Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1205: Ta phải tu luyện

Là hắn cho nó cuộc sống mới và cơ hội để trở nên mạnh mẽ.
Mục đích Lâm Phàm đến Long giới rất đơn giản, đó là đón đồ nhi về.
Minh Hoàng lão tổ quay về, muốn sống yên ổn an toàn nên định mang Long giới dời đến Viêm Hoa tông.
Ý đồ này không quá cao cấp.
Đồ nhi của mình trở thành Long Giới Chi Chủ, vậy tương lai cũng coi như là một phần của Viêm Hoa tông.
Thế nhưng Lâm Phàm có mục tiêu xa hơn.
Cả đời ở Viêm Hoa tông là chuyện không hiện thực.
Bây giờ điều Lâm Phàm muốn làm là dựa vào lực lượng tuyệt đối quét ngang tất cả, nghiền áp toàn bộ địch nhân chắn trên con đường phía trước, cùng lúc đó lớn mạnh Viêm Hoa tông, sáng tạo ra thịnh thế chưa từng có.
Từ đó có thể mang lão sư đi ngắm nhìn khắp đất trời.
Lúc này Minh Hoàng lão tổ xuất hiện.
Đám người Ngao Bại Thiên quỳ lạy. Lão tổ là tồn tại xa xưa, là lão tổ tông của Long giới, dù là những lão tổ bây giờ cũng phải quỳ lạy.
Lúc Minh Hoàng lão tổ nói muốn cho Nhật Thiên trở thành Long Giới Chi Chủ.
Cả Long giới chấn động.
Vô số người không dám tin.
Một vài lão tổ khác cũng bàng hoàng há to mồm, dường như không thể tin được đây là lời Minh Hoàng lão tổ nói ra.
Nhưng bọn họ biết rằng lời Minh Hoàng lão tổ đã nói ra thì không ai có thể bác bỏ được.
Đứa trẻ này thật sự sẽ trở thành Long Giới Chi Chủ.
Dù bây giờ vẫn còn rất nhỏ, thực lực cũng rất kém.
Nhưng có lão sư của nó ở đây thì có chỗ dựa vững chắc, người khác dù muốn cũng không thể dựa vào.
Ngay sau đó.
Lúc Minh Hoàng lão tổ thông báo xuống dưới rằng Long giới sẽ di chuyển đến Viêm Hoa tông, hiện trường yên lặng không một tiếng động.
Sau đó mọi người nhỏ giọng thảo luận:
- Bắt chúng ta dọn nhà, là định dựa hơi tông môn khác sao?
- Chắc không phải đâu!
- Có thể lắm chứ. Chắc ngươi cũng có xem qua Tri Tri Điểu rồi phải không, hiện giờ giới vực không an toàn, nghe đâu xuất hiện rất nhiều cường giả viễn cổ. Những kẻ này cực kỳ khủng bố, loại chủng tộc trời sinh khí vận như chúng ta, nếu bị phát hiện chắc chắn sẽ gặp nạn.
Nhưng lần này không có tiếng phản đối nào.
Người Long giới đều công nhận.
Nói chung đệ tử Long giới không hiểu rõ tình huống cụ thể.
Chỉ có những lão tổ kia hoặc tộc nhân Long giới thực lực cường đại trong lòng hiểu được ý của Minh Hoàng lão tổ là gì.
Là tìm kiếm cho Long giới một chỗ dựa cường đại.
Nhật Thiên đứng ngây ngốc một chỗ, mãi vẫn chưa hồi phục tinh thần, lúc phục hồi lại nó liền cúi đầu nói:
- Lão sư, đồ nhi thật sự sẽ trở thành Long Giới Chi Chủ sao?
Lâm Phàm hỏi:
- Ừm, thế nào? Không hài lòng vị trí Long Giới Chi Chủ này?
Nhật Thiên lắc đầu:
- Không phải, đồ nhi rất hài lòng, nhưng thực lực bây giờ của đồ nhi...
Lâm Phàm cười, xoa đầu Nhật Thiên:
- Không sao, thực lực của ngươi sẽ từ từ tăng lên, cho dù sau này trở thành phế vật nhưng không phải còn có ta sao? Chỉ cần ta còn ở thì sẽ không để xảy ra bất cứ chuyện gì. Nhớ kỹ, phải tin tưởng lão sư tuyệt đối.
Tẩy não, điên cuồng tẩy não.
Lâm Phàm rất thích tẩy não người khác.
Dù là đồ nhi cũng không ngoại lệ.
Phải khiến cho nó tin tưởng điều này mới được.
- Vâng, lão sư.
Dưới sự giúp đỡ của Lâm Phàm, Long giới bắt đầu di dời.
Hôm nay, giới vực nhìn như bình tĩnh nhưng thực ra gió nổi mây phun.
Tất cả ngọn nguồn tai họa đều do thần vật.
Thần vật trong Nguyên Tổ Thâm Uyên bay ra, lựa chọn người sở hữu không phải bằng cách xem thực lực, khiến người ta không đoán ra nó lựa chọn theo cách nào.
Một vài người lấy được thần vật có dã tâm cực lớn. Những người đó từng vì thực lực nhỏ yếu nên không cách nào giữ vững dã tâm, chỉ có thể nghĩ trong lòng.
Nhưng bây giờ thì khác.
Thần vật xuất hiện, khiến cho thực lực của họ tăng lên mảng lớn, đủ để giữ vững dã tâm, bắt đầu gây chuyện khắp nơi.
Viêm Hoa tông.
Minh Hoàng lão tổ tận mắt nhìn thấy Thiên Đình nổi giữa không trung, thèm đến nhễu nước miếng, thừa dịp không ai thấy thì lén lau khô, vẻ mặt lạnh nhạt nói:
- Lâm phong chủ, cái này đúng là rất kinh người.
Lâm Phàm liếc nhìn Minh Hoàng lão tổ, cười thầm. Sao không kinh người được chứ, bản phong chủ đi ra ngoài, gặp phải thứ tốt đều luôn mang về.
Thiên Đình này đâu phải là thứ giỡn chơi?
- Tạm được, đặt Long giới ở bên kia đi.
Lâm Phàm chọn một nơi cho Long giới gần sát Viêm Hoa tông.
Đương nhiên Lâm Phàm chưa từng nghĩ tới sẽ đưa Long giới đến Thiên Đình.
Làm sao có chuyện này được.
Long giới không có thứ gì hắn cần.
Đan giới được ở Thiên Đình là do Cửu Sắc lão tổ người ta có bản lĩnh, có linh đan, có thể tăng giá trị khổ tu.
Minh Hoàng lão tổ nhìn trân trân Thiên Đình. Lão cũng muốn ở Thiên Đình, nhưng thấy Lâm Phàm không thèm để ý đến lão là biết đây chỉ là nằm mơ thôi.
Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi thứ thì Lâm Phàm trở về sơn phong.
Hắn chợt thấy hai bóng người ở phía xa.
- Sư muội, Lạc Vân thần nữ, hai người đang làm gì thế?
Lâm Phàm suy nghĩ, không biết hai người này đang định làm gì đây?
- Lâm phong chủ.
- Sư huynh.
Mộ Linh đang dọn dẹp gian nhà, còn Lạc Vân thần nữ thì đứng ở chỗ kia, hình như đang đợi ai đó.
Lâm Phàm gật đầu:
- Lạc Vân thần nữ, có chuyện gì sao?
Cả người Lạc Vân thần nữ của Đan giới tỏa ra mùi thơm, một ngụm nuốt trọn là có thể gia tăng giá trị khổ tu.
Nếu là lúc trước thì hắn khó nhịn được dục vọng.
Nhưng bây giờ đỡ nhiều rồi, hắn đã có ý chí miễn dịch mùi thơm này.
Lạc Vân thần nữ cười nói:
- Lúc Đan giới dời đến Thiên Đình cũng chưa đi dạo qua, bất giác đi tới nơi này, không nghĩ tới Lâm phong chủ lại quay về. Chẳng biết Lâm phong chủ có thể cùng ta đi dạo một lúc được không.
Mộ Linh đang dọn dẹp đồ đạc, nghe thấy lời đó thì cơ thể run nhẹ, vểnh lỗ tai lên định nghe lén.
- Cái này thì không được rồi, bản phong chủ còn có chuyện phải làm.
Lâm Phàm trả lời, sau đó thấy không ổn lắm, kêu to:
- Lữ sư đệ, qua đây.
Lữ Khải Minh chạy chậm tới gần.
- Sư huynh có gì dặn dò?
Lâm Phàm nói:
- Lạc Vân thần nữ vẫn chưa quen thuộc Thiên Đình, ngươi hãy đi cùng thần nữ người ta đi làm quen một chút.
- A?
Lữ Khải Minh gãi đầu, ta đi cùng người ta làm cái gì?
Sư huynh, người ta muốn sư huynh đi cùng!
Lữ Khải Minh hỏi:
- Vậy còn sư huynh?
Lâm Phàm trả lời:
- Ta phải đi tu luyện.
Gần nhất không có chuyện gì xảy ra, đã vậy thì tiếp tục sáng tạo công pháp. Vẫn luôn lề mề đến bây giờ nên chưa tạo được môn công pháp nào, thật hố người mà.
Làm tiểu vương tử tu luyện thì tuyệt đối không thể lãng phí giây nào.
Trong phút chốc, Lữ Khải Minh sợ ngây người.
Gã vốn nghĩ rằng sư huynh sẽ nói có việc lớn cần phải làm, nhưng ai ngờ bận làm việc này.
Thế nhưng gã vẫn rất cảm động, đây mới đúng là sư huynh.
Vì tông môn nên lúc nào cũng tu luyện không ngừng nghỉ.
- Thần nữ, rất xin lỗi, để cơ hội lần sau vậy.
Lâm Phàm xua tay, đi về phía mật thất tu luyện, sau đó nói:
- Sư muội, đừng dọn dẹp nữa, sư huynh rất ít ở đây.
Mộ Linh cười nói:
- Không sao đâu sư huynh.
Lâm Phàm rời khỏi chỗ này.
Lữ Khải Minh có chút đau đầu, lúng túng đi tới trước mặt Lạc Vân thần nữ:
- Thần nữ, hay ta dẫn nàng đi xem thử coi sao, sư huynh của ta áp lực rất lớn, hy vọng nàng có thể hiểu cho.
Lữ Khải Minh giải thích:
- Có lẽ trong mắt các ngươi thì tu luyện là việc nhỏ, nhưng với sư huynh của ta thì nó là việc trọng đại. Toàn bộ tông môn đều dựa vào sư huynh, nếu không trở nên mạnh mẽ, bị người ta bắt nạt tới cửa thì rất xui xẻo.
Đúng là ban đầu Lạc Vân thần nữ có chút khó hiểu, nhưng trải qua Lữ Khải Minh giải thích thì nàng chợt tỉnh ngộ.
- Quả nhiên là người có trách nhiệm.
Lữ Khải Minh cười cười, không nói gì thêm, gã phải thay sư huynh giải thích rõ ràng.
Huống chi có mắt đều thấy hiện trạng của sư huynh thế nào, vẫn luôn cô đơn chiếc bóng.
Người khác không vội nhưng Lữ Khải Minh nôn nóng giùm.
Sư muội Mộ Linh và Lạc Vân thần nữ có tình ý với sư huynh, chắc chắn sư huynh có thể nhìn ra.
Nhưng sư huynh lại không có chút ý tưởng nào với các nàng.
Lữ Khải Minh không hiểu nổi.
Trong mật thất.
Bùm!
Lâm Phàm trực tiếp nổ tung.
- Hố cha nó! Mới đến kinh mạch đã nổ, hố chết người!
Thừa dịp còn dư thời gian phải sáng tạo ra công pháp.
Tuy độ khó rất cao nhưng nếu không thử một lần thì mãi mãi sẽ không có cơ hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận