Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1194: Diệt tông

U Minh Huyết Hải.
Bên trong có bốn ức tám ngàn vạn Huyết Thần Tử.
Biển máu không cạn thì gã không chết.
Tiếc rằng một nửa khác chạy thoát, chẳng biết đi đâu, nhưng từ trong vô hình có liên kết, chắc chắn gã sẽ tìm được nó.
Khi ấy biển máu đại thành, có thể sử dụng bốn ức tám ngàn vạn Huyết Thần Tử chứ không phải hai ức bốn ngàn vạn như bây giờ.
Luyện Ngục Ma Hoàng luyện hóa biển máu, biết biển máu có ba món bảo bối kinh người, nhưng y không được cái nào, rất không cam lòng.
Đế Tôn không nhịn được lẩm bẩm:
- Chết tiệt, ngay cả hắn đều có thể lấy thần vật nhưng chúng ta không chiếm được món nào, ông trời không có mắt!
Đế Tôn cảm thấy thật sự không có mắt, nếu sáng mắt thì đã không như vậy.
Thế Minh đáp:
- Đúng thế, cực kỳ khó chịu!
Quá đáng hết sức.
Nếu người khác có thần vật thì Thế Minh không ý kiến gì, nhưng bị Luyện Ngục Ma Hoàng chiếm được thì lại là chuyện khác.
Bọn họ từng bị nhốt trong Nguyên Tổ Thâm Uyên, la ó lớn nhất nhưng nhát nhất là Luyện Ngục Ma Hoàng, bây giờ gã vênh váo trước mặt bọn họ khiến người rất là khó chịu.
Xích Diễm Hoàng hỏi:
- Ngươi tới tìm chúng ta là có ý gì?
Xích Diễm Hoàng bị tiểu tử kia chọc tức xì khói, chưa tìm được chỗ trút giận, Luyện Ngục Ma Hoàng xuất hiện càng khiến gã khó chịu hơn.
Nếu Luyện Ngục Ma Hoàng tới để khiêu khích thì tám người không ngại dạy cho đối phương một bài học.
Luyện Ngục Ma Hoàng cười nói:
- Lần này đến đây là hy vọng các vị có thể giúp ta một tay.
Mục đích của Luyện Ngục Ma Hoàng rất đơn giản, rủ tám vị cường giả viễn cổ cùng gã cướp lại một nửa biển máu khác.
Sau khi lấy được biển máu Luyện Ngục Ma Hoàng mới biết thần vật này cường đại đến mức nào.
Nửa biển máu khác trốn mất mang theo nhiều đồ tốt, mạnh hơn một nửa bị gã chiếm hữu.
Đơn độc một mình thì gã không dám chắc có thể hạ gục người kia không, nên tìm thêm mấy người trợ giúp là lựa chọn đúng đắn.
Luyện Ngục Ma Hoàng biết đám người này không dễ đồng ý ngay, nhưng không sao, cứ hứa tặng đồ cho họ, nhưng sau đó xảy ra chuyện gì thì khó nói.
Xích Diễm Hoàng cười to bảo:
- Ta không hiểu ngươi nghĩ sao nữa, ngươi cho rằng chúng ta sẽ giúp ngươi?
Luyện Ngục Ma Hoàng phất tay nói:
- Đừng vội từ chối, mọi việc đều có thể thương lượng. Người kia được một nửa khác của thần vật, trong thần vật kia có ba món bảo bối, ta có thể tặng cho các ngươi. Đương nhiên, các ngươi có thể từ chối, nhưng ta nghĩ sẽ có càng nhiều người đồng ý.
Luyện Ngục Ma Hoàng không gấp gáp, gã quyết lấy bằng được nửa kia biển máu.
Chỉ một nửa biển máu đã cho gã chỗ tốt rất lớn, nếu có thể dung hợp biển máu thành khối hoàn chỉnh thì sẽ có uy thế như thế nào?
Ngẫm kỹ đã tưởng tượng được thần vật trọn vẹn sẽ siêu đáng sợ.
Đám người Xích Diễm Hoàng không nói nhiều, họ liếc nhau, không quá tin tưởng lời nói của Luyện Ngục Ma Hoàng.
Luyện Ngục Ma Hoàng hỏi:
- Các vị, chúng ta cùng nhau sinh hoạt trong Nguyên Tổ Thâm Uyên lâu như vậy mà vẫn chưa tin ta sao?
Đám người trả lời dứt khoát không nể tình:
- Không tin!
Luyện Ngục Ma Hoàng hơi giận, nhưng không biểu hiện ra ngoài:
- Được rồi, ta thề được chưa?
Truyền thừa trí nhớ của gã hơi đứt đoạn, không hoàn chỉnh, nhưng nhớ kỹ ba món bảo bối.
Hai thanh kiếm, Nguyên Đồ, A Tỳ.
Còn có một tòa đài sen.
Thập nhị phẩm Nghiệp Hỏa Hồng Liên.
Luyện Ngục Ma Hoàng cho rằng ba món bảo bối này không quan trọng bằng biển máu, nên vì lôi kéo giúp đỡ, gã chấp nhận tặng ba món bảo bối có vẻ không sử dụng được gì nhiều.
Nếu Lâm Phàm ở đây, nghe được nói lời này thì chắc chắn sẽ đập nát đầu chó của Luyện Ngục Ma Hoàng.
Đồ thiểu năng!
Tám vị cường giả viễn cổ lần nữa trao đổi.
Cường giả như họ khi đối mặt lời thề cũng rất e ngại, Luyện Ngục Ma Hoàng nói ra câu này vì khiến bọn họ yên tâm, họ có thể thử xem sao.
. . .
Lâm Phàm một đường càn quét, gặp chỗ nào tụ tập bầy đàn yêu thú thì sẽ dừng lại, đánh tơi bời một trận, kiếm một mớ điểm rồi rời đi.
Với đám yêu thú thì rất thảm.
- Bất đắc dĩ, tuy tu vi Chúa Tể cảnh đã rất mạnh nhưng chưa đủ vô địch.
Lâm Phàm theo đuổi cực hạn lực lượng.
Hắn muốn tăng tu vi lên Chúa Tể nhất thế, khi đó sẽ lại vô địch không đối thủ trên cõi đời.
Mấy ngày sau.
Trên một đảo biển nào đó.
Huyết Luyện Tôn Giả Từ Hàn Minh rời tông đi tới khu vực biển xa xôi.
Đáy biển.
Từ Hàn Minh lấy ra ba món đồ.
Nguyên Đồ, A Tỳ, thập nhị phẩm Nghiệp Hỏa Hồng Liên.
- Các ngươi tìm đến ta khiến ta rất cảm kích, nhưng sát tính của các ngươi quá nặng, ta không chịu được ý chí sát lục của các ngươi, đành chôn sâu tại đây. Đời này Từ Hàn Minh chỉ muốn làm bạn bên người quan trọng của mình, thế giới rối loạn, ta đã nghĩ thoáng, nếu có đời sau quyết không phụ các ngươi.
Ba bảo bối rung rung rồi vụt tắt không ánh sáng, lẳng lặng nằm sâu ở đáy biển.
Biển máu dung nhập vào trong cơ thể Từ Hàn Minh, ý giết chóc ô uế sôi trào ảnh hưởng gã mỗi lúc.
Từ Hàn Minh ngồi xếp bằng, từ từ tách biển máu trong người ra. Cảm giác đau đớn như bị rút gân lột da, nhưng Từ Hàn Minh không cau mày chút nào.
Gã đã có được những thứ mình muốn, có đồ vật suốt đời muốn bảo vệ.
Nếu là lúc trước, khi chưa gặp người quan trọng thì Từ Hàn Minh sẽ thấy hưng phấn vì thần vật này tìm đến mình, nhưng bây giờ gã không có cảm giác đó, chỉ có lo âu.
Giết chóc dày đặc sẽ ảnh hưởng tâm trí, Từ Hàn Minh sợ mình không chịu nổi phạm phải sai lầm lớn.
Hàn Nhu tông.
Nhứ Nhu ngồi trên giường bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, bàn tay vuốt nhẹ bụng hơi nhô lên, khóe môi cong lên.
Mắt của nàng đã lấy lại thị lực, Từ Hàn Minh đưa đôi mắt của mình cho Nhứ Nhu, để nàng trông thấy thế giới.
Bùm!
- Phu nhân mau trốn đi, có cường địch xâm nhập tông môn chúng ta!
Người đến là Võ Vương, đã từng là một trong các pháp vương của Thiên Thần giáo.
Gã mới hét xong thì lồng ngực bị vệt sáng xuyên thủng ngã xuống đất, máu tuôn như suối, tắt thở.
Bên ngoài vọng vào giọng nói:
- Thứ kiến hôi.
Luyện Ngục Ma Hoàng đi đến, nhìn thấy Nhứ Nhu, mỉm cười hỏi:
- Xem ra ngươi là phu nhân tông chủ mà đám kiến nhắc tới, nam nhân của ngươi đi đâu rồi? Kêu hắn giao thần vật ra cho ta.
Nhứ Nhu rất sợ nhưng giả vờ bình tĩnh nói:
- Ta không biết.
Luyện Ngục Ma Hoàng lạnh lùng cười:
- Ha ha ha! Không biết? Chờ chút nữa ngươi sẽ biết.
Rìa khu vực biển vang tiếng nổ.
Từ Hàn Minh biến biển máu trong người thành cục máu đặt xuống cạnh ba món bảo bối.
- Rốt cuộc làm xong, ta đã không phải Huyết Luyện ngày xưa, sắp trở thành phụ thân, hưởng thụ niềm vui gia đình, vô âu lo, không hỏi sự đời, chỉ muốn là nam nhân tốt bên cạnh vợ con.
Từ Hàn Minh đứng lên, cười tươi rói.
Đến lúc này gã nhớ Lâm phong chủ, rất cảm tạ đối phương.
Nếu không phải Lâm phong chủ kêu gã thể ngộ nỗi nhục nhã thì gã đã không được gặp nữ nhân xinh đẹp nhất thế giới.
Trái tim của Từ Hàn Minh bỗng co rút lại, nhói đau.
- Chuyện gì vậy? Sao thấy đau? Là vì mất nhiều máu sao?
Từ Hàn Minh ngẫm nghĩ nhưng không đoán ra, có lẽ đúng là vì mất máu.
- Về nhà, về nhà, vợ con, huynh đệ đang đợi ta. Bài trừ những nhân tố không ổn định này rồi, rốt cuộc có thể yên tâm.
Mắt Từ Hàn Minh khép nhưng tâm nhãn có thể thấy rõ tất cả, gã nhìn chăm chú bảo bối lẳng lặng đặt ở nơi đó, không thấy đau lòng, chỉ có áy náy.
Chúng nó chọn gã là vinh hạnh của gã, nhưng bây giờ gã đã không cần những thứ này.
- Về nhà thôi!
Từ Hàn Minh bay lên trời, bay về phía tông môn xa xăm.
Đêm nay phải tổ chức tiệc mừng, toàn tông không say không ngủ.
Từ Hàn Minh tính hết rồi, chờ Nhu Nhi sinh con xong gã sẽ ẩn lui, nhường đại vị tông môn cho người khác, gã sẽ dẫn vợ con đi ngắm thế gian tốt đẹp, bù lại cho Nhu Nhi nhiều năm không thấy cảnh sắc.
Đi Viêm Hoa tông cảm ơn Lâm phong chủ, nếu được thì cho con nhận đối phương làm cha nuôi, một lựa chọn tốt. Sau này có cha nuôi mạnh mẽ làm chỗ dựa sẽ không bị người khác bắt nạt.
Từ Hàn Minh không biết đứa bé trong bụng Nhu Nhi là nam hay nữ, nhưng gã hy vọng là bé gái, vì bé trai rất nghịch ngợm.
Từ Hàn Minh mặc sức tưởng tượng, cười toe toét như hoa cúc nở.
Chốc lát sau, khi Từ Hàn Minh sắp đến tông môn thì mùi máu tanh nồng xông vào mũi.
Chuyện gì xảy ra?
Gã mới rời khỏi tông môn một lát, vài canh giờ thôi mà đã xảy ra chuyện gì?
Tâm nhãn quan sát, bên trên tông môn ngưng tụ huyết khí đậm đặc.
Từ Hàn Minh không suy nghĩ nhiều, lao nhanh về phía tông môn.
Bước vào tông môn.
Những xác chết không hơi thở nằm dưới đất khiến Từ Hàn Minh ngây người, đều là người quen.
Tuy là đệ tử tông môn nhưng trong khu vực xa xôi này tất cả đều là người nhà, không có nhiều quy củ rườm rà.
Phương xa, có một đệ tử nửa thân thể bị chém đứt, thịt rơi đầy đất thoi thóp nói:
- Tông chủ, nhanh đi cứu phu nhân, bọn họ tiến vào rồi!
Nói xong đệ tử này tắt thở.
Từ Hàn Minh không kịp nghĩ nhiều, chạy nhanh tới hậu viện.
Khi đến quảng trường tông môn thì Từ Hàn Minh dừng bước.
Luyện Ngục Ma Hoàng túm Nhứ Nhu, nhìn thẳng Từ Hàn Minh:
- Ngươi là tông chủ của tông môn này? Chúng ta đã đợi ngươi rất lâu.
Khi thấy tu vi của Từ Hàn Minh thì Luyện Ngục Ma Hoàng lộ ra vẻ khinh thường.
Rác rưởi.
Thật sự là rác rưởi.
Rác rưởi thậm chí không đến Đạo cảnh, Luyện Ngục Ma Hoàng nhảy mũi một cái có thể phun chết.
Từ Hàn Minh hoảng hốt, mặc kệ đôi mắt đáng sợ cỡ nào, để tâm nhãn dung nhập vào hốc mắt đã mất tròng:
- Ta muốn thấy rõ tất cả!
Từ Hàn Minh mở mắt ra, cặp mắt đỏ máu, không có tròng mắt, không có con ngươi, chỉ có màu đỏ sậm bầm đen.
Từ Hàn Minh thấy ngay Nhu Nhi bị Luyện Ngục Ma Hoàng túm chặt:
- Nhu Nhi!
Nhứ Nhu vùng vẫy, giục Từ Hàn Minh bỏ chạy:
- Phu quân chạy mau!
Từ Hàn Minh bất chấp tất cả, hai đầu gối quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu:
- Ta van cầu các ngươi, đừng tổn thương nàng, có gì cứ nhằm vào ta này! Muốn giết ta cứ giết, xin đừng tổn thương nàng, van cầu các ngươi!
Thùng!
Thùng!
Từ Hàn Minh không còn biết gì nữa, trong đầu chỉ có dập đầu van xin, hy vọng đối phương tha cho người mà gã quan tâm nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận