Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1195: Giết các ngươi rồi giết trời

Dù thực lực của gã mạnh hơn đối phương cũng không dám cá cược.
Luyện Ngục Ma Hoàng cùng tám vị cường giả viễn cổ liếc nhau, hơi bất ngờ.
Vốn tưởng người lấy được thần vật rất khó chơi, nhưng xem tình huống hiện tại thật bất ngờ.
Luyện Ngục Ma Hoàng cười lớn, đầu móng tay ngón út lóe tia sắc lạnh rạch da cổ Nhứ Nhu, để lại một vết thương nho nhỏ:
- Ha ha ha ha ha ha! Nhà ngươi như vậy khiến ta rất gai mắt, cứ tưởng ngươi là cường giả, không ngờ là rác rưởi, phế vật.
Từ Hàn Minh nhìn thấy vết thương trên cổ Nhứ Nhu thì sợ trắng mặt, phập phồng lo sợ, càng dập đầu mạnh hơn.
Da đầu rách, thịt nát thấy rõ xương sọ, máu tuôn như suối.
- Đúng, đúng, ta là rác rưởi, ta là phế vật, van cầu ngươi, đừng nhúc nhích, đừng tổn thương nàng. Ngài có gì sai khiến cứ nói ra, yêu cầu gì ta đều đồng ý hết!
Nhứ Nhu thấy phu quân như vậy, gã bị người mắng là rác rưởi, phế vật làm tim nàng như bị dao đâm.
- Phu quân mặc kệ ta đi!
Xoẹt!
Móng tay của Luyện Ngục Ma Hoàng lại rạch một đường, Nhứ Nhu chịu đựng đau đớn. Nàng không có tu vi nhưng chẳng hề sợ hãi khi ở trước mặt cường giả Hỗn Nguyên cảnh.
Nhứ Nhu biết đám người này đến hại phu quân của mình, nếu nàng sụp đổ, van xin sẽ bị đối phương nắm đằng cán.
Từ Hàn Minh thấy đối phương lại rạch vết thương mới thì giơ cao hai tay, hoảng hốt nói:
- Đừng, đừng! Đừng nghe nàng, nàng ấy không hiểu gì đâu, chỉ là người bình thường, van cầu ngài đừng làm khó dễ nàng! Ngài có yêu cầu gì cứ nói ra, có phải là muốn ta chết không? Ta chết ngay đây, tuyệt đối sẽ không lừa các người!
Luyện Ngục Ma Hoàng đảo tròng mắt, nảy ý đùa giỡn:
- Vậy à, được rồi, sợ ngươi chạy, tự chặt hai chân đi.
Vừa dứt lời.
Từ Hàn Minh không chút do dự, vừa bò vừa lăn cầm lấy kiếm của đệ tử rơi gần đó, dứt khoát chém hai chân, máu phun như suối.
Nhứ Nhu rơi lệ như mưa, tim đau nhói:
- Không . . .!
Từ Hàn Minh không hét lên đau đớn, tiếp tục cầu xin:
- Ta làm rồi, đã chém đứt chân, có thể thả nàng được chưa?
- Nhà ngươi khiến bản hoàng rất là khó chịu, quỳ nói chuyện cho bản hoàng!
Luyện Ngục Ma Hoàng không vui, vốn tưởng gặp cường giả nên gã mới hứa hẹn chỗ tốt, lôi kéo tám vị cường giả viễn cổ, không ngờ đối phương là rác rưởi, khi không mất ba món báu vật.
Từ Hàn Minh đã chặt đứt hai chân thì quỳ kiểu gì? Nhưng vào phút thế này không có gì làm khó gã được.
Miệng vết thương chảy máu ròng ròng đè mạnh xuống đất.
Nhứ Nhu khóc thầm, lắc đầu nguầy nguậy, nàng không muốn thấy cảnh như vậy.
Thế Minh nhíu mày hỏi:
- Ngươi có chắc là hắn lấy được không?
Sự việc phát triển đến bước này, Thế Minh nghi ngờ kẻ như vậy mà lấy được thần vật sao?
Hèn, hèn chưa từng thấy, không có chút phong phạm cường giả, càng không có thực lực khiến người khiếp sợ.
Không chỉ mình Thế Minh nghi ngờ, cường giả viễn cổ khác cũng hoài nghi.
Rất đáng ngờ.
Luyện Ngục Ma Hoàng nói:
- Tuyệt đối sẽ không sai, là hắn, ta có thể cảm ứng hơi thở kia trên người hắn, dù mỏng manh nhưng chắc chắn đúng.
Từ Hàn Minh gật đầu nói:
- Lấy được, ta được đến thần vật, ta lấy nó ra, ta sẽ lấy ra ngay, xin đừng kích động, đừng tổn thương nàng!
Đến lúc này Từ Hàn Minh mới biết đối phương cần thần vật, nhưng gã không biết đó là thần vật gì, nhưng bị đối phương nhìn trúng thì trừ thứ chủ động bay tới chỗ gã ra còn có thứ nào đáng giá hơn?
Luyện Ngục Ma Hoàng hớn hở, rốt cuộc sắp lấy được, đúng như gã nghĩ, thần vật ở chỗ đối phương.
Luyện Ngục Ma Hoàng nói:
- Tốt, giao ra rồi hai ngươi đều có thể sống.
Nhứ Nhu hét to:
- Phu quân đừng tin hắn, dù cho hắn cũng không sống nổi đâu!
Nàng yêu say đắm nhìn Từ Hàn Minh:
- Phu quân mau trốn đi, sống sót, chăm sóc tốt cho mình.
Từ Hàn Minh sợ hãi rống to:
- Đừng!
Gã muốn nhào tới ngăn cản, nhưng đã mất hai chân nên lại té ngã xuống đất.
Phập!
Không ai ngờ Nhứ Nhu chủ động tiến lên trước, để móng tay sắc bén của Luyện Ngục Ma Hoàng cắt rách cổ họng của nàng, máu chảy dọc cần cổ nhuộm đỏ áo nàng.
Luyện Ngục Ma Hoàng giang hai tay lui ra phía sau mấy bước, vẻ mặt mờ mịt như đang nói chuyện này không liên quan đến ta, là tự nàng ấy tự sát, ta không làm gì nhé.
Đế Tôn cau mày nhỏ giọng nói:
- Hơi quá đáng.
Lấy phàm nhân làm con tin áp chế kẻ yếu vốn là hành vi khiến người trơ trẽn, nhưng hết cách, đây là lựa chọn của Luyện Ngục Ma Hoàng.
- Nhu Nhi!
Từ Hàn Minh bò tới trước, để lại mặt đất đầy máu, cuối cùng bò tới gần Nhứ Nhu, ôm nàng vào ngực, huyết lệ tuôn rơi.
Nhứ Nhu đã tắt thở.
Phàm nhân chết trong tay cường giả Hỗn Nguyên cảnh thì không có cơ hội sống.
Từ Hàn Minh vuốt mặt Nhứ Nhu, nét mặt trìu mến thì thầm:
- Sinh làm ma, gặp nàng đã làm người, nàng là may mắn lớn nhất đời ta.
Từ Hàn Minh nói xong vùi đầu xuống, bàn tay vuốt bụng Nhứ Nhu, cảm nhận hơi thở sự sống nhỏ bé dần tan biến.
Gã tuyệt vọng ngửa đầu nhìn trời, bi thương gào thét:
- Vì sao? Vì sao ra nông nỗi này? Nửa đời trước Từ Hàn Minh này nghiệp chướng nặng nề, sát phạt vô số, không thể tha thứ, ta nhận, có gì cứ nhằm vào ta! Vì sao đổ hết trừng phạt lên người ta yêu quý nhất?
- Ta không cam lòng!
- Ta không cam lòng!!!
- Ông trời mù, ta muốn giết ngươi, ta muốn giết ngươi!!!
Tiếng hét bất lực.
Từ Hàn Minh ôm thân thể lạnh lẽo của Nhứ Nhu, bi thương đau khổ.
Trời đổ mưa máu.
Đáy biển sâu phương xa, biển máu chấn động.
Nguyên Đồ, A Tỳ, thập nhị phẩm Nghiệp Hỏa Hồng Liên nở rộ ánh sáng đỏ máu, rực cháy lửa đỏ thẫm.
Luyện Ngục Ma Hoàng lạnh lùng nói:
- Con kiến, đừng than thân trách phận nữa, muốn mạng sống thì mau giao thần vật ra!
Từ Hàn Minh cười phá lên, tiếng cười bi thương:
- Ha ha ha! Mạng sống? Còn sống có ý nghĩa gì? Ta đã mất đi tất cả, còn thứ gì không thể đánh mất? Có lẽ đời ta chỉ xứng làm ma, không xứng làm người, đã vậy thì tới đi, ta không quan tâm nữa.
Ánh mắt của Luyện Ngục Ma Hoàng dần âm trầm lạnh lùng nói:
- Ngươi đang tự tìm chết.
Phương xa bỗng bắn tới bốn luồng sáng, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đến nơi.
Biển máu rơi xuống người Từ Hàn Minh, nhiều huyết khí ô uế giết chóc điên cuồng tràn vào cơ thể gã.
Luyện Ngục Ma Hoàng mừng rỡ tấn công ngay:
- Thần vật?
Bùm!
Một tia sáng đỏ ngăn chặn Luyện Ngục Ma Hoàng.
Thập nhị phẩm Nghiệp Hỏa Hồng Liên nâng lên Từ Hàn Minh, hình thành Nghiệp Hỏa phòng ngự cản lại thế công của Luyện Ngục Ma Hoàng, cũng chữa lành đôi chân.
Hai bảo kiếm không dính nhân quả, nghiệp lực Nguyên Đồ, A Tỳ lơ lửng bên cạnh Từ Hàn Minh.
Kiếm sát lục.
Đôi mắt Từ Hàn Minh tỏa ra giết chóc vô tận.
Bộp!
Hai tay gã cầm Nguyên Đồ, A Tỳ.
Chấp chưởng Nguyên Đồ cùng A Tỳ tức là chủ Sát Đạo
Giết thiên, giết địa, giết chúng sinh.
Tám vị cường giả viễn cổ nghiêm túc hơn, biến sắc mặt nói:
- Hơi kỳ kỳ.
Một con kiến nhưng bỗng phát ra hơi thở tràn ngập ý giết chóc khiến người sợ hãi.
Giết chóc quá nặng.
Từ Hàn Minh gầm nhẹ, thân thể biến đỏ máu, sương đỏ dâng lên hóa thành áo bào màu đỏ, tròng mắt đỏ ngòm tràn ngập ý giết chóc điên cuồng.
- Giết các ngươi rồi giết trời, không ai chạy thoát được!
Từ Hàn Minh cũ đã hoàn toàn biến mất.
Gã bây giờ là chủ Sát Đạo.
Tâm cảnh Luyện Ngục Ma Hoàng hơi chấn động nhưng rất nhanh vứt bỏ cảm giác này.
- Rác rưởi còn chưa tới Đạo cảnh mà muốn lật trời hả? Quỳ xuống cho ta!
Luyện Ngục Ma Hoàng giang hai tay, lực lượng ngưng tụ trên tay bao phủ Từ Hàn Minh, muốn hoàn toàn trấn áp gã.
Từ Hàn Minh đứng ở nơi đó, ngẩng đầu, hai con mắt đỏ thẫm chảy huyết lệ:
- Ha ha ha!
Hai thanh kiếm sát phạt Nguyên Đồ, A Tỳ rung rung, xoẹt một tiếng biến mất không để lại dấu vết.
Một kích bình thường, nhưng một kích này khóa chặt Luyện Ngục Ma Hoàng.
Gã khó tin kêu lên:
- Không thể nào!
Chốc lát sau có tiếng hét thảm thiết, Nghiệp Hỏa sôi trào bao vây Luyện Ngục Ma Hoàng.
Không dập hay tắt lửa được.
Tất cả mọi người không biết xảy ra chuyện gì.
Xích Diễm Hoàng kinh sợ, ngọn lửa đốt người Luyện Ngục Ma Hoàng quá mạnh, kinh khủng còn hơn ngọn lửa đầu tiên trong thiên địa của gã.
- A!
Luyện Ngục Ma Hoàng kêu thảm, muốn dập tắt lửa đốt trên người, nhưng Nghiệp Hỏa thiêu đốt càng lúc càng mãnh liệt, không dập tắt được.
Biển máu tràn ra từ làn da Luyện Ngục Ma Hoàng hòng dập tắt Nghiệp Hỏa.
Luyện Ngục Ma Hoàng rít gào:
- Không thể nào, sao có thể như vậy? Ngươi chỉ là rác rưởi còn chưa tới Đạo cảnh thì sao tổn thương ta được? Các ngươi nhìn gì nữa? Mau ra tay, thứ đã hứa với các ngươi thì chắc chắn sẽ cho!
Luyện Ngục Ma Hoàng bị Nghiệp Hỏa quấn quanh, không rảnh tay.
Nhóm Thế Minh liếc nhau, trong lòng có dự cảm không tốt, nhưng sự việc đã phát triển đến mức độ này, nếu không ra tay thì kỳ cục.
- Ra tay, bắt lấy hắn!
Hô hào xong cường giả viễn cổ tấn công, trấn áp Từ Hàn Minh.
Nhưng lực lượng của bọn họ chưa ập tới trước mặt Từ Hàn Minh thì bị luồng sáng đỏ chặn ở bên ngoài.
Thập nhị phẩm Nghiệp Hỏa Hồng Liên phòng thủ vô song, hoàn toàn ngăn cách lực lượng của cường giả viễn cổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận