Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1196: Ai động người của ta

Từ Hàn Minh không quan tâm đám cường giả viễn cổ, chỉ nhìn chằm chằm vào Luyện Ngục Ma Hoàng, miệng phát ra tiếng cười quái dị, lại chém một nhát kiếm.
Phập!
Nửa người của Luyện Ngục Ma Hoàng bị chém đứt.
Nguyên Đồ, A Tỳ không chiếm nhân quả, không chiếm nghiệp lực.
Nửa người bị lực lượng sát phạt nghiền nát vụn.
Từ Hàn Minh từng bước đến gần Luyện Ngục Ma Hoàng, biểu tình đờ đẫn nhưng tràn ngập nụ cười tà ác.
Luyện Ngục Ma Hoàng xoe tròn mắt, gã dung hợp biển máu nhưng bị áp chế.
Đây rốt cuộc là bảo bối gì? Vì sao áp chế biển máu được?
Luyện Ngục Ma Hoàng mở miệng nói:
- Hiểu lầm, đây là hiểu lầm! Nữ nhân của ngươi tự sát, ta không giết nàng ta!
Miệng vết thương bị lực lượng quỷ dị bao vây không cho chữa lành, có lực lượng tàn phá gã, nếu không nhờ biển máu hỗ trợ ngăn cản thì Luyện Ngục Ma Hoàng đã chết từ lâu.
Luyện Ngục Ma Hoàng mới la xong lộ biểu tình không dám tin, hai tay ôm cổ, cần cổ rách một đường, máu tuôn ồ ạt.
Tất cả của Luyện Ngục Ma Hoàng bị Nguyên Đồ hấp thu.
- Ngươi . . . ngươi . . .
Chớp mắt, Luyện Ngục Ma Hoàng trở thành một bộ thây khô.
- Ha ha ha . . . Ha ha ha ha!
Từ Hàn Minh trầm thấp cười lạnh, sau đó dần biến thành ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười cực kỳ thê lương. Lực lượng sát phạt vô tận bộc phát từ người Từ Hàn Minh hóa thành cột sáng đỏ máu xuyên thủng thiên địa, khuếch tán hư không, thiên địa bị nhuộm màu đỏ máu.
Một con Tri Tri Điểu bay ngang qua, bị hơi thở sát lục ô uế làm sợ, nhanh chóng truyền tin về.
Xích Diễm Hoàng kinh sợ, tái xanh mặt:
- Khủng bố!
Vì sao thực lực của đối phương mạnh đến thế?
Ùng ục!
Luyện Ngục Ma Hoàng dung hợp biển máu chảy vào người Từ Hàn Minh.
Biển máu đại thành.
Bốn ức tám ngàn vạn Huyết Thần Tử trọn vẹn hoàn mỹ vào phút này.
Vèo!
Đôi mắt đỏ máu ô uế của Từ Hàn Minh nhìn về phía tám vị cường giả viễn cổ.
- Đi, đi mau, chúng ta hết đánh lại tên này rồi!
Xích Diễm Hoàng sợ hãi, nháy mắt trốn đi xa!
Lúc chưa đến dây thì Xích Diễm Hoàng chỉ cho rằng sự việc hơi phức tạp. Sau khi tới đây, phát hiện thực lực của đối phương chưa đến Đạo cảnh, không có chút độ khó.
Nhưng bây giờ xảy ra mạng người.
Luyện Ngục Ma Hoàng bị hai kiếm chém chết mà không có chút sức chống cự, phải khủng bố đến mức nào mới làm được như vậy?
Xích Diễm Hoàng chạy trốn đầu tiên, đám cường giả viễn cổ còn lại cũng tản ra bốn phương tám hướng.
Từ Hàn Minh gầm nhẹ:
- Ai cũng đừng hòng đi!
Nguyên Đồ, A Tỳ hóa thành hai luồng kiếm quang trắng đỏ chém vào hư không.
Chốc lát sau có mấy tiếng trầm đục, mưa máu đổ rào rào.
Sáu xác chết từ hư không rơi xuống.
Bùm!
Xác chết biến mất như chưa từng xuất hiện.
Hai cường giả viễn cổ trốn thoát, Xích Diễm Hoàng và Thế Minh chấn động trong lòng.
Bọn họ quên sáu vị cường giả viễn cổ, quên mất Luyện Ngục Ma Hoàng, chỉ nhớ rằng họ bị cường giả truy sát, muốn trốn khỏi đây ngay, nếu không sẽ chết không có chỗ chôn.
Nguyên Đồ, A Tỳ bay trở về bên cạnh Từ Hàn Minh, kiếm rung rung hóa thành hai luồng sáng nhập vào người gã.
Từ Hàn Minh đứng ở nơi đó, nhìn bốn phía tan hoang.
Mi mắt khép, huyết lệ rơi, tuyệt vọng tràn ngập trong lòng.
Từ Hàn Minh bước lại gần xác chết lạnh băng của Nhứ Nhu, ôm nàng vào lòng, đi ra sau núi, nơi đó vẫn là muôn hoa nở rộ, xinh đẹp vô cùng.
Từ Hàn Minh thì thào:
- Nhu Nhi.
Gã ngồi dưới đất, ôm người mình yêu thật chặt trong vòng tay.
Áo đỏ đại biểu cho giết chóc, nhưng lúc này nó yên lặng, không có dị tượng xao động.
Từ Hàn Minh chỉ muốn ôm người yêu, nhớ lại tốt đẹp ngày xưa.
Xích Diễm Hoàng và Thế Minh sống sót, hai người chạm mặt nhau, đến bây giờ lòng còn sợ hãi.
Xích Diễm Hoàng không dám tin:
- Chết rồi, bọn họ đều chết hết?
Thế Minh gật đầu nói:
- Đã chết, ta thấy xác chết rơi xuống, nếu chúng ta không chạy nhanh thì cũng chết trong tay đối phương.
Mặt Xích Diễm Hoàng trắng bệch nói:
- Đây là kẻ biến thái gì vậy? Rõ ràng không đến Đạo cảnh.
Tới bây giờ Xích Diễm Hoàng còn cảm nhận một kiếm tràn ngập ý giết chóc khủng bố cỡ nào.
Thế Minh nghiến răng nghiến lợi nói:
- Luyện Ngục Ma Hoàng chết tiệt, rõ là muốn hố chết chúng ta. Rõ ràng đối phương đã chịu giao thần vật ra, sao còn dồn ép người ta!
Nếu Luyện Ngục Ma Hoàng không chơi bậy thì đã không xảy ra tình huống như vậy, nhưng bây giờ nói gì cũng muộn màng.
Có lẽ đây là bi ai của kẻ yếu, họ chỉ là con kiến bị đùa bỡn trong mắt cường giả.
Tiếc rằng chơi quá lố, bản thân bỏ mạng, cũng kéo sáu vị cường giả viễn cổ chôn cùng.
Phương xa tít.
Lâm Phàm vừa đánh nhừ tử yêu thú trong một khúc rừng, Tri Tri Điểu bỗng điên cuồng truyền tin tức.
Lâm Phàm liên lạc với người xét duyệt Tri Tri Điểu:
- Lại có chuyện gì?
Người xét duyệt Tri Tri Điểu nói:
- Tông sư dặn ta chú ý sự việc đã có manh mối. Hàn Nhu tông bi kịch bị diệt tông, tông chủ Từ Hàn Minh dung hợp thần vật, phạm vi vạn dặm biển máu ngập trời, liên tục chém bảy tên cường giả viễn cổ.
Khi Tri Tri Điểu truyền tin về thì gã ngạc nhiên ngớ người.
Thần vật gì mà bá đạo thế, liên tục chém bảy cường giả viễn cổ, quá biến thái.
Lâm Phàm sửng sốt:
- Khoan, ngươi lặp lại lần nữa, bản phong chủ không nghe rõ.
Nói cái quái gì mà không hiểu.
Hàn Nhu tông là tông môn của tiểu lão đệ Huyết Luyện đây mà. Gã được đến thần vật không có gì lạ, quan trọng là đã được thần vật rồi liên tục chém bảy cường giả viễn cổ?
Nếu không đoán sai thì Huyết Luyện phỏng chừng chưa đến Đạo cảnh.
Ngươi nói là người không đến Đạo cảnh, sau khi được thần vật thì liên tục chém bảy cường giả viễn cổ, không phải nói đùa thì là gì?
Người xét duyệt Tri Tri Điểu lặp lại:
- Hàn Nhu tông bị diệt môn, tông chủ Từ Hàn Minh dung hợp thần vật liên tục chém bảy cường giả viễn cổ. Tông sư, chắc chắn không sai được, tuyệt đối không lừa tông sư, Tri Tri Điểu thấy tận mắt.
- Bị diệt môn . . .
Lâm Phàm trầm tư.
Huyết Luyện bị hắn dụ dỗ lôi kéo, tuy chưa đến đỉnh nhưng với gã thì đã ở trên đỉnh cuộc đời mình, từ Pháp Vương của Thiên Thần giáo thành công chuyển hình, trở thành chủ một tông, có thê tử làm bạn bên cạnh.
Lâm Phàm hỏi:
- Toàn tông chỉ có một mình hắn sống sót?
Người xét duyệt Tri Tri Điểu bất đắc dĩ nói:
- Đúng vậy, thảm lắm, toàn tông bị tàn sát, chỉ mình hắn sống. Theo như Tri Tri Điểu truyền tin về thì thê tử mang thai ba tháng cũng chết thảm ở trước mặt hắn.
Lâm Phàm nghe vậy tức giận nói:
- Mợ nó, lão tử tự tay tác hợp một đôi lại bị người chia rẽ, đứa nào to gan vậy? Bản phong chủ phải đi nhìn xem!
Lâm Phàm không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Huyết Luyện sáng lập tông môn rất nhỏ, chỉ là hạt bụi trong giới vực này, nhỏ đến mức không thể nhìn bằng mắt bình thường, rất yếu.
Hôm nay, Lâm Phàm đạp phá hư không bước ra.
Hắn từng tới chỗ này, từng ngẫu nhiên gặp Huyết Luyện, còn giải quyết tông môn mạnh mẽ giúp gã.
Bốn phía là biển cả, đại bản doanh Hàn Nhu tông nằm trên một hòn đảo biển.
Lâm Phàm bước ra từ hư không, trên trời tràn ngập hơi thở khiến người sợ hãi.
Ô uế!
Giết chóc!
Tàn bạo!
Đây là hơi thở tà ác nhất cõi đời.
Mặt biển biến mất, thay vào đó là biển máu sôi trào, tựa như máu đổ đầy biển. Sương mù quỷ dị lưu động trong biển, dị tượng chồng chất như có thần ma vùng vẫy trong biển máu.
- Biến đổi quá lớn.
Lâm Phàm nhìn hồi lâu, nếu không phải địa điểm chính xác thì hắn rất khó tin đây là Hàn Nhu tông.
- Huyết Luyện rốt cuộc được đến thần vật gì mà làm ra nơi chất chứa lực lượng ô uế mãnh liệt như vậy? Tin giết bảy cường giả viễn cổ có lẽ đúng thật.
Lâm Phàm đáp xuống Hàn Nhu tông, rất nhiều xác chết nằm ở nơi đó, đều đã chết hết.
Bởi vì thực lực đã sớm vượt qua Thần cảnh, tạm thời đến mức độ thân thể không hủy, không hư thối, không bị côn trùng gặm cắn.
Phương xa.
Nơi đó tràn ngập ý giết chóc, tuyệt vọng, chắc Huyết Luyện đang ở đó.
Tuy là Hàn Nhu tông bị diệt tông, nhưng hắn hiểu tông môn bị diệt đả kích Huyết Luyện mãnh liệt đến cỡ nào.
E rằng đau nhất là thê tử của Huyết Luyện chết thảm, rất khó chấp nhận.
Rất nhanh, Lâm Phàm thấy Huyết Luyện mặc áo đỏ đưa lưng về phía mình, ngồi một chỗ, hoa cỏ xung quanh héo tàn.
Huyết khí chậm rãi lan tràn từ người Huyết Luyện ăn mòn hoa cỏ.
Lâm Phàm kêu lên:
- Huyết Luyện, ngươi sao rồi?
Vèo!
Một luồng kiếm quang bắn ra từ người Huyết Luyện kéo theo ý giết chóc vô tận ập đến.
Lâm Phàm hơi biến sắc mặt.
Rất mạnh.
Hắn vươn tay cản lại kiếm quang.
Xoẹt!
Bàn tay bị chém đứt.
Ngọn lửa phực cháy thiêu đốt bàn tay của Lâm Phàm.
Hắn ngạc nhiên:
- Ngọn lửa này . . .
Nhiệt độ của lửa không cao, vô hại với cơ thể người, nhưng Lâm Phàm cảm giác bên trong ngọn lửa ẩn chứa lực lượng bí ẩn quỷ dị.
Nghiệp lực!
Đây là lấy nghiệp lực làm chất đốt, thiêu đốt Nghiệp Hỏa.
Bất cứ kẻ nào đều có nghiệp lực.
Mặc kệ làm bao nhiêu chuyện tốt thì nghiệp lực vẫn tồn tại. Ăn thịt, giết hại mạng sống sẽ tạo nghiệp lực.
Khẩu nghiệp, thân nghiệp, ý nghiệp, mười ác nghiệp, đây là thứ không ai né tránh được.
Lâm Phàm mặc kệ Nghiệp Hỏa đốt cháy, suy tư:
- Nghiệp Hỏa, chắc chắn là Nghiệp Hỏa rồi. Sao Huyết Luyện có thứ này? Hắn lấy được thần vật rốt cuộc là cái gì?
Khi thấy kiếm quang xẹt qua, Lâm Phàm nhìn thấy nét chữ trên thân kiếm.
A Tỳ.
Lâm Phàm trầm tư một lát, đã nhớ ra đây là cái gì.
Mợ nó.
Nguyên Tổ Thâm Uyên phun trào những thứ gì vậy?
Đồ vật trong thần thoại hồng hoang cũng xuất hiện.
Đồ cộng sinh của Minh Hà lão tổ.
Thì ra là vậy, xem ra những biển máu bên ngoài là U Minh Huyết Hải.
Dường như Huyết Luyện biết ai đến, gã đờ đẫn quay đầu, lẩm bẩm:
- Lâm phong chủ . . .
Nghiệp Hỏa trên bàn tay Lâm Phàm dập tắt, chút vết thương này không nghiêm trọng với hắn, ngón tay lại mọc ra.
Lâm Phàm tiếc nuối nói:
- Huyết Luyện, ta đến chậm.
- Không liên quan Lâm phong chủ, chỉ có thể trách ta làm nhiều việc ác, báo ứng tới rồi. Ông trời không cho ta sống yên ổn, không trách được ai.
Huyết Luyện quay đầu lại, vùi mặt vào ngực Nhứ Nhu, lặng im.
Bạn cần đăng nhập để bình luận