Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1209: Phải đánh tơi bời mới được

Các nữ đệ tử trong tông môn cùng chung mối thù.
Dám tới hỏi cưới sư huynh của các nàng, có từng hỏi ý kiến của các nàng chưa.
Căn bản là không cần nói nữa.
Tuyệt đối không đồng ý.
Hoàn toàn không chấp nhận.
Thiên Tu gật đầu:
- Ừm, đồ nhi có ý tưởng thì tốt rồi, đã như thế thì vi sư sẽ đứng chung chiến tuyến với đồ nhi.
Lúc này đám Hỏa Dung và Cát Luyện chạy nhanh tới.
Đặc biệt là Hỏa Dung mặt đầy ý cười, nụ cười đó khiến người ta gợn tóc gáy:
- Tiểu Phàm lợi hại quá. Ngươi lớn rồi, cũng nên suy nghĩ chuyện này một chút chứ?
Hỏa Dung mới vừa nói xong liền cảm giác một luồng sát ý bắn tới.
Đó là sát ý của Thiên Tu sư huynh.
Tim lão rớt cái bịch.
Hỏa Dung không dám gây sự với sư huynh:
- Sư huynh, ta chỉ thuận miệng nói mà thôi, mọi thứ đều do bản thân Tiểu Phàm quyết định.
Nếu dám chống đối lại sư huynh thì sau này có đồ tốt chắc chắn sẽ không có phần của lão.
Bởi vậy chân chó nịnh sư huynh là đúng rồi.
- Hừ.
Thiên Tu hừ lạnh. Những sư đệ này làm lão cảm thấy tuyệt vọng, sao trước đó lão không hề phát hiện ra.
Thanh Oa lắc đầu, cảm thấy việc này khó dàn xếp ổn thỏa.
Linh Vương đã vừa ý thứ gì thì sẽ không dễ buông tay như vậy.
Bây giờ mọi thứ tùy vào kẻ bỏ mạng nghĩ sao.
Nó không biết kẻ liều mạng sẽ dùng cách gì để giải quyết.
Tóm lại là rất nguy hiểm.
Vào lúc này, trên bầu trời.
Một cỗ kiệu cưới đỏ thẫm xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Những người mặc đồ đen đi bên kiệu cưới màu đỏ khiến tất cả mọi người cảm thấy hoảng sợ.
Trên người bọn họ tản ra hơi thở rất mạnh.
Siêu khủng bố.
Lâm Phàm nhìn thấy mục tiêu đã tới, tức giận mắng to:
- Ả kia, có phải nàng muốn bị ăn đòn không!
Trước đây tuy có hơi phiền nhưng nàng treo cổ chưa từng làm ra chuyện gì quá đáng.
Thế nhưng bây giờ chuyện quá đáng đã xảy ra, hắn không thể nhịn được.
Phải dạy dỗ lại, nếu không sẽ lầm đường lạc lối.
Đột nhiên hơi thở của người mặc đồ đen canh giữ bên kiệu hơi dao động, hình như đã bị chọc tức.
Nhưng không được Linh Vương ra lệnh nên bọn họ vẫn không nhúc nhích, cứ như một con rối.
- Sao ngươi lại xấu tính như vậy.
Bên trong truyền ra giọng nói sâu thẳm của Linh Vương, âm thanh có chút không vui:
- Ngày hôm nay là khoảnh khắc vui vẻ, sao ngươi lại nói như thế.
Lâm Phàm cau mày hỏi:
- Đừng nói nhảm nữa. Có phải nàng đã điều khiển các sư đệ sư muội của ta làm việc không?
Tĩnh lặng.
Nhưng chốc lát sau, bên trong lại truyền ra giọng nói.
Linh Vương nói rằng:
- Ta chỉ để bọn họ hỗ trợ trang trí mà thôi. Chờ khi đón ngươi về nhà thì ta sẽ đối xử tốt với ngươi.
Các đệ tử tông môn nghe thấy lời này thì sợ đứng tim.
Bị người ta khống chế mà không hay biết gì.
Cái này có hơi khủng bố quá rồi.
Bọn họ rất muốn biết người điều khiển mình rốt cuộc là ai, nhưng Linh Vương ngồi ở trong kiệu nên bọn không thể nhìn thấy gì.
Lâm Phàm mắng té tát:
- Cút đi, ảo tưởng viển vông.
- Ưm.....
Bên trong kiệu truyền ra tiếng khẽ ừ.
Linh Vương nói:
- Sao thô lỗ quá, chẳng lẽ ta làm không tốt sao? Thôi bỏ đi, mang ngươi đi là xong. Đi nào, đón chủ nhân của các ngươi về.
Nàng đã nôn nóng không thể chờ được nữa.
Sáu người áo đen trầm giọng đáp:
- Vâng thưa Vương.
Chớp mắt bọn họ hóa thành luồng sáng đen lao về phía Lâm Phàm.
Lực lượng trong cơ thể Lâm Phàm đã sớm sôi sục.
- Mợ nó, ta còn chưa ra tay mà các ngươi dám làm trước, mà thôi, để ta đánh nát đầu các ngươi rồi nói tiếp.
Bỗng nhiên.
Sáu người áo đen chưa đánh nhau với Lâm Phàm đã tách ra, vây hắn vào giữa.
- Ngục Tù Sâm La.
Gió đen nổi lên, thiên địa vốn sáng sủa chợt đen kịt.
Trong mắt Lâm Phàm là như thế.
Thế nhưng trong mắt người ngoài thì sáu người áo đen tỏa ra sương mù màu đen vọt vào hư không, cuối cùng ngưng tụ một chỗ tạo thành cái lồng màu đen, chụp xuống nhốt Lâm Phàm vào bên trong.
Sáu người áo đen dù không nói gì nhưng đều đang trao đổi:
- Đây là người của Vương.
- Bắt lại là được.
- Ừm.
Lâm Phàm nhìn tình huống xung quanh, một mảnh đen thui, nhìn không thấy bất cứ thứ gì.
Đột nhiên trong bóng tối có tiếng xé gió truyền đến, rào rào, hình như là âm thanh của xích sắt.
Khi Lâm Phàm phản ứng lại thì sáu xích sắt đã xuất hiện ở trước mặt, cứ như vật sống lập tức trói chặt Lâm Phàm.
Trên xích sắt sôi trào hơi thở màu đen thâm trầm, chạm vào cơ thể liền truyền đến cảm giác lạnh lẽo, có bông tuyết trắng bám trên làn da.
Cái này là muốn giam giữ Lâm Phàm.
- Có chút tài mèo quào đã dám tới quậy Viêm Hoa tông, các ngươi mất trí hết rồi.
Lâm Phàm chợt nắm một sợi xích ở trong đó, dùng sức kéo về, một người áo đen trực tiếp bị kéo ra từ trong bóng tối.
Người áo đen không nói gì nhưng trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Đúng là đã coi thường đối phương.
Lâm Phàm co năm ngón tay, lực lượng huyễn lệ bộc phát ra ánh sáng rực rỡ đánh ra một đấm.
Ầm!
Âm thanh trầm đục khiến người hoảng hốt.
Nhưng khi nắm đấm đụng vào thì người áo đen lập tức biến thành màn sương dày, biến mất không không dấu vết.
Ngay sau đó.
Người áo đen xuất hiện ở phía xa, ẩn mình vào bóng tối.
Lâm Phàm lẩm bẩm trong lòng: Rốt cuộc đây là chủng tộc gì.
Nhưng hắn không thèm nghĩ nhiều nữa.
Sau đó Lâm Phàm nắm lấy năm sợi xích còn lại, dùng sức kéo những người áo đen qua đây, một đấm đánh tới, nhưng kết quả vẫn giống hệt lúc nãy.
Khi nắm đấm đụng vào những người áo đen kia thì những kẻ đó đều tan biến thành sương mù.
Trước kia hắn đã từng đánh nàng treo cổ, cũng không tổn thương được đối phương, cơ thể giống như trong suốt, nắm tay trực tiếp xuyên qua.
Những tên mặc áo đen này so sánh với nàng treo cổ thì vẫn có khác biệt hơi lớn, tạm thời vẫn chưa làm được điều này.
Ùng ục!
Giống như tiếng đun nước, có bọt nước sôi sùng sục.
Vừa cúi đầu nhìn đã thấy dưới chân chẳng biết từ khi nào biến thành ao máu sôi trào, có bong bóng lớn nhỏ nổi lên.
Tí tách!
Bỗng nhiên một bàn tay máu năm ngón cong lại thò ra từ trong ao máu, nắm lấy cổ chân của Lâm Phàm.
Ngay sau đó có nhiều bàn tay máu thò ra.
Nếu tâm tính của ai không kiên cường thì sẽ bị cảnh tượng này hù sợ ướt quần.
Lâm Phàm nhấc chân đạp xuống.
Răng rắc!
Lực lượng cuồng bạo điên cuồng bắt đầu nổi lên, hư không dường như không thể chịu được loại lực lượng này bắt đầu xuất hiện nhiều vết nứt trắng.
Răng rắc!
Ngục Tù Sâm La lập tức bị ngiền nát thành nhiều mảnh vụn.
Thiên địa lúc này dần sáng lên.
Các sư đệ sư muội nhìn thấy sư huynh ra tay bá đạo như thế thì rất hưng phấn.
Sáu người áo đen không nghĩ tới đối phương dễ dàng phá hủy Ngục Tù Sâm La như thế, không dám tin vào mắt mình.
Ngay sau đó, hơi thở của sáu người áo đen đột nhiên thay đổi.
- Hữu sắc Nhãn Tình.
Lâm Phàm không chút nương tay, cách làm duy nhất là dùng Hữu Sắc Nhãn Tình hấp dẫn bọn họ.
Một tiếng gầm nhẹ phát ra từ cổ họng của người áo đen.
Trong lòng đám người áo đen rất tức giận, hận không thể đập chết Lâm Phàm.
Sát ý nồng đậm từ người áo đen phát ra.
Mục tiêu chỉ có một, đó là Lâm Phàm.
- Một đám đáng thương, lát nữa bản phong chủ sẽ cho các ngươi nếm thử thế nào là lực lượng đáng sợ.
Nàng treo thật quá to gan.
Dám tới cửa cầu hôn.
Chắc là sau khi thức tỉnh, tự cho mình có thực lực vô địch đủ để nghiền áp mọi thứ.
Đợi lát nữa sẽ cho nàng biết rằng có những chuyện không phải muốn là có thể làm được.
Sáu người áo đen nhào vào tấn công Lâm Phàm, dưới tác dụng của Hữu Sắc Nhãn Tình, bọn họ thật sự nổi lên sát ý.
Ngay lúc Lâm Phàm định ra tay.
Tình huống đột nhiên thay đổi.
- Muốn chết.
Giọng nói âm trầm của Linh Vương từ trong kiệu truyền ra, bùm một tiếng, sáu người áo đen trong nháy mắt bị nổ tung, cơ thể hóa thành một vũng máu tí tách rơi xuống dưới.
- Dám cả gan động sát ý, đáng chết.
Lúc này, vải đỏ của kiệu cưới bị xốc lên, Linh Vương mặc áo phượng, đầu đội mũ phượng bước ra kiệu.
Tám người khiêng kiệu quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.
Bọn họ đã nhìn thấy.
Chỉ mới động sát ý đã bị Linh Vương giết chết, cái này quá khủng bố rồi.
- Lại cướp điểm của ta, đáng ghét quá!
Lâm Phàm nhìn thấy nàng treo cổ ra tay dứt khoát như vậy làm hắn tức bể phổi. Điểm sắp tới tay cứ như vậy vụt bay, thật hố chết người.
Vài người trong tông môn khi nhìn thấy nữ nhân đều kêu lên..
Bọn họ đã nhận ra người này là ai.
Khoảng thời gian trước luôn ở Vô Địch phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận