Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1198: Tên già này thật xấu

Tình huống hiện giờ khiến người xấu hổ.
Trước kia ta không quan tâm ngươi, nhưng bây giờ cần ngươi giúp đỡ.
Bảo bối này là phế vật với hắn, không ngờ có ngày trở lại xin thêm.
Nếu bảo bối của Nguyệt Thần tộc có linh trí chắc sẽ cười nhạt.
Ai kêu ngươi xem thường ta, giờ biết ta đáng giá thế nào rồi chứ?
- Phải rồi, Thánh Nữ của Nguyệt Thần tộc các ngươi có đây không?
Lâm Phàm vắt óc nhớ tên Thánh Nữ của Nguyệt Thần tộc, lâu quá nên ấn tượng hơi mờ nhạt.
Ài, đôi khi hắn muốn cộng thêm điểm chỉ số thông minh cho đầu của mình, trí nhớ quá kém, quên luôn tên của người ta.
Bà lão lắc đầu nói:
- Không ở, Thánh Nữ nhà ta đã ra ngoài hồi lâu chưa về.
Lâm Phàm nhìn bà lão, tài năng diễn kịch dở tệ:
- Vậy à? Sao bản phong chủ cảm giác ngươi đang nói láo?
Bà lão cúi đầu:
- Lão thân nào dám lừa gạt ân nhân.
Lâm Phàm đi thẳng vào trong:
- Được rồi, không nhiều lời, vào đảo trước, có chuyện muốn nói.
Đã là ngày thứ ba rồi, nếu còn chậm chạp thì trời biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Một viên bảo bối tuyệt đối không đủ.
Hai viên cũng không đủ.
Mở to mắt nhìn xem tông môn của Huyết Luyện, đã chết hết, không thể để người ta ra đi như vậy.
Lâm Phàm dợm bước chân vào nhưng bị bà lão che trước mặt:
- Ân nhân, hiện giờ không tiện đi vào, có yêu cầu gì xin ân nhân cứ nói, chỉ cần Nguyệt Thần tộc có thể làm được chắc chắn sẽ hết sức hoàn thành.
Lâm Phàm cúi đầu nhìn bà lão eo đã còng:
- Hưm?
Hơi dữ dằn, không đứng thẳng người được mà dám chặn đường đi của hắn, hơi thú vị.
Lâm Phàm suy nghĩ.
Phải chăng vì mình quá hiền nên bọn họ cho rằng hắn dễ nói chuyện?
Trong tình huống bình thường khi gặp chuyện như vậy sẽ tát bay dính vách, sau đó đạp sập cửa nhà đối phương, xông thẳng vào trong xem tình huống thế nào.
Lâm Phàm rũ mí mắt xuống nhìn thẳng bà lão:
- Ngươi quyết ngăn cản bản phong chủ phải không?
Bà lão rùng mình, cảm nhận uy áp khiến người sợ hãi toát ra từ Lâm Phàm.
- Bản phong chủ nói cho ngươi biết, Lâm Phàm này là phong chủ của Vô Địch phong Viêm Hoa tông, tự nhận là làm người hiền lành, tốt bụng lương thiện, bình thường không muốn chủ động gây chuyện. Nhưng đôi khi có việc rất lạ, nhiều người cứ muốn chọc vào bản phong chủ. Gặp tình huống như thế thì bản phong chủ buộc phải đánh trả dạy cho họ bài học. Đôi lúc bản phong chủ thắc mắc vì sao bản phong chủ không gây sự mà người khác cứ muốn chọc vào bản phong chủ? Mặc dù bản phong chủ là người tốt, nhưng chủ động gây sự một chút chắc không quá đáng nhỉ? Ngươi nói có đúng không?
Lâm Phàm nói với giọng điệu bâng quơ hỏi thăm.
Bà lão gật đầu nói:
- Ân nhân nói có lý.
Trong lòng bà dao động mãnh liệt, có vẻ sẽ rất khó khăn giải quyết chuyện này êm thắm.
Sắc mặt Lâm Phàm trở nên nghiêm túc nói:
- Biết có lý còn không mau nhường tránh ra? Muốn ép bản phong chủ gây sự phải không?
Bà lão không nhúc nhích, vẫn ngăn trước mặt Lâm Phàm:
- Không được.
Ầm!
Vừa dứt lời.
Bà lão bị đẩy lui.
- Thiện ý quả nhiên vô dụng, trên đời này chỉ có nắm đấm lớn nhất. Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, còn không bằng một đấm đánh nát một đường.
Lâm Phàm khống chế lực lượng, chỉ hất bà lão ra chứ không lấy mạng.
Hắn đi tới trước đảo Nguyệt Thần tộc, co chân đá.
Sương mù mới khép lại một lần nữa dạt ra, Lâm Phàm khiêng Hàn Nhu tông bước vào trong đó.
Dũng sĩ bảo vệ bên ngoài Nguyệt Thần tộc tức giận muốn liều mạng với Lâm Phàm:
- Bày trận, giết!
Nhưng bà lão ngăn đám dũng sĩ, sắc mặt âm trầm cực kỳ khó coi.
Thực lực của đối phương quá mạnh, dù đông người hơn nữa cũng vô dụng.
Lâm Phàm nhắc nhở Huyết Luyện:
- Huyết Luyện, đừng quá bi thương, có thể cứu rồi.
Con người khi bi thương đến cực hạn thì sẽ điên hoặc là chết.
Huyết Luyện đang nghiêng hướng điên và chết.
Trải qua chuyện này khiến Lâm Phàm muốn đi Long giới đón đệ tử trên trời rơi xuống của mình về. Nếu đệ tử không nỡ rời đi thì hắn bê nguyên Long giới về.
Đang lúc Lâm Phàm suy nghĩ những chuyện này thì cánh mũi hít hà.
Hắn kinh thán:
- Hơi thở sinh mệnh rất dày đặc!
Lần trước tới đây chưa có hơi thở kinh người như vậy, sao mới vắng mặt một thời gian đã thay đổi lớn như vậy?
Lâm Phàm ngước đầu nhìn, một gốc cây to chọc trời dường như làm bằng thủy tinh xuất hiện ở trước mắt hắn.
Cây thủy tinh cắm rễ chính giữa Nguyệt Thần tộc, pho tượng Nguyệt Thần được cây to bao vây. Rễ cây nhô lên từ bùn đất rất thô to, mỗi rễ cây to cỡ mấy người mới ôm hết.
Lâm Phàm phát hiện những chùm rễ cắm sâu dưới lòng đất dường như đang hấp thu lực lượng đưa vào cây.
Một cành cây nở rộ một đóa hoa, sau đó kết trái, trái héo để lại một viên tựa như hột kết tinh.
Viên kết tinh tỏa hơi thở sự sống đậm đặc, hiển nhiên là bảo bối cho người khởi tử hồi sinh.
Đôi khi Lâm Phàm phải kinh thán.
Có chủng tộc thực lực rất yếu, nhưng bọn họ có đồ vật khiến người cảm giác là kỳ tích của trời.
Chết không quá ba ngày, bảo đảm thân thể nguyên vẹn thì có thể sống lại.
Thật sự là rất bá đạo.
Lâm Phàm cười nói:
- Thì ra là có bảo bối, giấu kỹ vậy là nghĩ Lâm Phàm này sẽ cướp bảo bối hay sao? Thật sự là xem thường người.
Hắn cảm thấy Nguyệt Thần tộc quá cảnh giác.
Cây này có nhiều kết tinh, ít nhất ngàn viên, vậy mà bà lão chỉ cho hắn một viên, hắn thầm cảm thán bủn xỉn, keo chưa từng thấy, như bố thí cho ăn mày.
Bà lão từ bên ngoài đi vào, mặt không biểu tình. Bí mật của Nguyệt Thần tộc đã bị thấy, trong lòng bà động sát ý.
Nếu không phải thực lực đối phương quá mạnh thì bà lão đã ra tay.
Bà lão nói:
- Ân nhân, nên nhìn thì ngươi cũng thấy rồi, không phải lão thân không muốn tin tưởng ân nhân nhưng mọi thứ ở đây có sức hấp dẫn quá lớn với bên ngoài, lão thân phải hết sức ngăn cản, xin ân nhân đừng trách.
Lâm Phàm cười nói:
- Ha ha, không sao, ngươi thấy bản phong chủ giống người xấu không? Bản phong chủ rất tốt.
Bà lão không nói gì, nhưng trong lòng nghĩ khác.
Có phải là người xấu hay không thì tự hiểu.
Lâm Phàm hỏi:
- Cây này là cái gì? Nó đang hấp thu lực lượng của thứ gì?
Hắn xem không hiểu cây này, quá thần kỳ.
Bà lão cúi đầu không nói, cố ý giấu diếm:
- Đang hấp thu lực lượng của Nguyệt Thần tộc.
Lâm Phàm không tin lời của bà lão, người càng già càng xấu, nhất là bà lão này, nói chuyện với hắn mười câu có tám câu là giả, hai câu không nói đúng trọng tâm.
Lâm Phàm áp tay xuống đất, cảm nhận, mọi thứ trong lòng đất không thoát khỏi cảm giác của Lâm Phàm.
Rễ cây to cắm rễ ở chỗ sâu, từ xa hấp thu lực lượng mặt đất.
Bà lão nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm, trong mắt lấp lóe tia sáng kinh người.
Chốc lát sau, Lâm Phàm bất đắc dĩ nói:
- Thì ra là thế, đang hấp thu lực lượng trung tâm của giới vực. Ngươi nói chuyện với bản phong chủ không có một câu thật sự, khiến người không vui.
Tin tưởng giữa người với người thường bị đánh vỡ vì một bên nói dối.
Ngay từ đầu tên già này đã không nói thật câu nào.
Bà lão cười lúng túng, đáy mắt đục ngầu giấu sát ý.
Lâm Phàm chắp tay đứng trước cây to, sát ý trong mắt bà lão không qua mắt hắn được.
Có rất nhiều người muốn giết hắn, đã quá quen với sát ý. Nhưng làm hắn đau lòng là bản phong chủ đến đòi ít đồ vật, tuy phát hiện bí mật nhỏ nhưng không quan trọng.
Hắn chỉ cần lo thế giới hòa bình, còn về hấp thu lực lượng của ai thì chẳng liên quan tới hắn.
Trên cây có nhiều kết tinh, vẫn không hấp dẫn Lâm Phàm bao nhiêu.
Nếu không phải tình huống đặc biệt thì hắn cũng không cần những thứ này.
Nếu cuỗm cây to về tông môn sẽ giúp ích rất lớn cho các sư đệ, sư muội.
Đúng rồi, cho mỗi người vài viên, đi ra ngoài bung lụa miễn không bị người phân thây thì vẫn sống được.
Làm gia trưởng một gia đình lớn thật vất vả, chẳng những lo tăng cao thực lực cho mình, còn phải lo cho đám nhóc tì khóc đòi ăn.
Nói ra cũng không ai tin, đường đường cường giả Chúa Tể cảnh mà sống khổ như vậy.
Nhưng hiện thực là như thế.
Không tin cũng không có cách nào.
Lâm Phàm vươn tay, bàn tay chạm thân cây, hắn nhíu mày nói:
- Bên trong cây này có vấn đề.
Bà lão vốn giữ bình tĩnh thoáng chốc mất bình tĩnh, sát ý trong đôi mắt đục càng đậm.
Bà lão cố giấu sát ý:
- Ân nhân, đây là tộc cây thần của tộc ta, sao có vấn đề được.
Lâm Phàm cười nói:
- Thật không? Bản phong chủ cảm giác hình như bên trong có sinh mệnh đang nhảy nhót, đừng nói là các ngươi nhốt người sống ở bên trong nhé? Thế thì rất phi đạo đức.
Bà lão cười lúng túng, trong lòng kinh hoàng.
Không thể nào, đối phương làm sao phát hiện ra? Chuyện này không thể nào!
Bà lão cười nói, cố gắng giấu diếm:
- Không thể nào!
Lâm Phàm không nói nhiều, hắn suy tư nên dùng cách gì bê cây về tông môn, hay là dùng cách cũ?
Ví dụ nói:
Thế gian quá hiểm ác, Nguyệt Thần tộc có được bảo bối, thực lực lại yếu như vậy, nếu tiết lộ ra ngoài chắc chắn sẽ bị diệt tộc.
Nhưng yên tâm, có Lâm Phàm này ở đây thì tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
Các ngươi mau dọn đến tông môn của ta, chừa chỗ trống cho các ngươi ở, bảo đảm bình an vô sự.
Lâm Phàm lắc đầu, không được, cách này không ổn, trừ phi bị khùng mới đồng ý.
Cứng rắn cướp chắc chắn là không được, sẽ làm hỏng hình tượng của hắn.
Bà lão thấy Lâm Phàm đứng ở nơi đó không nhúc nhích, nhỏ giọng lẩm bẩm như đang mưu đồ kế hoạch gì, hoặc suy nghĩ chuyện gì không tốt.
Bà lão sắc mặt âm trầm, xuống tay trước là hơn.
Đùng!
Bà lão ra tay, giộng gậy chống xuống đất, một vòng sóng gợn lấy gậy làm trung tâm khuếch tán ra.
Chỗ Lâm Phàm đứng, sâu trong lòng đất có ánh sáng dâng lên hình thành đại trận. Vô số rỗ cây thô to vươn lên trói hắn lại.
Lâm Phàm đang suy nghĩ cách dụ dỗ Nguyệt Thần tộc, không ngờ bà lão ra tay ngay.
Hắn không giận chút nào, chỉ có suy nghĩ là . . . trời cũng giúp ta, chẳng cần tốn não tìm lý do.
Nhưng mục đích của đối phương là cái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận