Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1201: Biến trọc, cũng biến mạnh

Qua hồi lâu.
Tiếng kêu thảm thiết biến mất.
Lâm Phàm giang hai cánh tay nghênh đón thiên địa, thở hắt ra:
- Thoải mái.
Không sai, là thoải mái.
Bất Tử Thần Thụ thực lực rất yếu, nếu không phải sợ làm hỏng nó thì hắn đã đánh nát rồi.
Cây thần khép cành ôm sát nhau, dường như bị đánh sợ.
Trong đầu Lâm Phàm nhớ lại người này là ai?
- Ta nhớ ra rồi, ngươi là công chúa Thanh Thanh của Nguyệt Thần tộc, trước kia chúng ta đã gặp một lần.
Lâm Phàm cúi xuống, vươn tay sờ khuôn mặt dính đầy chất lỏng màu xanh biếc, giọng điệu tiếc nuối nói:
- Ngại quá, nếu lúc nãy nhớ ra nàng là ai thì đã không đánh nặng như vậy, nhưng bản phong chủ đoán nàng đã bị tà ác nào đó chiếm cứ phải không?
Lâm Phàm chân thành tha thiết nhìn cây thần:
- Nói cho bản phong chủ biết nàng là ai?
Mới rồi đánh liên tục rất sướng.
Khuôn mặt sưng phù trong Bất Tử Thần Thụ sợ hãi hét rầm lên:
- Đừng đánh ta, ta là Nguyệt Thần, ta là Nguyệt Thần của Nguyệt Thần tộc!
Lâm Phàm suy nghĩ, dường như hiểu được gì:
- Nguyệt Thần?
Hắn không hỏi nhiều, Bất Tử Thần Thụ đã bị hàng phục, sự việc tiếp theo đơn giản rất nhiều.
Lâm Phàm hỏi:
- Huyết Luyện, ngươi có tính toán gì không?
Hắn muốn Huyết Luyện về tông với mình, vì gã quá yếu, dù bốn ức tám ngàn vạn Huyết Thần Tử đã khô cạn nhưng biển máu chưa khô, có thể từ từ tu luyện phục hồi.
Tuy nhiên mang trọng bảo trên người, ngươi không chọc người ta nhưng người ta sẽ chọc vào ngươi, lần sau mà chết nữa thì xấu hổ.
Tâm trạng của Huyết Luyện tốt hơn nhiều, nhưng nhiều người trong tông môn đã chết làm lòng gã nặng trĩu:
- Lâm phong chủ, tên thật của ta gọi Từ Hàn Minh, Huyết Luyện đã là quá khứ, không phải ta của hiện tại. Giờ ta cũng không biết nên mang theo bọn họ đi nơi nào, nhưng tuyệt đối sẽ không vứt bỏ bọn họ!
Lâm Phàm suy nghĩ:
- Hay là ngươi mang theo tông môn đến Viêm Hoa tông đi, đất khá rộng, cũng có thể che chở các ngươi.
Từ Hàn Minh đồng ý ngay, không do dự một giây:
- Được, Lâm phong chủ, vô cùng đa tạ.
Lâm Phàm giật mình, không lẽ đang chờ hắn nói ra câu này?
Ngẫm lại cũng rất có thể.
Phật Ma chắp tay trước ngực hỏi:
- Lâm phong chủ, bần tăng hôm nay rảnh rỗi, có thể đi thăm quý tông.
Mợ nó!
Lâm Phàm rất muốn đánh người.
Phật Ma rất nham hiểm, đã tặng Tịnh Thổ cho hắn nên thành người lang thang, giờ y đòi đi thăm Viêm Hoa tông, hắn có thể từ chối hay sao?
- Đi thì đi, tất cả cùng đi.
Chuyện đã đến mức này có đùn đẩy cũng vô dụng.
Sau đó, đám người rời đi nơi này.
Nguyệt Thần tộc hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời, Nguyệt Thần cùng Bất Tử Thần Thụ bị mang đi.
Viêm Hoa tông.
Khi Lâm Phàm trở về làm các đệ tử giật nảy mình, sư huynh dữ dội quá, mang thật nhiều đồ vật trở về.
Nhất là cái cây kia càng siêu kinh người.
Lâm Phàm trồng xuống Bất Tử Thần Thụ, các sợi rễ điên cuồng lan ra, từ Thiên Đình rơi xuống, cắm sâu trong lòng đất.
Thiên Tu hỏi:
- Đồ nhi, đây là cây thần gì mà hơi thở sinh mệnh đậm như vậy?
Lâm Phàm dõng dạc nói:
- Đây là Bất Tử Thần Thụ, bảo bối của Nguyệt Thần tộc, bên trên kết trái là bảo bối có thể khiến người cải tử hồi sinh mà đồ nhi từng đưa cho lão sư. Đồ nhi thấy thần vật này làm trái với thiên địa luân hồi nên mạng về trồng ở đây. Về sau các sư đệ, sư muội mỗi người mang theo một chút, đi ra ngoài có thể yên tâm hơn.
Hắn toàn nói bậy bạ, không có một chữ đáng tin.
Thiên Tu gật đầu nói:
- Ừm, đồ nhi suy nghĩ chu đáo, cây thần như vậy để ở bên ngoài đúng là tai họa.
Lâm Phàm rất đồng ý với lời lão sư nói:
- Đúng đúng, lão sư hiểu rõ đồ nhi nhất.
Các đệ tử xung quanh nghe vậy đều nhỏ giọng nghiên cứu thảo luận.
Bọn họ thảo luận là Bất Tử Thần Thụ có thể khiến người khởi tử hồi sinh.
Nghe ý của sư huynh thì sau này mỗi người sẽ được phát bảo bối này, đi ra ngoài rất an toàn.
Trong lòng của bọn họ rất kích động.
Cảm giác tông môn càng ngày càng tốt.
Thanh Oa ngẩng đầu nhìn, trong đôi mắt nhỏ cỡ hạt đậu tỏa ánh sáng chói mắt:
- Bất Tử Thần Thụ, thế gian lại có bảo bối như thế? Chưa nghe bao giờ, nếu dùng trái cây này luyện chế đan dược thì sẽ luyện chế ra đan dược kinh người cỡ nào?
Thanh Oa không dám tưởng tượng, rất kinh khủng, nó hơi kích động.
- Phật Ma, ngươi còn dám tới!?
Các Chúa Tể từng bị Phật Ma giam giữ lao lên.
Nhân vật dẫn đầu là Cốt Vương, hai thanh cốt đao tỏa sát ý.
Bọn họ đang dạy bảo người khác tu luyện, nghe nói Phật Ma tới thì không nhịn được, giơ đại đao xông lên, muốn chém chết Phật Ma tại đây.
Phật Ma bình tĩnh, ổn trọng, đối đám người mặt khí thế hùng hổ ập đến vẫn bình tĩnh chắp tay trước ngực hỏi thăm:
- A Di Đà Phật, các vị thí chủ từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ?
Cốt Vương rít gào một tiếng, tức giận đến muốn chém người:
- Giả vờ nhân từ cái quái gì!?
Ma Tổ gai mắt Phật Ma lâu rồi, nhưng gã không biểu hiện ra ngoài, trong lòng rất thắc mắc, không biết tiểu tử này vì sao lăn lộn với Phật Ma.
Lâm Phàm đang nói chuyện với lão sư thì bị nhóm người Cốt Vương ngắt ngang câu chuyện:
- Làm gì? Đều muốn tạo phản phải không? Cốt Vương, cất đại đao ngay, ngươi muốn chém ai?
Cốt Vương căm tức nhìn Phật Ma, sợ sệt nói:
- Lâm gia, tên này hại chúng ta thảm như vậy, chúng ta đều hận không thể chém chết hắn!
Lâm Phàm ngăn lại hành vi thô bạo của họ:
- Có chém hay không thì đợi chút nữa hãy nói.
Xem bộ dạng hiện giờ, thật quá đáng, nơi này là tông môn, chém giết cái gì!
Phật Ma mỉm cười nói:
- Lâm phong chủ, việc này liên quan rất lớn với bần tăng. Các vị thí chủ từng làm nhiều việc ác, bần tăng đành trấn áp bọn họ, hy vọng có thể dùng Phật pháp tẩy đi cái ác trong lòng họ, không ngờ cuối cùng vẫn không thanh tẩy được.
Lâm Phàm sợ ngây người.
Mợ nó, Phật Ma dù thành Phật làm tổ cũng đừng mở mắt nói dối vậy chứ, việc y đã làm chẳng lẽ không tự hiểu sao?
Nhốt bọn họ trong Phật Ma Tháp vì mục đích gì?
Giờ sửa miệng bảo là muốn tẩy rửa tội nghiệt trên người bọn họ.
Đáng sợ ghê, mở to mắt nói dối không phải độc quyền của hắn và lão sư mà mọi người đều làm.
Cốt Vương không nhịn được mắng:
- Vớ vẩn! Con lừa trọc nhà ngươi rất dối trá! Ngươi trấn áp chúng ta vì điều gì thì tự ngươi biết, đừng giả ngu với chúng ta!
Lâm Phàm cũng không nhịn được, Phật Ma nên bị nhóm Cốt Vương chém.
Nhưng xem tình huống hiện giờ thì cả nhóm xông lên cũng không đánh lại Phật Ma.
Phật Ma không giận, vẫn rất bình thản:
- Trong lòng các vị thí chủ đã giận như thế thì đó là lỗi của bần tăng, vì trừ bỏ cơn giận của các thí chủ, bần tăng nguyện đứng im để các vị thí chủ ra tay.
Phật Ma cất bước đến gần Cốt Vương, chắp tay trước ngực:
- Xin hãy ra tay.
- Hơi thú vị.
Lâm Phàm không ngăn cản.
Cốt Vương tức giận quát:
- Tốt, đây là ngươi tự tìm!
Rõ ràng là không thèm để gã vào mắt, quá đáng hết sức.
Đứng im mặc gã đánh, con lừa trọc rốt cuộc có bản lãnh gì mà dám khinh thường gã như thế!?
Ma Tổ thầm hiểu, gã có thấy Phật Ma biến dị ở Phật Ma Tháp.
Cốt Vương nhìn về phía Lâm Phàm, thấy Lâm gia không ngăn cản thì gã càng tự tin hơn.
Keng!
Hai thanh cốt đao tỏa ra hơi sắc bén.
Phật Ma mỉm cười nói:
- Mời thí chủ ra tay.
- Tốt!
Cốt Vương gầm nhẹ một tiếng, lực lượng sôi trào, trên cốt đao ngưng tụ lực lượng kinh người.
Khi lực lượng tụ đến mức độ nhất định thì ra tay.
Cốt Vương không nương tay, cốt đao chém tan hư không quét xuống đầu Phật Ma, đây là muốn chém gã thành hai nửa.
Các Chúa Tể khác cười nói:
- Hay . . .
Lát nữa bọn họ sẽ được thấy đầu Phật Ma nở hoa.
Bùm!
Nhưng khi hai đao của Cốt Vương chém trúng đầu Phật Ma thì không diễn ra cảnh tượng mà họ muốn trông thấy.
Không có máu tươi, không có não tuôn ra, nhưng có nhiều ánh lửa.
Cốt Vương lui ra phía sau mấy bước, hai tay khẽ run, không dám tin nhìn chằm chằm vào Phật Ma như thấy quỷ.
Cốt Vương lẩm bẩm:
- Không thể nào!
Chuyện này vô lý.
Phật Ma giữ bộ dạng như cũ, cười tươi hỏi:
- Cốt thí chủ thấy sao? Nếu vẫn chưa nguôi ngoai cơn giận thì có thể tiếp tục chém.
- Phật Ma, ngươi đừng quá càn rỡ, vừa rồi lão tử chưa dùng hết sức thôi!
Cốt Vương đâu chịu tha thứ, phun nước miếng, xoa tay lại cầm lên cốt đao chém mạnh vào Phật Ma.
Một đao kia uy thế cực mạnh, hư không quanh thân đao run rẩy.
Cốt Vương dồn hết sức mạnh vào đường đao kia ngưng tụ thành một điểm, cũng ẩn chứa tức giận bị trấn áp vạn năm của gã.
Đầu của Phật Ma như làm bằng sắt, ánh lửa văng khắp nơi, một đao kia không để lại vết trầy hay chút vết hằn nào.
Cốt Vương thụt lùi, kinh sợ như gặp quỷ:
- Cái này . . .
Các Chúa Tể khác bị rung động mạnh:
- Không thể nào! Phật Ma, sao ngươi trở nên mạnh đến thế?
Bọn họ không cho rằng Cốt Vương nương tay, hai nhát đao đều là thật sự, tuyệt đối không có thành phần giả, dù là họ cũng phải liều mạng mới mong đỡ được.
Lâm Phàm lẩm bẩm:
- Biến trọc, cũng biến mạnh.
Phật Ma bây giờ thật sự biến trọc, trước kia trên đầu còn có tóc quăn, hiện tại trơn bóng phát sáng.
Lâm Phàm ra mặt ngăn cản:
- Đủ rồi, đừng đánh nữa, các ngươi đã không đánh lại Phật Ma.
Hiện giờ bọn họ và Phật Ma cách biệt lớn vô cùng, y đứng im cho họ chém cả đời cũng không làm y đổ một giọt máu.
Cốt Vương nói:
- Lâm gia chém một đao giúp chúng ta đi!
Phật Ma hơi đổi sắc mặt, mở miệng nói:
- Cốt thí chủ, ta cùng Lâm thí chủ không thù không oán, bây giờ còn có sâu xa, không nên đụng đao làm gì.
Phật Ma có thể phớt lờ đám Chúa Tể này nhưng tuyệt đối không dám coi nhẹ Lâm Phàm, hắn mà ra tay, y đứng im cho đối phương chém thì đầu cứng đến mấy cũng không đỡ được.
Lâm Phàm vừa lòng gật đầu.
Coi như biết điều, nếu y còn cuồng vọng thì hắn không ngại chém một đao.
Lâm Phàm nói:
- Đủ rồi, đừng làm rộn, Phật Ma đã thành Phật, nếu trong lòng các ngươi còn không phục thì có thể trút giận với hắn.
Dù Cốt Vương không cam lòng nhưng Lâm gia đã lên tiếng thì biết làm sao được, đành bỏ qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận