Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1207: Đập tan cấm kỵ chân chính (1)

- Khụ khụ!
Nhà khoa học ho sặc sụa, nói:
- Thôi đừng cười nữa. Lần này ta đi ra ngoài có mang thứ tốt về.
Đại Yêu Sư tò mò, không biết nhà khoa học mang về cái gì.
Đương nhiên Đại Yêu Sư đã sớm biết nhà khoa học là cường giả viễn cổ, là người giỏi nhất thời đại này. Được nhà khoa học nói là thứ tốt thì chắc chắn kinh người.
Nếu để Đại Yêu Sư đi bắt yêu thú thì với tu vi này e rằng sẽ bị yêu thú giết chết như thế nào cũng không biết.
Vào lúc này.
Nhà khoa học giang hai tay, một con yêu thú được thả ra ngoài. Con yêu thú này dưới sự áp chế của nhà khoa học không thể động đậy được.
- Đây là con U Minh Hắc Mãng, một giống loài rất thần kỳ, không nghĩ tới vẫn còn tồn tại trên thế gian này.
- Bây giờ huyết mạch đã tiến hóa, trở thành Ma Uyên Long Mãng, rất tốt cho việc nghiên cứu. Chiết xuất huyết mạch của nó có lẽ sẽ cho nó tiến hóa thành mãng xà hủy diệt, đến lúc đó chắc chắn sẽ rất lợi hại.
Nếu Lâm Phàm có ở đây, nhìn thấy con mãng xà toàn thân tràn ngập ma khí ngút trời thì chắc chắn sẽ kêu lên.
Lão Hắc, ngươi bị sao vậy.
Lão Hắc, sao ngươi ra nông nỗi này?
Bây giờ lòng Lão Hắc rất lạnh lẽo. Nó đi ra Viêm Hoa tông tìm kiếm cơ duyên, huyết mạch phản tổ, tiến hóa thành Ma Uyên Long Mãng, càng tu luyện huyết mạch trong cơ thể càng hùng hậu hơn, khi đạt tới giới hạn nhất định sẽ có thể tiến hóa thành mãng xà hủy diệt.
Đến lúc đó chính chức phản tổ, trở thành sinh vật mạnh nhất thế gian.
Cắn nuốt thiên địa dễ như chơi.
Đại Yêu Sư nhìn con yêu thú này, cánh mũi hít hà.
Mũi của Đại Yêu Sư rất nhạy bén, có thể ngửi ra được mùi vị ẩn giấu sâu bên trong.
Mùi này có chút quen thuộc.
Thế là Đại Yêu Sư tới gần Lão Hắc, cánh mũi hít hít, một chút mùi vị người thường không thể ngửi được xông vào lỗ mũi.
Lão Hắc gầm lên:
- Cút ngay đồ dơ bẩn!
Tên già này hơi biến thái, cứ kề sát cái mặt xấu xí vào thân thể của nó, quá đáng hết sức.
Nhưng mặc kệ Lão Hắc chống đối như thế nào vẫn không ngăn được Đại Yêu Sư hít hà trên người nó.
Sau đó giống như chưa ngửi đủ, Đại Yêu Sư thè đầu lưỡi đỏ máu còn dính chất lỏng buồn nôn, liếm một cái trên người Lão Hắc.
Đầu lưỡi ngọ nguậy rồi thụt vào miệng, chậm rãi nhấm nháp.
Nhà khoa học nghi ngờ hỏi:
- Đại Yêu Sư, làm sao vậy? Vật thí nghiệm này có vấn đề gì sao?
Gã là nhà khoa học, không phải biến thái, sẽ không giống như Đại Yêu Sư có thói quen dùng lưỡi liếm người ta như thế.
Đại Yêu Sư im lặng trong chốc lát, sau đó mở miệng nói:
- Máu của con mãng xà này có vấn đề, không thích hợp cải tạo nửa người sinh hóa, nhưng ta có cách tốt hơn. Đưa nó cho ta, ta sẽ cải tạo nó trở thành tồn tại mạnh còn hơn cả mãng xà hủy diệt.
- He he, hưng phấn, quá hưng phấn, không nghĩ tới vẫn có thể gặp được tư liệu phẩm chất cao như vậy.
Bộ dạng của Đại Yêu Sư có hơi điên cuồng, nhưng trong mắt nhà khoa học thì đây mới là dáng vẻ thực sự của một nhân viên nghiên cứu khoa học.
Trong cuốn sách thần nhà khoa học lấy từ Nguyên Tổ Thâm Uyên đã viết như vậy.
Có thể gặp được người tài giỏi như Đại Yêu Sư khiến gã rất quý trọng, cùng nhau tiến lên trên con đường nghiên cứu khoa học, đi đến những miền đất chưa người nào tới, có lẽ sẽ thay đổi cả thế giới.
Lão Hắc vùng vẫy kịch liệt:
- Buông ta ra, các ngươi buông ta ra!
Trong lòng thật bi thương.
Lão Hắc không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy.
Nếu biết sẽ có ngày hôm nay thì trước đây đã về sớm một chút, không giống như bây giờ bị người ta bắt, hành động khó khăn.
Đại Yêu Sư cười âm trầm:
- He he.
Móng tay nhọn hoắc chạm vào cơ thể Lão Hắc, va chạm với lớp vảy giáp cứng rắn sinh ra âm thanh khiến người thót tim.
Đôi mắt Đại Yêu Sư lóe tia sáng kỳ dị.
Nhưng nhà khoa học lại không phát hiện:
- Được, thế thì giao cho Đại Yêu Sư nhà ngươi, ta rất mong chờ kết quả nghiên cứu của ngươi. Bây giờ chúng ta nên cùng nhau nghiên cứu dung hợp sinh mệnh và sinh hóa, rốt cuộc làm thế nào mới có thể nghiên cứu chế tạo thành công.
Một con gió thổi qua.
Mùi máu tanh trong hiệp cốc bị thổi tán đi.
Lão Hắc bị sặc suýt nôn mửa.
Nhưng với Đại Yêu Sư và nhà khoa học thì đây mới thật sự là nơi làm nghiên cứu.
Vài ngày sau.
Viêm Hoa tông rất yên bình, không có chuyện lớn gì xảy ra.
Nhật Thiên chờ ở Long giới, tiếp tục tu luyện.
Minh Hoàng lão tổ đã sớm thông báo xuống, tất cả mọi người cũng mặc định Nhật Thiên trở thành Long Giới Chi Chủ. Không còn ai tới gây chuyện nữa, lúc gặp nhau đều nói chuyện khách khí.
Huyết Luyện vẫn như mọi khi, tu luyện bên trên trời biển máu đang sôi trào.
Còn Phật Ma thì chép kinh niệm Phật, chơi tới cùng với Huyết Luyện.
Lực lượng biển máu ẩn chứa lực lượng ô uế đủ để khuấy động thế gian, Phật Ma muốn dựa vào sức một người độ hóa biển máu thì có chút người si nói mộng.
Hơn nữa biển máu rất bài xích Phật Ma, muốn độ hóa biển máu là chuyện không thể nào.
Lần này Huyết Luyện có chút xung động muốn đập chết Phật Ma.
Nhưng không có biện pháp nào.
Đối phương là ân nhân, bỏ đi chí bảo, cứu về đứa con của gã, sao gã có thể trở mặt không nhận người đây?
Thế nên chỉ có thể nhịn.
Thoải mái tới đi.
Xem như ta sợ ngươi rồi.
Ở nơi xa xôi.
Thiên địa vui mừng, ánh sáng màu đỏ bao phủ nửa bầu trời.
Một cỗ kiệu cưới màu đỏ thẳm vui tươi nguy nga lộng lẫy do tám vị đại hán mặt âm trầm không biểu tình khiêng, mỗi lần sải bước chân trên không trung đều có tiếng nổ vang lên, giống như tiếng đốt pháo.
Bốn mặt kiệu cưới có vải đỏ rũ xuống, nửa kín nửa hở, loáng thoáng có thể nhìn thấy bóng người mặc đồ cưới ngồi bên trong.
Mà ở hai bên có sáu người đi theo, trùm đồ đen kín mít, toàn thân tản ra khí chết chóc.
Bên trong kiệu.
Linh Vương ăn mặc xinh đẹp, hơi nôn nóng, rất muốn bây giờ xuất hiện ở Viêm Hoa tông lấy Lâm Phàm về nhà, để mỗi ngày nghe hắn kể chuyện xưa.
Nhưng nàng biết còn cần làm hình thức nữa.
Hành trình xa xôi đại biểu cho được xem trọng.
Tâm tình của Linh Vương rất tốt. Trên đường đến đây phát hiện có nhiều người đang theo dõi, nhưng nàng không quan tâm.
Ai bảo tâm tình nàng đang tốt, không muốn nhuốm máu.
Ở mặt đất.
Một lão nhân mang theo vài đệ tử đang vây giết yêu thú.
- Mau, mau che giấu hơi thở, đừng ra tay.
Mà những yêu thú họ định vây giết cũng rất hung hãn.
Nhưng vào lúc này.
Trên bầu trời có một luồng hơi thở siêu bá đạo đè ép xuống.
Bọn họ hoảng sợ không dám nhúc nhích, dù là yêu thú cũng lộ vẻ sợ hãi.
Loại khủng bố này không hề giả, mà là nỗi kinh hoàng thật sự.
Đội ngũ đón dâu của nàng treo cổ có thực lực siêu mạnh, uy thế tản ra càng kinh người.
Với những người khác thì như thể bị sóng triều không thể chống cự đổ ập lên người.
Trong lòng nhiều người nghi ngờ:
- Rốt cuộc là kẻ nào?
Nhưng thắc mắc chỉ có thể chôn sâu trong lòng, biết đi đâu để hỏi đây.
Hồi lâu.
Luồng uy áp tán đi.
Đội ngũ thành thân rời khỏi đây.
Mọi người cảm giác uy áp đè ở trên người hoàn toàn biến mất.
Yêu thú và đám người lão nhân dần phản ứng lại, liếc mắt nhìn nhau, bình tĩnh lui lại, không ai kiếm chuyện với ai, chiến đấu chấm dứt tại đây.
Cường giả vừa mới đi ngang qua.
Ai cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Cho nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận