Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1200: Ta đang bị người đánh

Lâm Phàm cười nói:
- Phật Ma, tuy ngươi đang bố cục nhưng công nhận ngươi thay đổi khá lớn, bản phong chủ đổi ấn tượng với ngươi. Thập nhị phẩm Công Đức Kim Liên là vật tiên thiên, diệu dụng vô tận, ngươi chịu bỏ nó ra thì giỏi lắm.
Nói sao bây giờ? Phật Ma đang bố cục nhưng cũng cung cấp vật thực chứ không phải nói cho có, đã tốt hơn những Phật dối trá khác nhiều.
Nếu để cho Huyết Luyện lấy ra thập nhị phẩm Nghiệp Hỏa Hồng Liên thì gã thật sự sẽ bị phế.
Nên Phật Ma cung cấp thập nhị phẩm Công Đức Kim Liên là lựa chọn không tồi.
Phật Ma chắp tay trước ngực, miệng niệm phật hiệu:
- A Di Đà Phật.
Phật Ma nghe hiểu lời của Lâm Phàm, rất muốn nói rằng: Thí chủ, ăn gì mà đầu óc thông minh thế.
Huyết Luyện cảm tạ Phật Ma:
- Đa tạ.
Huyết Luyện hiểu rõ nhất khuyết điểm của thập nhị phẩm Nghiệp Hỏa Hồng Liên, giờ một vị cao tăng đắc đạo đồng ý bỏ ra bảo bối để giữ lại mạng sống cho hài nhi của gã, hỏi sao không khiến gã cảm động?
Phật Ma chắp tay trước ngực nói:
- Thí chủ không cần đa tạ, cứu một mạng người hơn xây bảy cấp phù đồ.
Phật Ma lật tay lại, miệng niệm kinh phật, một đài sen tỏa ánh sáng vàng dịu dàng lơ lửng trong lòng bàn tay y.
Lần đầu tiên Lâm Phàm trông thấy bảo bối trong thần thoại.
Vô cùng phi phàm, ẩn chứa công đức to lớn.
Phật Ma đọc kinh văn người thường khó hiểu, thập nhị phẩm Công Đức Kim Liên bộc phát ra ánh sáng vàng chói mắt.
Nơi ánh sáng vàng chiếu qua, vạn vật đến mùa xuân, được thanh tẩy, tâm cảnh trong trẻo, không dục không cầu.
Thập nhị phẩm Công Đức Kim Liên hóa thành một dòng sông công đức chậm rãi dung nhập vào bụng của Nhứ Nhu.
Trong dòng sông công đức có vô số Phật Đà niệm kinh, vô số Phật, vô số Tổ gia cố.
Bỏ vốn lớn.
Lấy thập nhị phẩm Công Đức Kim Liên làm mồi dẫn nối mạng cho thai nhi đã chết, từ xưa đến nay chưa có ai thử làm vậy.
- Kẻ này sau khi sinh sẽ có thân thể công đức bẩm sinh, vạn tà không xâm.
Dứt lời, dòng sông công đức tan biến.
Huyết Luyện kiềm nén nỗi lòng kích động, tay đặt lên bụng Nhứ Nhu, cảm nhận bên trong có hơi thở sinh mệnh dao động.
Huyết Luyện kích động bật khóc:
- Sống, thật sự sống!
- Lợi hại.
Lâm Phàm thấy tất cả, thập nhị phẩm Công Đức Kim Liên thật là lợi hại, ghê gớm hơn bảo bối của Nguyệt Thần tộc nhiều. Tiếc rằng chỉ dùng được một lần, nhưng vẫn rất kinh người.
Vừa phục sinh, vừa cho bẩm sinh có thân thể công đức, nhiều người ghen tị cũng không được.
Huyết Luyện không biết nên dùng từ ngữ nào bày tỏ lòng biết ơn:
- Tạ ơn, tạ ơn . . .
Phật Ma cười nói:
- Gia đình ba người của thí chủ đoàn tụ là trong lòng bần tăng đã vui vẻ.
Phật Ma nhìn Lâm Phàm:
- Lâm thí chủ, có thể tặng một viên trái cây kết từ cái cây này cho bần tăng không?
Lâm Phàm phát hiện Phật Ma không biết khách khí là gì, nhưng người ta nỗ lực nhiều như vậy, có lý do chính đáng xin xỏ.
- Được rồi, không thành vấn đề. Huyết Luyện, ngươi đi xem người của tông môn ngươi cứu được ai thì cố gắng cứu, xác chết bị thiếu hụt nghiêm trọng thì không có hy vọng.
Cây thần của Nguyệt Thần tộc khá thú vị, hắn phải nghiên cứu kỹ mới được.
Trong cây có dao động sinh mệnh, không phải hơi thở sự sống mà thật sự có thứ gì ẩn bên trong.
Bây giờ Nhu Nhi sống lại, Huyết Luyện toàn thân tràn ngập nhiệt tình, mặc dù bản thân còn rất yếu nhưng gã sung sức như uống thuốc kích thích.
Đám người tông môn chết rất thảm, gã không thể bỏ mặc được.
Rất nhanh, nhờ trái cây của Bất Tử Thần Thụ trợ giúp mà một số người chết đã sống lại.
- Ta đang ở đâu vậy?
- Ta là ai?
- Ta ở đâu?
- Tông chủ . . .
Hiện trường yên tĩnh trở nên ồn ào như chợ bán thức ăn, khi bọn họ biết mình được phục sinh thì rất giật mình với bảo bối này.
Khi họ biết nhiều đồng môn không thể sống lại thì khóc rống, rên rỉ, không khí vô cùng thê lương.
Lâm Phàm đến gần cây thần, cảm thán rằng:
- Vật trái với lẽ thường thiên địa không nên tồn tại trên thế gian, nhưngnếu đã tồn tại thì tự nhiên có giá trị của nó. Vì tránh cho cõi đời nổi lên gió tanh mưa máu, bản phong chủ không vào địa ngục thì ai vào? Hãy để bản phong chủ che giấu ngươi, để tất cả tai nạn đổ vào người của bản phong chủ.
Hắn vuốt ve Bất Tử Thần Thụ, hóa thân thành thanh niên chỉ biết lo nghĩ cho trần gian.
Lâm Phàm thầm nghĩ:
- Để lại đây thì không được, chỉ có thể nhổ tận gốc, hoặc là bê nguyên đảo đi.
Hắn lựa chọn di chuyển Nguyệt Thần tộc.
Lâm Phàm đi một vòng biên giới Nguyệt Thần tộc, chọn vị trí tốt, hai tay bấu biên giới, hét lớn khiêng đảo lên.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đảo của Nguyệt Thần tộc bị Lâm Phàm vác lên, nhưng cành rễ của Bất Tử Thần Thụ cắm ở chỗ sâu.
Lâm Phàm đâu chịu ngừng lại, hắn ôm xúc tu của Bất Tử Thần Thụ vào ngực rồi bứng lên.
Mặt đất vỡ vụn, nước biển xung quanh chảy vào.
Có lực lượng kinh người truyền từ chỗ rễ cây thần nối liền. Cây thần hấp thu những lực lượng này, chậm rãi kết thành trái cây.
Các đệ tử Hàn Nhu tông đều sợ ngây người.
Mợ nó.
Người này cũng quá dữ dội, nếu không thấy tận mắt thì bọn họ không thể tin trên đời có kẻ hung mãnh như vậy.
Phật Ma nhìn ngây người, dù đã trở thành chân phật đắc đạo nhưng chứng kiến thủ đoạn thô bạo thế này vẫn làm chấn động phật tâm.
Dường như Bất Tử Thần Thụ có linh, biết có người cưỡng ép bứng nó lên.
Lực lượng của đối phương rất mạnh, ngoan cố chống cự sẽ đứt gãy.
Bựt!
Sợi rễ của Bất Tử Thần Thụ cắt đứt liên kết với lòng đất, giây lát đã bị bứng tận gốc.
Lâm Phàm mừng rỡ trong lòng:
- Hoàn mỹ!
Phải mang vật như vậy trở về, sau này dùng cho tông môn.
Nhưng xảy ra biến cố.
Sợi rễ của Bất Tử Thần Thụ như roi dài hủy diệt dấy lên bão tố vô tận quất vào Lâm Phàm.
Chát chát!
Từng sợi rễ đều quất trúng người Lâm Phàm.
Lâm Phàm cười nói:
- Không ngờ cây thần có sở thích như vậy.
Hắn không đau không ngứa, hơi bất ngờ khi Bất Tử Thần Thụ chống cự vào lúc như thế này.
Chẳng lẽ là vì trái cây bị hái xuống hết, trong lòng khó chịu muốn trút giận lên người khác?
Bất Tử Thần Thụ lơ lửng giữa trời, vô số sợi rễ bay múa trên không trung như vật sống, hơi thở sinh mệnh lan tỏa ngưng tụ thành sương trắng như thực chất quấn quanh.
Phật Ma nói:
- A Di Đà Phật, cây này đã có linh.
Lâm Phàm không để ý Phật Ma, nói cũng như không, nếu không có linh thì nó tự nổi giữa trời được sao?
Xem ra chưa đánh đã ghiền, chứ không thì cây này tự hiểu chống cự là không kết cục tốt.
Trong Bất Tử Thần Thụ phát ra tiếng quát không nam không nữ, như nhiều người phát ra tiếng hòa cùng nhau:
- Biến!
Lâm Phàm nở nụ cười:
- Ha ha ha!
Nụ cười rất tùy ý, mang hơi hướm hứng thú.
Quả nhiên bên trong Bất Tử Thần Thụ có cái gì, nếu không thì chẳng thể phát ra âm thanh như vậy.
Lâm Phàm bước lại gần Bất Tử Thần Thụ, toàn thân trên dưới đều là sơ hở:
- Ngươi đã không phối hợp tức là tự chuốc khổ vào mình.
Cây thần giận dữ, một cành cây thô to phá vỡ hư không quất vào Lâm Phàm.
Tốc độ siêu nhanh, mau đến không bình thường.
Cường giả Chúa Tể cảnh sẽ bị đập nát.
Bộp!
Nhưng một kích này bị Lâm Phàm chộp lấy dễ dàng.
- Xuống cho bản phong chủ!
Lâm Phàm chộp cành cây, vung cánh tay lên đập Bất Tử Thần Thụ xuống đất.
Hắn chưa từng sợ ai khi va chạm bằng sức mạnh.
Nhưng Lâm Phàm lo đánh hỏng cây thần nên còn nương tay.
Tro bụi bay mù mịt che đậy tầm mắt mọi người.
- A? Muốn chạy? Mơ đi!
Lâm Phàm phát hiện Bất Tử Thần Thụ định bỏ chạy, sao có thể để nó như ý, hắn đuổi theo ngay, một tay chộp lấy xúc tu của cây.
Bất Tử Thần Thụ giãy dụa, liều mạng muốn chạy khỏi nơi này.
Lâm Phàm nở nụ cười, hai tay siết chặt cành cây:
- He he, đừng chạy, tới đây nào, sợ gì chứ, không lẽ bản phong chủ ăn ngươi sao?
Trước kia hắn không quan tâm bảo bối của Nguyệt Thần tộc, nhưng đó là ngày xưa, giờ thì hắn đã hiểu, thứ này có chút tác dụng.
Nếu để Bất Tử Thần Thụ trốn thoát thì hối hận cũng không kịp.
Bất Tử Thần Thụ phát ra tiếng rít chói tai, mặt ngoài vỡ ra như dã thú há to mồm máu, hai hàng răng nhọn gỗ dựng thẳng hé ra, chất lỏng màu xanh lục nhỏ tí tách, rất ghê tởm.
- Ủa?
Lâm Phàm thấy chính giữa thân cây có người, đầu tiên nổi lên khuôn mặt. Hai bên gò má kéo nhiều xúc tu hình lưới màu lục, có sức sống liên tục rót vào.
Khuôn mặt đột nhiên mở ra hai con ngươi tràn ngập sắc xanh.
Lâm Phàm hỏi:
- Ngươi là ai?
Hắn thấy hai con mắt tràn đầy lửa giận, bực tức khi nhìn mình.
- Ta phát hiện dáng vẻ của ngươi hơi quen, nhưng quên tên rồi.
Lâm Phàm suy tư, hắn biết Nguyệt Thần tộc có Thánh Nữ, mỗi tội quên tên rồi.
Lúc trước lúc gặp mặt lẽ ra nên nhớ kỹ người ta, nhưng qua lâu quá nên bị hắn lãng quên, người thực dụng thì đáng sợ vậy đấy.
Giọng nói không ra nam không ra nữ lại vang lên:
- Làm hỏng chuyện tốt của ta cả hai lần! Chết tiệt!
Lâm Phàm thấy rõ ràng người nói chuyện là cái kẻ ở trong cây.
- Nói vớ vẩn cái gì, đánh ngươi một trận rồi nói sau!
Lâm Phàm lười nói nhiều với đối phương, quá yếu thì không có tư cách trò chuyện.
Nếu không phải thấy đối phương kết trái cây có chút tác dụng thì hắn đã đập nát bấy rồi.
Lâm Phàm biến mất tại chỗ, khi lại xuất hiện đã ở gần sát cây thần, siết chặt nắm tay đấm vào trong.
Phụt!
Một đấm lún sâu vào mặt đối phương, máu mũi phun mạnh.
- Ta đánh!
Lâm Phàm gầm lên, tay đấm chân đá tới tấp.
Có tiếng hét thảm.
Nguyệt Thần ngớ người trước loạt hành động này.
Nàng là Nguyệt Thần của Nguyệt Thần tộc.
Lần đầu gặp là khi nàng chờ đợi Thánh Nữ Nguyệt Thần tộc gặp họa diệt tộc, sau đó không ngừng vươn lên, trở thành cường giả, rồi Nguyệt Thần sẽ giáng lâm, lại đến trần gian.
Nhưng bị Lâm Phàm phá bĩnh.
Lần này nàng lấy đặc tính của Bất Tử Thần Thụ hấp thu lực lượng giới vực để buông xuống, nhưng cần thời gian rất lâu, cũng dễ bị người phát hiện, không an toàn.
Nguyệt Thần không có cách nào, đã bị ép đến mức này, biết làm sao được?
Đặc biệt là bây giờ, Bất Tử Thần Thụ đã bị người nhổ tận gốc, nàng chỉ đành buông xuống sớm hơn.
Nhưng thấy rõ hậu quả thế nào rồi đấy.
Nàng bị đánh no đòn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận