Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1206: Cái này đã chạm vào điểm giới hạn

Vài ngày sau.
Trong mật thất.
Lâm Phàm sắp đứt dây thần kinh.
- Không tới, mãi vẫn chưa tới, ta phục ngươi sát đất rồi.
Sáng tạo công pháp đến nỗi mặt xám mày tro, chỉ muốn chết cho xong.
Đến loại đẳng cấp công pháp này đã không phải mỗi lần thử nghiệm là có thể thành công, đòi hỏi phải có tri thức sâu như biển.
Đương nhiên, nếu có vận khí tốt thì mọi chuyện đều suôn sẻ.
Nhưng điều quan trọng bây giờ đã không phải là có vận khí hay không mà phải cố gắng làm cho được, quỷ biết khi nào mới sáng tạo ra.
Một kiếm giải quyết.
Sáng tạo công pháp đã hình thành bóng ma trong lòng, phải phục hồi lại một chút tinh khí thần mới được.
Rất nhanh.
Mười giây sau, tinh khí thần của Lâm Phàm lên đến đỉnh.
- Không tới, sáng tạo công pháp đến đây là kết thúc, chờ sau khi tâm tình tốt lên rồi sẽ trở lại sáng tạo tiếp.
Lâm Phàm không muốn thí nghiệm thêm lần nào nữa, thật hố người mà.
Hắn đẩy cửa mật thất đi ra ngoài, hít thở bầu không khí trong lành, tinh thần vô cùng sảng khoái.
- Hưm?
Đột nhiên Lâm Phàm phát hiện tình huống của tông môn hơi là lạ.
Giăng đèn kết hoa, trên mỗi kiến trúc đều dán một chữ ‘hỷ’.
- Gặp quỷ, ta bế quan có mấy ngày mà đã cho ta thấy biến hóa lớn như vậy rồi?
Lâm Phàm giật mình, giống như gặp quỷ, có chút không tin nổi.
- Sư đệ, sư đệ!
Lữ Khải Minh lập tức vội vàng chạy tới, hơi nghi hoặc hỏi:
- Sư huynh, làm sao vậy?
Lâm Phàm hít thở khó khăn, đưa tay chỉ vào tình huống khó hiểu ở xung quanh:
- Ngươi hỏi ta? Ta còn muốn hỏi ngươi sao vậy, tông môn bị làm sao mà làm tưng bừng như trẩy hội, có phải ai sắp thành thân không?
Lữ Khải Minh ngây người, sau đó nhìn qua, gã giật nảy mình:
- A? Từ khi nào biến thành như thế, không có người nào thành thân.
Nghe Lữ Khải Minh nói, Lâm Phàm bỗng cảm giác sự việc không đơn giản như vậy.
Sợ là trong này sắp có chuyện gì đó xảy ra!
Lâm Phàm hỏi:
- Không có ai thành thân thì sao làm rộn ràng tưng bừng như thế?
Lữ Khải Minh gãi đầu, ánh mắt mờ mịt, gã lắc đầu nói:
- Sư huynh, ta cũng không biết nữa, hôm qua không có như vậy, nếu sư huynh không nhắc thì ta cũng không chú ý tới.
Lâm Phàm đăm chiêu, tình huống rõ ràng như thế mà sư đệ lại không phát hiện ra, cũng không chú ý tới, vậy chắc là có sức mạnh huyền diệu nào đó đã bao trùm nguyên tông môn.
Rốt cuộc là ai lớn gan như vậy?
Đột nhiên hắn nghĩ tới chuyện Thanh Oa từng nói với mình.
Nàng treo cổ.
- Mợ nó, sao ả này cứ khiến người ta phiền lòng.
Lâm Phàm không hy vọng tông môn xảy ra chuyện gì, nàng treo cổ xem như đã chạm vào điểm giới hạn của hắn.
Tuy các sư đệ sư muội trong tông môn không bị gì, nhưng tình huống bây giờ rõ ràng là đã có chút ảnh hưởng.
Cảnh tượng phô trương như vậy làm gì có ai một mình làm ra được.
Lâm Phàm đi tới gõ cửa phòng của một sư đệ, người này nhìn thấy Lâm sư huynh đến tìm mình thì cực kỳ hưng phấn, kích động đến nỗi không biết nói cái gì.
Hắn hỏi sư đệ rằng cái thứ trên cửa này làm hồi nào.
Quả nhiên sư đệ cũng kinh ngạc ngây người, không kịp phản ứng, khi thấy trên bức tường ngoài phòng có đèn màu thì im lặng suy nghĩ.
- Sư huynh, hình như ta không ấn tượng mấy về chuyện này.
Gã suy nghĩ thật lâu, hoang mang không biết cái này làm từ khi nào.
Nhưng sâu trong trí óc giống như có chút ấn tượng, thế nhưng ấn tượng này rất mơ hồ, không quá rõ ràng.
- Ừm, được rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi.
Lâm Phàm gật đầu, dặn dò sư đệ đừng quá để tâm, sau đó đi tới chỗ Thanh Oa.
Lúc này Thanh Oa đang chỉ dạy đám Luyện Đan Đại Sư tông môn luyện đan.
Thân phận Cửu Hoang Thần Sư bị vạch trần.
Đám Luyện Đan Đại Sư cảm giác đi theo tông sư học tập thuật luyện đan là một điều rất may mắn, thế nên đều ra sức cố gắng, không dám lười biếng.
Khương Sinh ngồi cách đó không xa, nhìn chằm chằm Thanh Oa.
Ánh mắt đó rất có tính xuyên thấu, khiến Thanh Oa đang đưa lưng về phía gã cảm thấy lông tơ dựng đứng.
Đột nhiên lòng Thanh Oa run lên, nó ngửi được mùi rất quen thuộc, dù chưa thấy người nhưng nó vẫn biết là ai tới.
Tích lũy tình cảm sau đó bùng nổ.
- Oa, chủ nhân, Oa Oa đã rất lâu không thấy ngươi rồi!
Thanh Oa nhảy lưng tưng đến gần, ôm chặt bắp đùi của Lâm Phàm.
Lâm Phàm xách Thanh Oa lên:
- Không phải mấy ngày trước đã thấy qua rồi sao?
Hắn mang Bất Tử Thần Thụ về.
Thanh Oa muốn trái cây của Bất Tử Thần Thụ để luyện chế đan dược.
Hắn không từ chối, dù sao đây cũng là chuyện tốt.
Nếu Thanh Oa thật sự có thể luyện chế ra đan dược kinh người thì cuối cùng người được hưởng chắc chắn là hắn.
Thanh Oa ngây người, có hơi bất ngờ.
- Đâu có? Sao Oa Oa không nhớ gì.
Lâm Phàm lười nói nhảm nhiều với Thanh Oa:
- Ta hỏi ngươi, tình trạng tông môn thế này là sao?
Thanh Oa ngạc nhiên nhìn Lâm Phàm:
- Chủ nhân không biết sao? Ngày thành thân của ngươi sắp tới rồi, Linh Vương đang trên đường đón dâu.
Quả nhiên là thế.
Hắn nói rồi mà, đây chắc chắn là do nàng treo cổ giở trò.
Lâm Phàm hỏi:
- Cảnh tượng này là ai bố trí?
Thanh Oa trả lời rằng:
- Đương nhiên là do các sư đê sư muội của ngươi bố trí rồi, còn ai khác ngoài đây nữa.
Lâm Phàm hoài nghi:
- Không đúng, chưa có sự đồng ý của ta thì sao sư đệ sư muội dám trang trí những món đồ này.
Còn là do các sư đệ sư muội tự tay làm nữa, đúng là gặp quỷ.
- Nói, có phải ả kia dùng bí pháp gì thôi miên sư đệ sư muội, khiến cho họ làm những việc mà bản thân mình cũng không nhớ rõ?
Nếu đúng là thế thì thật đáng giận.
Đã đụng vào điểm giới hạn của hắn.
Nếu người khác hỏi Lâm Phàm giới hạn của bản thân là gì.
Hắn có thể bá đạo trả lời rằng: Giới hạn của ta, hoặc nói đúng hơn là không có giới hạn.
Lúc còn còn nhỏ yếu từng ủi qua phân, chui qua mông.
Dù bị người khác đối xử như thế nào thì hắn cũng chỉ cười cho qua, chờ khi thực lực cường đại sẽ một đấm đánh nát đầu đối phương.
Nhưng bây giờ hành vi của nàng treo cổ đã xúc phạm điểm giới hạn tông môn trong lòng hắn.
Dám điều khiển sư đệ sư muội của hắn.
Cho dù vẫn chưa làm ra hành vi kích thích nào nhưng vẫn rất quá đáng.
Mặt Lâm Phàm lạnh lẽo:
- Không ăn đòn thì ngứa mông phải không! Ả kia, nàng có gan thì tới đây cho lão tử, chắc chắn phải đánh nàng kêu cha gọi mẹ!
Thanh Oa lẩm bẩm trong lòng: Sắc mặt của kẻ liều mạng hình như không được tốt.
Nàng treo cổ đá trúng miếng sắt rồi.
Nếu đội ngũ thành thân đến thì nguy to rồi.
Đương nhiên, dù chưa tận mắt thấy thực lực của Linh Vương nhưng theo nó biết chắc chắn là quỷ thần khó dò, không ai nói rõ được.
Lâm Phàm đứng ở chỗ kia mở miệng nói:
- Các sư đệ, sư muội, tháo xuống hết những thứ trên cửa phòng của các ngươi.
Giọng nói hùng hồn vang lên, truyền đến tai của tất cả mọi người.
Quả nhiên.
Chợt tim các đệ tử run lên, dường như đã hiểu ra gì đó.
Nháy mắt.
Trong lòng bọn họ vẫn đang một mảnh mơ hồ chợt bừng tỉnh lại, đầu óc sáng trong.
- Hả? Đây là thứ gì? Dán khi nào thế?
- Ai sắp thành thân sao?
Các đệ tử có chút mơ màng, vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Nhưng sau khi nghe được lời nói của sư huynh thì bọn họ không suy nghĩ nhiều, đi nhanh tới chỗ dán mấy thứ kia.
Chẳng qua khi có đệ tử tay vừa chạm vào vật chúc mừng này thì óc chợt đau nhói.
- Đau quá!
- Đau kinh khủng, đầu óc sắp nổ tung rồi!
Phút chốc, trong đầu họ chợt vang lên một giọng nói đáng sợ:
- Ai gỡ, chết.
Âm thanh lạnh lùng vô tình, tràn ngập một loại bá đạo kinh người.
Các đệ tử sợ hãi thả tay xuống, không dám tiếp tục gỡ thứ này nữa.
Lâm Phàm tận mắt thấy toàn bộ, cực kỳ tức giận.
Nàng treo cổ, giỏi lắm.
Chờ xem ta trừng trị nàng thế nào.
Thanh Oa nhắc nhở:
- Chủ nhân, tạm thời đừng đụng lung tung vào đồ chơi này. Nghe đồn Linh Vương vui giận bất thường, ngày thường hòa thuận nhưng đối với vài chuyện cũng rất nghiêm túc, người không tuân theo thường có kết cục rất thảm.
Lâm Phàm híp mắt, nhìn chằm chằm Thanh Oa:
- Ý của ngươi là kết cục khi đắc tội ta thì sẽ tốt sao?
Thanh Oa chớp chớp mắt, hơi bất đắc dĩ.
Coi như nó chưa nói qua lời này đi.
Đắc tội Linh Vương có hơi thảm một chút.
Đắc tội kẻ bỏ mạng này thì càng siêu thảm hơn, thậm chí có thể nói là không chút tình người nào.
- Sao có thể chứ. Linh Vương đúng là muốn chết, dám đắc tội chủ nhân nhà ta thì nàng có bao nhiêu cái mạng chơi cho đủ đây.
Thanh Oa thay đổi theo chiều gió, sau đó nhủ thầm trong bụng: Xem ra việc này không thể giải quyết êm xuôi rồi.
Một trận chiến rồng phượng sắp diễn ra.
Nhưng cái này cũng không hẳn là xấu.
Thực lực của Linh Vương cường đại, địa vị cao quý, nếu người khác gặp phải chuyện này thì cầu còn không được.
Sợ là hận không thể quỳ rạp xuống đất, ôm chân Linh Vương, dứt khoát gặm xuống.
Lâm Phàm không nhắc lại chuyện gỡ mấy thứ kia nữa, đã như vậy thì chờ nàng treo cổ tự mình tới đây.
Các sư muội trong tông môn khi biết có người bắt buộc đòi gả cho sư huynh thì ai nấy cũng cực kỳ tức giận.
Sư huynh là của các nàng, sao có thể bị người khác cướp đi chứ.
Rất quá đáng.
Cho tới bây giờ chưa lần nào gặp loại gả cưới dữ dội như vậy.
Các nàng tin tưởng sư huynh, chắc chắn hắn không phải là loại người nông cạn, nhất định sẽ thẳng thừng từ chối đối phương.
Nơi nào đó ở hiệp cốc.
Chỗ hiệp cốc này không hề an toàn, mùi máu tươi nồng nặc.
Ngoài hiệp cốc chất đầy xác chết của nhiều yêu thú, những yêu thú này có cơ thể to lớn, lực lượng căn nguyên siêu mạnh, phổ biến là Chúa Tể cảnh, thấp nhất là Thế Giới cảnh.
- Sao rồi Đại Yêu Sư?
Nhà khoa học cường giả viễn cổ nhìn tư liệu ở xung quanh, trên mặt nở một nụ cười điên cuồng.
- Lợi hại, quá lợi hại, loại tư liệu phẩm chất cao này trước kia ta chưa từng dám tưởng tượng qua.
Đại Yêu Sư cảm thán, có chất lỏng ăn mòn cực mạnh từ trong khoang miệng tí tách rơi xuống.
Đó là biểu hiện của sự hưng phấn.
Nhà khoa học thân là cường giả viễn cổ Hỗn Nguyên cảnh đỉnh tất nhiên sẽ không để con kiến hôi vào mắt, nhất là loại Đại Yêu Sư tu vi nhỏ yếu thế này.
Thế nhưng nhà khoa học chịu đủ sức mạnh khoa học tẩy não đã không chú trọng tu vi nữa, chỉ xem trọng thành quả nghiên cứu khoa học.
Tri thức của Đại Yêu Sư sâu rộng khiến gã kính nể.
Đề xuất với đối phương cùng nhau hợp tác, sáng tạo ra quái vật sinh hóa mạnh nhất thế gian.
Nhà khoa học nhìn khuôn mặt xấu xí của Đại Yêu Sư, mở miệng nói:
- Huyết dịch mà ngươi nói rất hay ho, đáng giá đi sâu vào nghiên cứu.
- Dung hợp máu thịt và sinh hóa lại, thể nửa sinh mạng sở hữu tính chất trưởng thành vô hạn, hơn nửa cách nghiên cứu cực kỳ rộng mở, ngươi thật sự không khiến ta thất vọng.
- Nhà khoa học ta hy vọng có thể cùng ngươi mở ra tương lai mới, mang đến cho thế giới này một đổi mới vĩ đại.
Nhà khoa học điên nói tiếp:
- Ngươi có nguyện ý cùng ta tiến tới không?
Đại Yêu Sư cuồng cười đáp:
- Cầu còn không được.
Sau đó hai kẻ điên ở trong hiệp cốc ngông cuồng cười lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận