Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1199: Phật Ma ở khắp mọi nơi

- Này, ngươi làm vậy hơi mất đạo đức, chơi thật sự hả?
Lâm Phàm quay đầu nhìn bà lão, sốt ruột muốn ra tay vậy sao?
Lúc trước tràn ngập ra sát ý quả nhiên không phải giả.
Lâm Phàm nói lời cảnh cáo trước:
- Các ngươi thật sự là vong ân phụ nghĩa, năm đó bản phong chủ đã cứu các ngươi, bây giờ đối xử với bản phong chủ như vậy, khá lắm.
Không phải hắn chủ động trêu chọc người, là người khác chọc vào hắn trước.
Ngẫm lại khiến người tức giận, rất quá đáng.
Bà lão hai tay cầm gậy đè chặt xuống đất, khuôn mặt nhăn nheo như vỏ cây hiển hiện nụ cười âm trầm lạnh lùng nói:
- Ân nhân không nên vào đây làm gì, ở bên ngoài cầm một viên bảo bối rồi đi đi, cứ ngoan cố muốn vào, tất cả là ngươi tự tìm. Đừng giãy dụa, dù thực lực của lão thân không bằng ân nhân, nhưng nơi này là Nguyệt Thần tộc, đây là cây thần của Nguyệt Thần tộc. Lão thân mở ra phong ấn thì ân nhân chỉ có thể ở lại đây.
Bà lão nở nụ cười, nhưng mặt quá xấu, nhăn nheo chụm lại như vỏ quýt, rất xấu xí.
Lâm Phàm hỏi:
- Các ngươi muốn giết bản phong chủ?
Bà lão cười nói:
- Ân nhân nói kỳ, là vì ân nhân phát hiện thứ không nên thấy nên lão thân đành mời ân nhân dạo chơi lòng đất một lần.
Nghe nói lời này, Lâm Phàm vừa lòng gật đầu.
Không sai, hắn đang chờ cơ hội này.
Mợ nó.
Lúc trước không ra tay làm cả người hắn khó chịu, cứng rắn cướp đồ của người ta thì kỳ. Đối phương là bà già, nếu thực lực cường đại còn dễ nói, then chốt là bà ta yếu xìu, nếu hắn đánh sẽ bị người nói là không kính già yêu trẻ.
Giờ thì tốt rồi, bà già muốn làm thịt hắn, mọi chuyện hợp lý hơn. Xem ra bà già này ngày xưa cũng chẳng tốt lành gì, chẳng qua đã già rồi.
Hành vi hiện giờ của Lâm Phàm là muốn làm người xấu, nhưng dựng đền thờ ta là người tốt, mọi chuyện ta làm đều bị bắt buộc.
- Xem ra các ngươi đã nghĩ kỹ, thế thì không dây dưa với các ngươi nữa, tránh cho bị người nói chậm trễ thời gian.
Lâm Phàm khẽ quát, cơ bắp phình ra, xúc tu cây trói người hắn không ngừng bị bứt đứt, nhấc hai chân nhổ nó tận gốc.
- Quá yếu, thật sự là quá yếu, những vật này mà muốn trói người, giỡn à?
Lâm Phàm xòe bàn tay hất xúc tu cây ra một bên, thoáng chốc thanh lý mấy thứ bám trên người, bước hướng bà lão.
Con ngươi bà lão co rút như gặp quỷ, khó tin kêu lên:
- Sao có thể như vậy? Không thể nào, sao ngươi phá vỡ giam cầm được?
Lâm Phàm đến trước mặt bà lão, đấm một cú. Bà lão mặt biến sắc lùi nhanh, đụng vào tấm bia đá phía xa, khảm vào bia đá, tròng mắt lồi ra, không biết sống hay chết.
Lâm Phàm lắc đầu nói:
- Quá yếu, yếu xìu.
Yếu nhớt, cú đấm của hắn không đập bà ta nát bấy đã xem như nương tay.
Các dũng sĩ Nguyệt Thần tộc rống to:
- Bày trận!
Tuy e ngại thực lực của đối phương, nhưng bọn họ có lý tưởng vĩ đại, đồng thanh kêu lên:
- Bất Tử Thần Thụ, hộ chúng ta không chết!
Đám dũng sĩ như châu chấu che phủ thiên địa xông về phía Lâm Phàm.
Hắn mỉm cười, hít sâu thổi vào đám người.
Vèo!
Cuồng phong rít gào lấn át tiếng hét.
Các dũng sĩ Nguyệt Thần tộc thân thể tan rã, vỡ nát thành tro bụi biến mất trong thiên địa.
- Hiệu ứng không hay ho gì, nhưng hết cách, đối phó mấy con sâu nhỏ sẽ giúp tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Thủ đoạn của Lâm Phàm sắc bén, không cho đối phương có thời gian phản ứng.
Hắn hơi lo chơi lâu ra xảy ra trục trặc gì, nhưng nghe đám người gọi cây thần này là Bất Tử Thần Thụ, xứng với chức năng cải tử hồi sinh của nó.
Có giới hạn như chết sau ba ngày sẽ vô dụng, thân thể bị sứt mẻ gì cũng không thể cứu về. Nếu không bị mấy hạn chế này thì đã nghịch thiên rồi, mà mấy khuyết điểm đó không đáng kể.
- Không liên quan đến bản phong chủ, là các ngươi khinh người quá đáng, muốn giết bản phong chủ, nên bản phong chủ đành tiêu diệt các ngươi.
Bàn tay Lâm Phàm sờ cây thần, mỉm cười nói:
- Bất Tử Thần Thụ.
Tinh thần của hắn đã bị tổn thương, cây thần miễn cưỡng bồi thường hắn.
Tạm thời Lâm Phàm không quan tâm bên trong cây thần có cái gì, giải quyết việc của Huyết Luyện trước đã.
Lâm Phàm lấy ít trái cây phục sinh, đi vào Hàn Nhu tông.
Những đệ tử nằm la liệt dưới đất, hình dạng chết vô cùng thảm. Tu vi của bọn họ rất yếu, đối mặt cường giả viễn cổ trấn áp rất khó giữ thân thể hoàn mỹ. Trừ một số may mắn có thân thể lành lặn ra, còn lại nát bấy.
Huyết Luyện nghe được tiếng bước chân, tâm tình của gã nặng nề khó chịu:
- Lâm phong chủ . . .
Dù thân thể rất suy yếu vẫn không thể ngăn cản ước mong cứu sống Nhu Nhi của gã.
Lâm Phàm nói:
- May mắn lắm, tìm được rồi, có thể sống lại.
Huyết Luyện ủ rũ nở nụ cười hiếm hoi.
Trông gã rất thảm, bốn ức tám ngàn vạn Huyết Thần Tử biến mất, tu vi tuột xuống đáy, có lẽ không đến Thần cảnh, không chừng chưa được Thiên Cương cảnh. Xem tình hình thì Huyết Luyện đã bị phế, không biết mất bao lâu mới phục hồi lại.
Lâm Phàm tiến lên, nhét bảo bối vào miệng Nhứ Nhu:
- Đây là bảo bối đặc biệt của Nguyệt Thần tộc, có thể khởi tử hồi sinh, yên tâm, trước kia ta cho người khác dùng rồi, hiệu quả rất tốt, rất nhanh có thể tỉnh lại.
- Ngươi xem, mí mắt nhúc nhích rồi.
Trong khi nói chuyện thì mí mắt khép của Nhứ Nhu run nhẹ.
Huyết Luyện mừng rỡ, mặt bừng sáng lên như hồi quang phản chiếu.
Huyết Luyện kêu gọi, giọng khàn khàn không dám tin:
- Nhu Nhi, Nhu Nhi . . . nghe thấy giọng của ta không?
Huyết Luyện sợ tất cả chỉ là thoáng qua.
Lâm Phàm vỗ vai gã:
- Đừng căng thẳng, chắc chắn sẽ sống lại.
Huyết Luyện nhìn Lâm Phàm, gật đầu, nhưng hai mắt vẫn nhìn mặt Nhứ Nhu không rời.
Chốc lát sau, sắc mặt Nhứ Nhu dần hồng hào.
Huyết Luyện mừng rỡ, tâm tình dao động mạnh, không kiềm được khóe môi chảy máu.
Vết thương của Huyết Luyện đã không thể chữa bằng đan dược, khi gã thả ra bốn ức tám ngàn vạn Huyết Thần Tử là ép khô tinh khí thần toàn thân. Biển máu cũng bị hao tổn nặng, bên trong ẩn chứa lực lượng rất mỏng manh.
Với bất cứ cường giả nào thì trả giá lớn như vậy chỉ để tìm một người là không đáng giá.
Nhưng Huyết Luyện không bị lực lượng cường đại mê hoặc, dứt khoát từ bỏ nó.
Công nhận sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại.
Với Lâm Phàm thì đây là lực lượng gì?
Sức mạnh của tình yêu?
Không hiểu nhiều lắm.
Nếu bàn về lực lượng một đấm đánh người ta kêu phụ gọi mẫu thì hắn rất rành.
- Phu quân . . .
Lúc này, Nhứ Nhu mở mắt ra, thân thể rất suy yếu, hơi thở không ổn định, sắc mặt vẫn tái nhợt.
Bảo bối cho người ta hồi sinh nhưng không thể khiến người tinh khí thần viên mãn, đây là khuyết điểm, hơi tiếc.
- Nhu Nhi, nàng tỉnh rồi!
Huyết Luyện dễ dàng rơi lệ, giọt nước mắt kích động.
Lâm Phàm phát hiện Huyết Luyện giây trước kích động giây sau mắt vụt tắt ánh sáng.
Tay Huyết Luyện vuốt bụng Nhứ Nhu, bàn tay run rẩy, không nói nên lời.
Lâm Phàm hỏi:
- Huyết Luyện, người đã sống lại rồi mà sao còn ủ rũ? Người trong tông môn của ngươi cũng có một số sống sót.
Nhứ Nhu hỏi:
- Phu quân, con của chúng ta . . .
Huyết Luyện không trả lời, cúi gầm mặt lắc đầu.
Ánh mắt tràn ngập hy vọng của Nhứ Nhu dần tan biến, bật khóc.
Lâm Phàm nghe hai người trò chuyện, không ngờ Huyết Luyện và Nhứ Nhu có con. Nhưng nàng đã chết thì đứa bé trong bụng cũng không sống nổi, dù là trái cây phục sinh cũng không cứu về được.
Huyết Luyện bỗng thả Nhứ Nhu ra, quỳ rạp trước mặt Lâm Phàm, dập đầu nói:
- Lâm phong chủ, có thể cho ta xin một việc không?
- Huyết Luyện, chúng ta cũng coi là quen biết đã lâu, ngươi có chuyện gì cứ nói ra. Ngươi và Nhứ Nhu đi đến một bước này cũng xem như có ta góp sức, tự nhiên sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.
Lâm Phàm muốn nâng Huyết Luyện dậy nhưng gã kiên quyết quỳ, làm hắn bất đắc dĩ.
Đây xem như câu nói đáng tin cậy nhất mà Lâm Phàm nói với người ngoài tông môn, cũng là lời thật lòng.
- Lâm phong chủ, ta được đến truyền thừa thần vật, trong đó có một món bảo bối là thập nhị phẩm Nghiệp Hỏa Hồng Liên, ta muốn dung nhập nó vào thân thể hài nhi chưa ra đời của ta, cho nó phục hồi sức sống.
- Nhưng ta biết ta lấy được truyền thừa có hơi thở ô uế, lòng giết chóc rất nặng. Không cần suy nghĩ cũng biết sau khi hài nhi sinh ra tương lai chắc chắn sẽ làm hại thế gian, trở thành ma đầu. Ta không muốn để cho hắn lại đi con đường cũ của ta, nhưng ta không thể mặc kệ hắn biến mất như vậy. Tương lai nếu có ngày nào không thể khống chế, ta cầu Lâm phong chủ hãy cứu hài nhi của ta, phế nó hoặc phong ấn đều được, chỉ hy vọng tha cho nó một mạng.
Huyết Luyện không nói bậy bạ, gã biết sự khủng bố của bảo bối này.
Tương lai e rằng chỉ có Lâm phong chủ mới hàng được, nên Huyết Luyện cầu xin Lâm Phàm nương tay, tha cho hài nhi của mình một con đường sống.
Lâm Phàm nhíu mày:
- Huyết Luyện, ngươi sẽ trở thành phế nhân.
Hắn không rõ ràng tình huống hiện giờ của Huyết Luyện, nhưng hắn phát hiện thập nhị phẩm Nghiệp Hỏa Hồng Liên chống đỡ thân thể của gã, nếu gã chịu nghỉ ngơi, từ từ tu luyện lại thì có thể đi đến đỉnh.
Nhưng nếu mất đi thập nhị phẩm Nghiệp Hỏa Hồng Liên, Huyết Luyện sẽ hoàn toàn phế.
Huyết Luyện nói:
- Không oán không hối.
Lâm Phàm không nói thêm nữa:
- Được rồi, ta hứa với ngươi. Yên tâm, ta sẽ không phế hắn, cũng sẽ không phong ấn hắn, thành ma cũng không sao, trên đời sẽ không vì có thêm một ma mà thành địa ngục trần gian, sẽ không tận thế. Sau này ta làm nghĩa phụ của hắn, yên tâm đi.
Lâm Phàm muốn nói với Huyết Luyện rằng: Huynh đệ, đừng nghĩ nhiều quá, cứ đẻ đi. Mặc kệ là ma hay không, cho vô luân hồi rồi thì nó sẽ kêu papa luôn.
Phương xa, một con lừa trọc chân lướt mặt biển chậm rãi đi tới.
- A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai, tình phụ thân vĩ đại trên đời, bần tăng nhận được bài học. Kẻ này chưa xuất thế, không nên nhiễm lực lượng ô uế bẩm sinh, bần tăng có một tòa đài sen tên là thập nhị phẩm Công Đức Kim Liên, nguyện nối thêm sức sống cho kẻ này, hy vọng sau này sẽ trở thành người lương thiện công đức.
Lâm Phàm quay đầu nhìn lại, phát hiện là Phật Ma, bật cười nói:
- Phật Ma, ngươi có mặt ở khắp nơi nhỉ.
Phật Ma cũng là Hiện Thế Phật, chắp tay trước ngực:
- A Di Đà Phật, Lâm thí chủ từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ? Bần tăng cảm ứng lực lượng ô uế trên đời nên đuổi theo tới, không ngờ thí chủ cũng có mặt. Huyết thí chủ tuy là chủ ô uế, chủ Sát Đạo nhưng vì hài nhi chưa ra đời mà hy sinh như vậy, bần tăng cảm ngộ rất sâu, nguyện trợ giúp một phen.
Lâm Phàm nhìn Phật Ma, nhủ thầm trong bụng.
Tên này rốt cuộc cảm ngộ cái gì? Học được cách bố cục.
Thập nhị phẩm Công Đức Kim Liên nếu dung nhập vào thân thể con của Huyết Luyện, tương lai đứa nhỏ này sẽ cắm rễ phật tính, thêm một Phật cho Phật Ma.
Vui đây, chơi chỉ số thông minh đúng là không ai bằng Phật Ma.
Lâm Phàm có ý tưởng này là vì xem Tây Du Ký nhiều lần nên hiểu được chút ít.
Phật Ma cũng chịu bỏ vốn thật, xem ra lần cảm ngộ đó khiến y biến đổi lớn, chịu bỏ vốn thập nhị phẩm Công Đức Kim Liên.
Thôi, chờ hài nhi của Huyết Luyện lớn lên cũng phải mười mấy hai mươi năm sau, có lẽ sẽ thành con cứng trong trời đất, một nhân vật chính số phận thế hệ mới.
Khi đó hắn đã vô địch từ lâu, không biết đi phiêu bạt chốn nào.
Vui đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận