Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1197: Không đủ

Lâm Phàm không thích không khí như vậy, rất tù túng.
Cá tính của hắn thích xen vào việc của người khác, nhìn thuận mắt sẽ giúp đỡ.
Huyết Luyện Tôn Giả trước kia xem như ma đầu số một số hai, không ngờ bị hắn dụ dỗ, gặp được phụ nữ của lòng mình, từ đó hoàn lương.
Nên Lâm Phàm rất có hảo cảm với Huyết Luyện Tôn Giả, gã bỏ ác hoàn lương xem như công lao của hắn, sao có thể để mọi chuyện kết thúc như vậy được?
Hắn thích thế giới tràn ngập vui sướng, ví dụ như đi quẩy, ‘tập thể dục’.
Ngẫm lại cuộc sống tràn đầy niềm vui, sao có thể để mấy thứ khiến người đau buồn tồn tại?
Đó là điều thiên lý khó tha.
Nhìn Huyết Luyện Tôn Giả xem, gã đang đắm chìm trong bi thương, nếu ngày nào đó bi thương hóa thành thù hận, cộng với lực lượng của biển máu thì trên đời không ai đánh lại, dư sức máu rửa bầu trời.
Lâm Phàm nói:
- Huyết Luyện, thật ra còn có một chút hy vọng sống, nếu không chừng sẽ làm được.
Lâm Phàm nhớ đến thứ duy nhất có thể cứu người chết trở về.
Nguyệt Thần tộc, chủng tộc nhỏ yếu hắn tình cờ gặp hồi xa xưa, nhưng khi đó hắn không trân trọng đồ vật người ta tặng cho, không xin cách liên lạc với đối phương.
Hiện nay dung hợp, giới vực to lớn như vậy, muốn tìm vị trí của Nguyệt Thần tộc trong biển người bao la chẳng khác nào mò kim đáy biển.
Huyết Luyện chìm trong bi thương nghe lời này thì rùng mình, quay đầu nhìn Lâm Phàm.
- Lâm phong chủ không gạt ta chứ?
Đôi mắt đỏ ngầu lại khóc mù.
Lâm Phàm không cách nào tưởng tượng trong lòng Huyết Luyện đau đớn đến mức nào, hắn chưa trải qua cảm giác đó nên không biết cách an ủi gã.
Lâm Phàm nói:
- Không lừa ngươi, trên đời có ngàn vạn chủng tộc, tuy họ nhỏ yếu nhưng có lực lượng thần kỳ. Bản phong chủ từng gặp một chủng tộc gọi là Nguyệt Thần tộc, bọn họ có một loại chí bảo có thể khiến người khởi tử hồi sinh, đương nhiên, nhất định phải cứu trong vòng ba ngày, qua ba ngày sẽ vô dụng.
Huyết Luyện lẩm bẩm:
- Nguyệt Thần tộc . . . Nguyệt Thần tộc, ta muốn tìm Nguyệt Thần tộc! Dù thế nào thì ta quyết cứu Nhu Nhi về, muốn lấy mạng sống của ta trao đổi cũng không tiếc! Miễn cứu nàng sống lại, muốn giết ta cũng không sao!
Lâm Phàm giơ tay ra hiệu Huyết Luyện tỉnh táo:
- Đúng rồi, Nguyệt Thần tộc có khả năng này, nhưng ta không biết Nguyệt Thần tộc đang ở đâu, muốn tìm kiếm Nguyệt Thần tộc trong giới vực này quá khó khăn. Nhưng ngươi muốn tìm thì ta có thể giúp ngươi, nếu ba ngày sau không tìm được thì đành nói một câu tiếc nuối.
Lâm Phàm nói xong liên lạc với Tri Tri Điểu, nhờ họ dốc sức tìm kiếm Nguyệt Thần tộc.
Hiện tại Tri Tri Điểu cột chung chỗ với Lâm Phàm, họ thấy tông sư nhiệt tình tìm người thì không hỏi nhiều, đưa hết Tri Tri Điểu đi các góc tìm kiếm.
Huyết Luyện nhìn người trong ngực, bàn tay nhẹ vỗ về khuôn mặt lạnh băng, nét mặt của gã kiên quyết.
Răng rắc!
Làn da trên lưng Huyết Luyện bỗng nổ tung, từng giọt máu tuôn ra ồ ạt, chớp mắt bao trùm khu vực này thành thế giới màu đỏ.
Chưa xong, vẫn có nhiều hạt máu bắn tung tóe.
Lâm Phàm kinh ngạc hỏi:
- Huyết Luyện, ngươi đang làm gì?
Lâm Phàm chợt nghĩ đến một khả năng, bốn ức tám ngàn vạn Huyết Thần Tử.
Huyết Luyện không trả lời Lâm Phàm, sắc mặt trắng như tờ giấy, loáng thoáng thấy xương dưới lớp da, cổ họng gã phát ra tiếng gầm gừ.
Huyết Luyện dung hợp thần vật, có được bốn ức tám ngàn vạn Huyết Thần Tử, mỗi giọt Huyết Thần Tử bao gồm tinh khí thần của gã. Theo lẽ thường thì còn sót một Huyết Thần Tử là Huyết Luyện sẽ sống mãi, nhưng bây giờ gã đẩy hết Huyết Thần Tử ra khỏi người để tìm kiếm Nguyệt Thần tộc.
- Tìm, tìm, tìm Nguyệt Thần tộc cho ta!
Vù vù vù vù vù!
Thoáng chốc bốn ức tám ngàn vạn Huyết Thần Tử bắn tới nơi xa tít.
Huyết Luyện chịu đựng đau đớn rất lớn, người run run nhưng vẫn ôm chặt thân thể người mình yêu, vết thương rách toạc sau lưng không khép lại, vì gã không có dư thừa sức mạnh chữa lành vết thương.
Ngày này, giới chấn động.
Khi mọi người ngẩng đầu lên sẽ thấy vệt sáng đỏ vụt qua bầu trời.
Đó là cái gì?
Không ai biết.
Nhưng có người cho rằng tai nạn đến, có ma đầu khủng bố đến cực hạn sắp hủy diệt toàn bộ giới vực.
Trong khoảng thời gian này người xét duyệt Tri Tri Điểu liên tục truyền tin về.
Không tìm được, mãi mà không tìm ra Nguyệt Thần tộc.
Lâm Phàm bất đắc dĩ, Tri Tri Điểu trải rộng, nếu nó không tìm được thì hy vọng càng xa vời.
Nhưng thấy Huyết Luyện vẫn đang kiên trì, dù hơi thở yếu dần thì gã vẫn quyết không bỏ cuộc.
Lâm Phàm hứa hẹn:
- Tìm tiếp đi, xới tung trời đất lên tìm. Truyền tin ra ngoài rằng, hễ ai cung cấp chỗ ở của Nguyệt Thần tộc thì ta bảo đảm cho người đó vào Chúa Tể nhất thế cảnh.
Đây là giải thưởng hấp dẫn không ai cưỡng lại được.
Huyết Luyện rất tốt, quan trọng nhất là Lâm Phàm thật sự là người tốt, chẳng qua nhiều người hiểu lầm hắn.
Hắn đánh người không phải vì tự dưng muốn đánh ai, chắc chắn bởi vì đối phương không ham muốn hòa bình.
Hoặc là đối phương lườm nguýt hắn, ánh mắt đó khiến người khó chịu nên mới ngứa tay đập một trận.
Tin tức phát tán ra.
Người trong giới vực đều bị kinh động, nhưng họ cũng hoang mang.
Nguyệt Thần tộc?
Là cái gì?
Có tộc này sao?
Nhưng giải thưởng Chúa Tể nhất thế cảnh khiến tất cả điên cuồng, sửa sang vũ khí lên đường tìm kiếm Nguyệt Thần tộc.
Ngày thứ ba.
Người xét duyệt Tri Tri Điểu truyền đến tin tức, không có, vẫn không tìm được.
Lâm Phàm thầm nghĩ:
- Không thể nào, Nguyệt Thần tộc bị người diệt rồi?
Nếu đúng vậy thì đành bó tay.
Huyết Luyện đã không thể nhúc nhích, thân thể héo rút không chút huyết khí, nếu không phải trái tim còn đập thì Lâm Phàm đã nghĩ rằng gã chết rồi.
Lâm Phàm phỏng chừng bốn ức tám ngàn vạn Huyết Thần Tử biến thực lực của Huyết Luyện đến trình độ kinh người, cộng với Nguyên Đồ, A Tỳ, thập nhị phẩm Nghiệp Hỏa Hồng Liên thì không khó giết cường giả viễn cổ.
Giờ đây bốn ức tám ngàn vạn Huyết Thần Tử đã bắn đi rất xa, không có lực lượng bổ sung, chỉ có thể tiêu hao lực lượng vốn có.
Không về được.
Huyết Thần Tử chắc chắn không về được.
Huyết Luyện chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía phương xa, yếu ớt thều thào:
- Tìm được, ở nơi đó, rất xa, tận cùng.
Lâm Phàm không ngờ Huyết Luyện thật sự tìm được.
Có lẽ với người tuyệt vọng thì chỉ cần chút hy vọng mong manh họ cũng sẽ dốc hết đi tìm.
Lâm Phàm nhận ra Huyết Luyện đã thay đổi rất nhiều.
- Được rồi, ta mang các ngươi đi!
Lâm Phàm xòe bàn tay, lực lượng dâng trào bứng nguyên hải đảo bên trên có Hàn Nhu tông. Hắn đạp nát hư không ẩn vào trong, tốc độ nhanh đến cực hạn lao đi xa.
Huyết Luyện suy yếu cảm ơn:
- Cám ơn ngươi, Lâm phong chủ.
Trèo đèo lội suối.
Một ngày này.
Rất nhiều người nghe tiếng nổ đinh tai nhức óc trong hư không, có tiếng nổ, để lại dòng lũ hư không kéo dài.
- Đúng là rất xa.
Thực lực của Lâm Phàm đã đến Chúa Tể cảnh, tốc độ rất nhanh, dù vậy vẫn chưa đến địa bàn của Nguyệt Thần tộc.
Lâm Phàm không thể tưởng tượng Huyết Luyện đã liều mạng cỡ nào mới đưa Huyết Thần Tử tới nơi xa như vậy.
Khu vực biển vô tận đập vào mắt, không thấy đất liền.
Khó thể tưởng tượng giới vực lớn cỡ nào, có lẽ là không giới hạn.
Một lúc lâu sau, sương trắng nồng đậm gợi lại ký ức trong Lâm Phàm.
Lúc trước hắn cũng đưa Nguyệt Thần tộc đến đảo biển, nơi đó bị sương trắng dày đặc bao phủ.
Lâm Phàm lẩm bẩm:
- Mợ nó, thì ra là ở đây, chỗ cũ nhưng vị trí thì khác.
Có nhiều hơi thở ẩn giấu bên ngoài đảo nhỏ bị sương mù bao trùm.
Mới rồi có luồng sáng đỏ phá tan sương mù khiến họ chú ý, tuy luồng sáng đỏ biến mất ngay nhưng họ vẫn cảnh giác.
- Gặp quỷ.
Người Nguyệt Thần tộc thấy một người cầm đảo biển trong tay thì ngạc nhiên hóa đá, cường đại đến mức nào mới làm được điều này?
Lâm Phàm hỏi:
- Đều đừng lẩn trốn nữa, mau chạy ra đây, ta hỏi các ngươi, nơi này có phải là lãnh địa của Nguyệt Thần tộc không?
Các bạn nhỏ tự cho rằng ẩn trong hư không là không ai phát hiện ra họ, nhưng Lâm Phàm đã thấy hết.
Không ai trả lời.
Có lẽ người Nguyệt Thần tộc cho rằng đối phương không biết họ ở đâu nên vẫn ẩn núp.
Lâm Phàm lười để ý đến bọn họ, tay cầm đảo biển, co chân đá tan sương mù bao phủ bên ngoài Nguyệt Thần tộc.
Người ẩn trong hư không kinh sợ nhìn cảnh tượng trước mắt:
- Cái gì?
Sương mù bao phủ bên ngoài vừa công vừa thủ, sao có thể bị người đá văng dễ dàng như vậy?
- Dừng lại!
Bọn họ không thể ẩn núp nữa, thoáng chốc hiện ra từ hư không, ngăn Lâm Phàm lại:
- Các ngươi là ai? Không được vào đây!
Bọn họ không thừa nhận nơi này là Nguyệt Thần tộc, có lẽ vì muốn bảo vệ nơi này.
Lâm Phàm suy nghĩ đám người này không nhớ hắn?
Trước kia hắn giúp Nguyệt Thần tộc rất nhiều, lẽ ra là hắn quên họ nhưng họ không nên quên ân nhân của mình.
Mà thôi kệ.
Lâm Phàm đi thẳng vào đảo của Nguyệt Thần tộc.
Những người này thấy Lâm Phàm không dừng lại, vẫn cứng rắn xông vào thì không nhịn được nữa:
- Đứng lại!
Lâm Phàm vươn tay, ngón tay xẹt qua:
- Bạn nhỏ đi chỗ khác chơi, lười ăn hiếp.
Có lực lượng không thể chống cự ập đến, đẩy lùi bọn họ.
Mặt người Nguyệt Thần tộc tràn đầy kinh sợ:
- Mạnh quá!
Một bóng dáng xuất hiện.
Một bà lão từ trong đảo bước ra:
- Thì ra là ân nhân đến, lão thân không từ xa tiếp đón.
Lâm Phàm cười nói:
- Thì ra đúng chỗ rồi, làm bản phong chủ tìm vất vả. Sao trốn xa vậy? Ngay cả Tri Tri Điểu cũng không tìm được các ngươi, thật lợi hại.
Bà lão cười nói:
- Ân nhân đừng trách, Nguyệt Thần tộc ngăn cách, không hỏi sự đời nên tự nhiên tránh đi mọi thứ.
Bà lão lấy ra một cái hộp:
- Ân nhân đến đây tất nhiên là cần bảo bối nào đó, lão thân đã chuẩn bị sẵn rồi, xin ân nhân nhận cho.
Hộp bay vào tay Lâm Phàm, hắn mở ra xem, đồ vật rất quen thuộc, lần trước được một viên hắn đã đưa cho lão sư, sau này bị sư đệ dùng.
Thứ này thật sự có thể hồi sinh người chết, nhưng số lượng không đủ.
Bà lão hỏi:
- Sao vậy ân nhân? Còn có vấn đề gì?
Lâm Phàm lắc đầu:
- Không đủ.
Bà lão mặt không biểu tình, nhưng trong lòng giật mình.
Có chút khó chơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận