Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1202: Cảm giác nghi thức rất quan trọng

Nhưng trải qua chuyện này, ánh mắt tất cả Chúa Tể nhìn về phía Phật Ma đã thay đổi.
Quá biến thái rồi.
Rốt cuộc đã trải qua cái gì mới biến mạnh như vậy?
Ông trời mù mắt, tiện nhân thế này mà có thể trở nên mạnh mẽ, thật là mù mắt.
Cốt Vương bỏ cuộc, hai đường đao ẩn chứa tất cả tinh khí thần của gã, đường đao sau mạnh hơn đường đao trước, nhất là nhát đao cuối cùng càng đột phá cực hạn, kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp.
Kết quả rõ ràng, không có ích gì.
Đầu của Phật Ma như làm bằng sắt, rất cứng rắn.
Cốt Vương không cảm giác Phật Ma thi triển bí thuật phòng ngự gì, hoàn toàn dựa vào thân thể cứng rắn chịu đựng.
Năng lực này khiến gã chịu thua, nhưng tuyệt đối sẽ không dán đầu sát đất, ngọn lửa tức giận vĩnh viễn không tắt, khắc ghi mối thù bị trấn áp trong lòng.
Cốt Vương rất muốn rống một tiếng.
Sông có khúc người có lúc, hãy đợi đấy! Có ngày sẽ xẻ sọ não của ngươi ra!
Ma Tổ trầm tư, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vào Phật Ma.
Gã từng ngang tài ngang sức với Phật Ma, nhưng giờ thì gã biết hai bên cách biệt hơi lớn.
Dù là Ma Tổ cũng không thể đứng im hứng hai đường đao của Cốt Vương, không thi triển bí thuật, chỉ ngăn cản bằng thân thể, chuyện này vốn là không thể nào.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến Phật Ma mạnh đến mức này?
Không lẽ là chợt ngộ ra, thành Phật tại chỗ, tu vi tự động tăng lên?
Dễ dãi quá vậy?
Lâm Phàm không để ý những thứ này, hắn đứng trước Bất Tử Thần Thụ, cảm giác chắc chắn là thứ đến từ Nguyên Tổ Thâm Uyên, chẳng qua nó ra hơi sớm, giống cây thần trong truyền thuyết thần thoại.
Lâm Phàm trầm tư, tạm thời chưa ra kết luận gì, nhưng hắn có manh mối nghi ngờ.
Trong truyền thuyết thần thoại có Bất Tử Thần Thụ ở Nguyệt cung, Ngô Cương chuyên môn chém cây, chặt cả đời không đứt, bởi vì cây kia cũng là Bất Tử Thần Thụ, bị chặt lại mọc ra, tuần hoàn sinh sôi không ngừng.
Còn về Bất Tử Thần Thụ hấp thu lực lượng giới vực bị Lâm Phàm ngầm cho phép, để mặc nó hấp thu mọc ra nhiều trái cây, để cho tất cả sư đệ, sư muội có món đồ giữ mạng.
Về phần hậu quả là cái gì?
Tạm thời hắn không tính đến.
Với năng lực của Bất Tử Thần Thụ mà muốn hút khô nguyên giới vực hoàn toàn là nằm mơ, cho nó vạn năm, mười vạn năm cũng không thể làm được.
Lâm Phàm một mình đi vào chỗ tu luyện, những người khác vây quanh cây thần. Bọn họ rất tò mò bảo bối thần kỳ này, không biết là bảo bối gì.
- Ra ngoài một chuyến được thu hoạch không nhỏ, buôn bán lời.
Xem xét điểm.
315220015.
Hơn ba ức điểm, rất tuyệt.
Không kiếm điểm nhiều, chỉ đánh một đàn yêu thú mà đã tích lũy đến mức độ này, về sau nếu cố gắng nhiều hơn chắc sẽ nghịch thiên.
Lâm Phàm đang nghĩ nên dùng số điểm này như thế nào.
Tăng lên công pháp hay vẫn rút thưởng?
Đã lâu không rút thưởng, nhưng rút thăm cấp hắc kim một lần một trăm vạn điểm. Rút liên tục một trăm bằng một ức điểm, rất ớn lạnh.
Lâm Phàm trầm tư một lát, quyết định trước tiên dùng hai ức tăng cao công pháp, còn lại một ức điểm mới liên tục rút một trăm lần, dù bị lừa cũng không sợ, tuy nói vậy nhưng nếu trắng tay thật chắc hắn sẽ tự tử.
- Thăng cấp!
[Tiêu hao một trăm ba mươi vạn điểm.
Kim Cương Bàn Lực Công (đệ nhất trọng)]
- Thăng cấp!
Thánh Địa Sơn có nhiều công pháp, toàn là ngạnh công. Đã không thiếu công pháp thì chỉ cần có đủ điểm sẽ không khó tăng cao tu luyện.
Lâm Phàm điên cuồng tăng lên.
Lực lượng trong cơ thể điên cuồng kéo lên.
Tế bào bắt đầu cắn nuốt lực lượng cuồng bạo trong người, tăng mạnh nội tình.
Hiện giờ muốn từ Chúa Tể cảnh tăng lên tới Chúa Tể nhất thế cần có nội tình rất lớn, với người khác sẽ cần khổ tu vô số năm, dù có cơ duyên cũng phải là loại to lớn.
Nhưng với Lâm Phàm thì mọi thứ đều rất đơn giản, chỉ cần có thật nhiều điểm, hết thảy đều không thành vấn đề.
Đừng nói Chúa Tể nhất thế, coi như là Hỗn Nguyên cảnh cũng lên dễ như chơi.
Một lúc lâu sau, tiêu hao hết hai ức điểm.
Lâm Phàm ngừng lại, không tiếp tục tăng lên, tiếng rút thăm trúng thưởng luôn văng vẳng trong đầu hắn.
Vật lộn đọ sức, xe đạp biến motor, rồi co rút lại thành tên lửa, âm thanh hấp dẫn như tiếng ma quỷ.
Nếu tâm ma học được một chiêu này đến hấp dẫn hắn thì trúng trăm phần trăm.
115220015.
Hiện tại có một ức một ngàn năm trăm vạn điểm, rút thăm cấp hắc kim một lần một trăm vạn.
- Cho một . . .
Lời sắp thốt khỏi môi nhưng Lâm Phàm khép miệng lại, vỗ đầu, cảm giác mình thật ngu.
- Mợ nó, suýt bị lừa, rút thưởng cần cảm giác nghi thức, không có nghi thức thì sẽ không may mắn!
Tam Hoàng kiếm ra khỏi vỏ, cắm ngược dưới đất, vái một cái.
- Xin ba vị trùm linh thiêng, Lâm Phàm này sắp cược toàn bộ gia sản, không cầu giải đặc biệt, chỉ mong đừng bị lỗ.
Làm xong nghi thức, tiếp theo là rút thăm trúng thưởng.
- Một trăm mười lăm lần liên tục rút.
[Tiêu hao một ức một ngàn năm trăm vạn điểm.]
Rút thưởng đã bắt đầu.
Lâm Phàm giả bộ như rất bình tĩnh, nhưng trong lòng sợ teo tim.
[Rút thăm cấp hắc kim: Cảm ơn ủng hộ, không ngờ cố gắng.]
Ha ha, lại chiêu cũ, lần đầu mãi mãi là phiếu trắng.
Nhưng hắn không chột dạ, đã lạy trùm Tam Thanh, có giỏi thì không nể mặt xem.
[Rút thăm cấp hắc kim: Cảm ơn ủng hộ, không ngừng cố gắng.]
Lâm Phàm ngồi xếp bằng không nhúc nhích, cùng với tiếng báo rút thăm trúng thưởng, hắn liếc qua Tam Hoàng kiếm cắm ngược.
Có lẽ nên thay đổi binh khí.
[Rút thăm cấp hắc kim: Chúc mừng rút trúng một thẻ tùy ý chọn công pháp cấp max.]
Lâm Phàm mừng rỡ:
- Tốt, không lỗ!
Ra hàng rồi, rốt cuộc ra hàng.
Một tấm thẻ này ít nhất bằng năm, sáu ngàn vạn điểm.
Rút thưởng cấp hắc kim đúng là bá đạo, không lỗ, không lỗ chút nào. Một tấm thẻ, đánh giá bước đầu đã lấy lại một nửa vốn.
- Ha ha ha! Nào, tiếp tục, có bao nhiêu tới bấy nhiêu, ta nhận hết!
Cho ta phát tài thêm một lần nào!
Sau đó có một số đan dược, phẩm cấp rất cao, có diệu dụng lớn.
Nhưng chỉ là đồ bỏ, đối với Lâm Phàm thì đan dược hiện giờ không phải linh đan sẽ là rác rưởi, hắn không dùng được.
Phiếu trắng!
Phiếu trắng!
Phiếu trắng!
Rút thăm hắc kim làm đau tim quá, có thể phát tài làm giàu nhờ vào vận may.
[Rút thăm cấp hắc kim: Chúc mừng rút trúng buff cấp vĩnh hằng, Cuồng Loạn Huyết Khu.]
- Trời! Trời trời, bà nội nó!
Lâm Phàm vốn mặt lạnh như tiền, nhưng khi thấy rút trúng buff vĩnh hằng thì há hốc mồm như gặp quỷ.
Chết tiệt, quá dữ, hắn đã quên bao lâu không ra buff vĩnh hằng.
Lâm Phàm mặc kệ rút trúng vật gì, lo xem công hiệu của buff trước. Hiện giờ hắn được sức chiến đấu dữ dội như vậy trừ chất đầy nội tình ra còn nhờ vào buff cấp vĩnh hằng.
Cuồng Loạn Huyết Khu: Dùng máu làm môi giới, đưa Huyết Khu buông xuống (phối hợp bạo huyết, Thất Thần Thiên Pháp có hiệu quả tốt nhất).
Trong óc Lâm Phàm đầy dấu chấm hỏi:
- Cái gì?
Xem xong thuyết minh, hắn dần bình tĩnh lại.
- Xem không hiểu cách làm.
Không thể nói hắn không đủ thông minh mà vì giới thiệu buff này có chút rất đơn giản.
Lần đầu tiên Lâm Phàm thấy công pháp phối hợp với nhau để sử dụng buff, hơi mới lạ.
Nhưng hắn tin tưởng buff cấp vĩnh hằng tuyệt đối không phải rác rưởi, chờ khi có cơ hội phải thử xem.
[Rút thăm cấp hắc kim: Chúc mừng rút trúng một thẻ tùy ý chọn công pháp cấp max.]
Lâm Phàm hít thở dồn dập, lời rồi, đã sớm không lỗ, đợt này kiếm bộn.
Lấy lại vốn một ức điểm, còn rút trúng một buff cấp vĩnh hằng. Nếu lúc trước cũng may mắn như vậy thì hắn đã bay lên tận trời xanh.
Cuối cùng kết thúc liên tục rút thăm, tuy không có nhiều món đồ, nhưng ba món này đã làm hắn thỏa mãn.
Lâm Phàm lại vái tạ:
- Trùm Tam Thanh, rất cảm tạ.
Ngôi sao may mắn chiếu sáng, hắn không sợ nữa.
Không thể lãng phí ba tấm thẻ cấp max, thăng cấp công pháp cuồng bạo nhất của Thánh Địa Sơn ngay.
Trong phút chốc lực lượng trong cơ thể hắn lại sôi trào, còn về chất đầy nội tình thì sẽ phải đi chặng đường rất dài, ba tấm thẻ còn kém xa lắm.
Nhưng nếu có mấy chục, trăm tấm thẻ cấp max thì có lẽ sẽ đủ chuẩn.
Khi Lâm Phàm xuất quan đã qua một ngày.
Ngọn núi.
Lâm Phàm trở lại chỗ ở, trong phòng sạch sẽ, chăn trên giường đã đổi mới.
Lâm Phàm thường xuyên quay về tông, nhưng rất ít ngủ lại, với hắn thì ngủ là biểu hiện nhàn nhã, hắn không cần nghỉ ngơi.
Trên bàn gỗ không nhiễm hạt bụi, không một hạt bụi nào.
Két két!
Cửa gỗ bị đẩy ra.
Mộ Linh bưng khay bước vào, trên khay đặt mấy món ăn.
- Sư huynh, biết sư huynh xuất quan nên ta đi nhà bếp làm ít đồ ăn cho sư huynh.
Mộ Linh trở lại tông môn rồi khá rảnh rỗi.
Lâm Phàm cười nói:
- Vất vả sư muội.
Hắn rất thân thiện với các sư đệ, sư muội trong tông môn, hôm nay sư muội cố ý chuẩn bị đồ ăn, hắn tự nhiên không từ chối.
Dù hắn không cần ăn cái gì, nhưng không thể bác bỏ tấm lòng của sư muội.
Bát đũa đã chuẩn bị sẵn, Lâm Phàm ngồi nhâm nhi.
Mộ Linh loay hoay lau bàn, sửa sang giường chiếu trong phòng.
Lâm Phàm mời:
- Sư muội, nếu chưa ăn thì cùng nhau ăn đi.
Hắn không quen được người hầu hạ, nhưng bây giờ tâm tình khá tốt, ăn cũng ngon hơn.
Mộ Linh thấy sư huynh có vẻ vui thì thầm thở phào, nói mình đã ăn rồi.
Thức ăn do một tay Mộ Linh nấu, tuy không bằng đầu bếp chuyên nghiệp nhưng tay nghề không tệ.
Trước kia không được hoan nghênh, nàng đi nhà ăn tông môn dùng cơm sẽ bị người chỉ trỏ, ảnh hưởng khẩu vị của nhiều người, nên nàng tự nấu ăn.
Hôm nay thấy sư huynh ăn ngon lành làm trong lòng Mộ Linh rất kích động.
Mộ Linh thừa dịp sư huynh không chú ý, lén đặt túi thơm nàng tự tay may giấu dưới gối đầu.
Mấy ngày trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, Lâm Phàm ở trong tông môn rất thoải mái, không ra ngoài phiêu bạt.
Đi đến trình độ này, rất ít có chỗ nào cho hắn phiêu bạt.
Hôm nay, Lâm Phàm đẩy cửa phòng ra, vặn eo bẻ cổ:
- Cũng trễ rồi, nên đi Long giới một chuyến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận