước kia, hắn đấm ra cú đấm dồn hết sức, không yêu thú nào chịu nổi, có lẽ xịt phân luôn.
Thứ lỗi vì hắn nói chuyện thô tục, nhưng hắn chân thật gần giống vậy.
Lâm Phàm rời khỏi khu rừng, bỏ lại đàn yêu thú rên rỉ nằm la liệt dưới đất.
Phương xa tít.
Nhóm người Thế Minh xuất hiện ở nơi đó.
Thế Minh mặt ủ mày chau;
- Tình huống này là thế nào? Chúng ta thì miễn bàn rồi, dù gì là cường giả viễn cổ, thực lực tạo hóa mà sao năm lần bảy lượt bị hậu bối hù bỏ chạy?
Gã không nghĩ ra, khó hiểu.
Xích Diễm Hoàng bực bội nhìn đám người:
- Nếu không phải tại các ngươi khăng khăng đòi đi thì một mình ta đủ đập dẹp cái thứ thùng rỗng kêu to kia rồi!
Cường giả viễn cổ khác liếc xéo Xích Diễm Hoàng. Đừng giả bộ, đập dẹp cái thứ thùng rỗng kêu to? Sợ là bị người ta đánh đến không thấy trời trăng.
Đã tung ra chiêu lớn nhưng đổi lấy kết quả thế nào?
Không được gì cả.
Đế Tôn hít thở dồn dập, mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ:
- Chúng ta đều là nhà vô địch, bây giờ tiểu tử này trở thành ma chướng trong lòng chúng ta, không diệt trừ hắn là lòng khó chịu. Các vị, sau này mục tiêu của chúng ta e rằng sẽ là tiểu tử này!
- Đế Tôn nói có lý.
Các cường giả viễn cổ chưa đánh với Lâm Phàm thì hơi bất ngờ, hậu bối này đã làm gì bọn họ mà khiến họ tức giận như thế.
Thế Minh mở miệng nói:
- Các ngươi không đánh một lần với tiểu tử đó nên không rõ. Ba chúng ta đều từng có xung đột với tiểu tử kia, cường giả đệ nhất trong hậu bối trừ hắn ra không còn ai khác, không thể khinh thường.
Nguyên Tổ Thâm Uyên phun trào lần cuối cho bọn họ thấy bí mật chung cực bên trong nó.
Thật sự, phun ra thần vật mạnh đến đáng sợ.
Một mảnh đất thần vật đã nâng thực lực hậu bối đến Hỗn Nguyên cảnh đỉnh, ngang hàng với họ, nói ra khiến người khó tin, nhưng thấy tận mắt thì buộc phải tin.
Xảy ra chuyện xấu hổ.
Những thần vật như bị mù, không chọn cường giả tuyệt thế đoạt tạo hóa như bọn họ mà đi chọn cái đám cặn bã yếu nhớt, đây là sỉ nhục với cường giả viễn cổ.
Thiên địa phương xa biến đổi, đó là một biển máu, trong biển máu có vô số oan hồn đang kêu thảm, dù không đến hơi thì mùi máu tanh nồng vẫn xộc vào mũi.
Một giọng nói âm trầm truyền đến:
- Các vị, sao lăn lộn thảm như thế? Chắc vì không tìm được thần vật?
Tám vị cường giả viễn cổ tập trung nhìn dị cảnh phương xa.
Rất nhanh, bọn họ biết đối phương là ai, sắc mặt rất khó coi.
- Luyện Ngục Ma Hoàng!
Bọn họ đã nhận ra đối phương là ai.
Dù phong cách ra sân hơi bị kinh người nhưng giọng điệu đáng ghét kia không thay đổi, nghe xong liền biết là ai.
Rất nhanh.
Một bóng dáng xuất hiện, khi xuất hiện thì biển máu sau lưng gã rút vào trong cơ thể.
Đế Tôn có chút đỏ mắt:
- Xem ra ngươi lấy được thần vật.
Luyện Ngục Ma Hoàng cười lớn, áo khoác màu đỏ khiến người hãi hùng:
- Ha ha ha ha ha ha! May mắn thôi, một món thần vật bay qua trước mặt bản hoàng mà không ngừng lại, còn muốn rời xa bản hoàng. Bản hoàng tức giận chém nó làm đôi, một nửa chạy mất, nửa kia ở lại bị bản hoàng chiếm lấy.
Luyện Ngục Ma Hoàng vênh váo khoe khoang:
- Như thế nào? Tám người không một ai được chút gì sao? Khó tin thật, theo ta được biết thì có nhiều người được thần vật, cái này gọi là thuận theo thiên mệnh, số phận lựa chọn.
Đạt được thần vật, luyện hóa bản thân, thực lực đột nhiên tăng mạnh, đám người trước mắt không đánh lại gã. Nếu cả đám liên hợp lại thì là câu chuyện khác, nhưng gã vẫn có sức liều mạng.
Luyện Ngục Ma Hoàng được một nửa thần vật này, luyện hóa nó vào trong người thì biết đó là cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận