Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1204: Biểu cảm thật giả tạo (2)

Một con rồng không biết dài bao nhiêu nằm rạp ở trong đây, lúc Lâm Phàm đi vào thì Minh Hoàng lão tổ mở ra tròng mắt màu vàng óng ánh, sau đó nhanh chóng biến thành hình người.
Minh Hoàng lão tổ hết sức khách khí nói:
- Lâm phong chủ, đã lâu không gặp.
Không thể không khách khí, cứ đi ra hỏi thăm xem người này đã làm bao nhiêu chuyện động trời rồi.
Vốn lão đi theo Vạn Quật lão tổ cùng nhau xông xáo, hy vọng xông ra tương lai tươi sáng.
Nhưng sau đó mới phát hiện ra.
Tương lai cái con khỉ, người ta đã sớm về vườn rồi.
Bởi vậy lúc trước, khi ý định rút khỏi đội về quê hưởng phúc lóe lên thì cứ thôi thúc lão, cuối cùng Minh Hoàng lão tổ dứt khoát trở về làm lão tổ của Long giới
Lâm Phàm hỏi:
- Đúng là đã lâu không gặp, không phải ngươi và mụ già Vạn Quật đi cùng nhau sao? Sao lại quay về rồi.
Minh Hoàng lão tổ cười nói:
- Sau khi oai phong một cõi thì trở lại trạng thái bình thản, quay về thăm đám tôn tử một chút.
Lâm Phàm híp mắt, Minh Hoàng lão tổ này chẳng thành thật chút nào:
- Nói thật đi.
Khụ khụ!
Minh Hoàng lão tổ ho nhẹ, sao không cho mặt mũi gì hết vậy?
Minh Hoàng lão tổ nói:
- Không lăn lộn được thì trở về làm lão tổ cũng tốt.
Lâm Phàm phát hiện thực lực của Minh Hoàng lão tổ đã đạt đến Thế Giới đỉnh.
Cảnh giới thật cao.
Minh Hoàng lão tổ theo mụ già Vạn Quật ra ngoài phiêu du, thời gian qua không lâu nhưng có thể tăng tiến tu vi đến mức độ này, sợ là đã trải qua không ít chuyện.
Mà Vạn Quật lão tổ càng không phải nói, tu vi so với Minh Hoàng lão tổ chắc phải nhỉnh hơn nhiều.
Bây giờ Minh Hoàng lão tổ nói không lăn lộn được nữa, rõ ràng là đã chịu quá nhiều khổ đau.
Nhưng hắn tới đây không phải để nói mấy cái này.
Mụ già Vạn Quật đã trải qua cái gì cũng không liên quan tới hắn.
Lâm Phàm mở miệng nói:
- Lần này bản phong chủ tới đây là định mang đồ nhi của mình về Viêm Hoa tông. Long giới của ngươi không đủ an toàn, không có cường giả đỉnh cao, nếu như gặp cường giả viễn cổ thì các ngươi ở chỗ này sẽ bị diệt giới.
Minh Hoàng lão tổ thót tim:
- Lâm phong chủ, cái này nói hơi quá rồi! Long giới của ta cũng không chọc vào ai, sao có thể bị diệt giới được chứ.
Lâm Phàm lắc đầu:
- Lão tổ, ngươi ngây thơ quá, ngươi không trêu vào ai thì người ta liền không tới diệt Long giới của ngươi được hay sao? Hiện giờ giới vực đại dung hợp, cường giả viễn cổ ra đời, dù không chọc vào ai nhưng nhìn Long giới của ngươi chướng mắt thì cứ giơ tay lên rồi diệt thôi.
Lâm Phàm nói tiếp:
- Đây là chuyện rất bình thường, ngươi cũng rõ hơn ai hết rằng phong cách làm việc của cường giả chân chính là không nói lý.
Cái này không phải là hù Minh Hoàng lão tổ mà là lời nói thật.
Nếu phải đề cử ví dụ thì hắn đành giơ tay xung phong.
Minh Hoàng lão tổ không trả lời, nhưng từ nét mặt có thể thấy được lão cũng rất lo âu, hiển nhiên Lâm Phàm nói đúng.
Minh Hoàng lão tổ có chút lúng túng hỏi:
- Lâm phong chủ, tông môn của ngươi còn chỗ không? Long giới của ta luôn ở một chỗ nên có chút chán.
- Cái này...
Lâm Phàm khó xử, lộ ra vẻ mặt cái này hơi khó khăn.
Lâm Phàm khó xử nói:
- Chỗ ở có hạn. Bây giờ Đan giới, Phượng Hoàng đảo đều ở chỗ bản phong chủ, nhưng người ta cho một ít đồ tốt nên bản phong chủ không thể đuổi họ đi để dành ra một nơi cho Long giới được.
Nếu Minh Hoàng lão tổ còn không nhìn ra ý đồ của đối phương thì có thể đập đầu vào tường chết được rồi.
Thế nhưng sự việc còn chưa tới tình huống đó, còn có thể mặc cả thêm chút nữa.
Minh Hoàng lão tổ than thở, nói y như thật:
- Ài, Lâm phong chủ có điều chưa biết, tình hình trong Long giới ngươi cũng đã nhìn thấy rồi, nghèo rớt mồng tơi, nghèo từ đầu đến đuôi, đồ nhi của ngươi là người Long giới, có thể hỗ trợ một chút được không?
Lâm Phàm sao có thể nhả ra được:
- Lão tổ có điều không biết, thật sự là có hạn. Đồ nhi của bản phong chủ đang ở Long giới các ngươi, sao bản phong chủ không quan tâm được chứ? Nhưng thật sự là có giới hạn, xin hãy hiểu cho.
Minh Hoàng lão tổ rất bắc đắc dĩ, người này đúng là không thấy thỏ thì không thả chim ưng.
Minh Hoàng lão tổ tiếp tục than thở:
- Ài, tiểu tử Nhật Thiên kia ta cũng đã gặp qua, chí hướng rộng lớn, muốn trở thành Long Giới Chi Chủ. Tuy tuổi của hắn còn nhỏ, tu vi không cao nhưng ta rất xem trọng hắn, đợi chừng nữa hắn tiếp nhận trở thành Long Giới Chi Chủ, có ta giúp đỡ cho hắn chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Đột nhiên Lâm Phàm vỗ mạnh đùi:
- Ôi chao, suýt nữa quên mất còn một chỗ khá trống, vừa lúc cho Long giới dời qua.
Minh Hoàng lão tổ nhìn Lâm Phàm.
Ánh mắt kia rất quái dị, giống như nói rằng câu này nghe rất giả.
Thế nhưng hắn nói lời thật lòng.
Người nào thích hợp kế nhiệm Long Giới Chi Chủ?
Không cần suy nghĩ thì mọi người cũng biết đó là ai rồi.
Một nơi tu luyện ở Long giới.
Bùm!
Nhật Thiên một chiêu áp địch, dùng thực lực tuyệt đối đánh bay đối phương.
Lang Nha Bổng trong tay dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng âm u.
- Ngươi quá yếu.
Nhật Thiên nhìn về phía đệ tử Long giới bị đánh bay, biểu cảm trên mặt có chút lạnh lẽo.
Đệ tử Long giới ở xung quanh đều hoảng sợ nhìn Nhật Thiên.
Trước kia bọn họ bắt nạt Nhật Thiên.
Nhưng nào ai ngờ tới phong thủy xoay chiều, bây giờ tới lượt bọn họ bị đánh.
Hơn nữa căn bản không có sức đánh trả.
Trái tim Nhật Thiên hơi lâng lâng.
Tay cầm Lang Nha Bổng mà lão sư tặng cho, cảm giác bản thân trong hàng đệ tử Long giới đã là tồn tại vô địch.
Đột nhiên!
Bịch một tiếng, âm thanh kịch liệt vang lên.
Nhật Thiên không biết xảy ra chuyện gì, nó chưa kịp phản ứng đã thấy một bóng người đứng trước mặt mình. Nắm đấm cách khuôn mặt của nó một khoảng ngắn.
Quyền phong sượt qua của nó đánh vào hai bên, trực tiếp đập nát mặt đất Long giới, suýt đánh thủng Long giới.
Lâm Phàm mở miệng nói:
- Đồ nhi, tuy kiêu ngạo không sai nhưng cần phải làm cho thực lực của bản thân cường đại mới được, bây giờ ngươi vẫn còn quá yếu.
Không nghĩ tới dưới sự giáo dục của hắn đồ nhi đã phát triển phương hướng đúng như những gì hắn muốn.
Kiêu ngạo cũng tốt.
Chỉ có kiêu ngạo mới có thể càng mạnh mẽ hơn.
Nếu không kiêu ngạo thì sẽ không có động lực để trở nên mạnh mẽ. Dù sao kẻ kiêu ngạo rất dễ khiến người thương nhớ, chỉ có thực lực cường đại mới có thể giải quyết tất cả.
- Lão sư!
Nhật Thiên thấy rõ người tới lập tức vui vẻ hô to, sau đó nhào vào lòng Lâm Phàm.
Nhật Thiên biết tên của nó không phải là như vậy, nhưng do lão sư đặt, đành phải dùng.
Dần dần Nhật Thiên cảm nhận được tên của mình chất chứa ý nghĩa đáng sợ nào đó.
Lâm Phàm xoa đầu Nhật Thiên, rất vui mừng.
Thực lực đúng là tăng lên, đã thăng cấp đến Thiên Cương cảnh, khoảng cách tới Bán Thần cảnh không còn xa.
Tuy trong giới vực thì cảnh giới này như đồ bỏ.
Nhưng không nhìn xem nó mới tu luyện bao lâu.
Đệ tử Long giới ở xung quanh nhìn thấy lão sư của Nhật Thiên thì hâm mộ ghen tỵ.
Giờ bọn họ đã nhìn rõ, từng có cơ hội nhưng họ đã bỏ lỡ cơ duyên, còn chắp tay đưa loại cơ duyên này cho Nhật Thiên, một nửa rồng người sinh ra từ nữ nhân Long giới với người ngoài tộc.
Bọn họ từng nghĩ rằng loại tồn tại này tương lai rồi sẽ bị nhấn chìm trong chúng sinh.
Nhưng nào biết từ nay xoay người làm chủ, trở thành đệ tử của cường giả tuyệt thế một phương.
Tộc thúc sắp xếp chuyện này bây giờ cũng hối hận muốn chết.
- Ừm, tốt lắm, tiếp tục cố gắng.
Cách Lâm Phàm dạy đệ tử là hoàn toàn đem mọi thứ tốt cho đệ tử, sau đó để mặc đệ tử tự cố gắng vươn lên.
Nhật Thiên gật đầu đáp:
- Vâng, lão sư.
Nó tôn trọng hai người nhất.
Một là mẫu thân của nó, còn lại là lão sư số lần gặp mặt ít ỏi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận