Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1210: Sao ngươi ngông cuồng quá vậy

- Sư huynh, đây không phải là tiểu nha đầu ở chỗ của Tiểu Phàm, thế quái nào lại là nàng?
Hỏa Dung sợ ngây người, nếu không tận mắt nhìn thấy thì lão cũng không dám tin nổi.
Hình như là một tiểu cô nương tốt, nay xem ra có rất nhiều tài phú.
Lão có mưu tính riêng.
Nếu có thể thành đôi với Tiểu Phàm thì lão cũng sẽ được hưởng ké.
Thiên Tu nhíu mày, lão biết người này là ai.
Đây là người đồ nhi mang về, rất thần bí.
Không nghĩ tới người đến đây đón dâu lại là nàng.
Hỏa Dung kêu người ta là tiểu nha đầu, nếu lão biết đây là một tồn tại xa xưa thì sẽ sợ đến hộc máu.
Không đủ tư cách thành tiểu lão đệ của người ta nữa là.
- Sư huynh, ta thấy nàng cũng được đó chứ, rất hiểu biết, hay ngươi khuyên Tiểu Phàm buông xuôi cho rồi, đồng ý người ta đi.
Hỏa Dung cảm thấy tiểu nha đầu này không tệ.
Người vừa rộng rãi lại có thực lực siêu mạnh, quan trọng nhất là rất tốt với Tiểu Phàm.
Không phải vừa rồi thuộc hạ mới động sát ý nàng liền không chút nể tình làm thịt bọn họ đó sao.
Đã đủ chứng minh đây là tình yêu đích thực.
Thiên Tu bực tức nói:
- Ngươi câm miệng cho ta.
Lão đã tuyệt vọng với Hỏa Dung rồi.
Thay đổi quá lớn.
Sư đệ Hỏa Dung từng giữ gìn công bằng cho tông môn nay đã đi nơi nào?
Biến mất, hoàn toàn biến mất.
Giờ biến thành cái dạng vô sỉ như vậy, còn thích chiếm lợi nữa.
- Sư huynh đừng giận nữa, ta chỉ nói như thế thôi, không lẽ cấm không cho ta nói.
Hỏa Dung cảm thấy buồn phiền, sư huynh rất có ý kiến với lão.
Thiên Tu nhìn Hỏa Dung:
- Bây giờ sư đệ đã hoàn toàn thay đổi, làm lòng sư huynh rất đau đớn, rốt cuộc ngươi của ngày xưa đã đi đâu rồi?
Nghe sư huynh nói làm Hỏa Dung câm nín.
Hâm mộ đã khiến ta hoàn toàn thay đổi.
Đương nhiên Hỏa Dung không thể thốt ra lời này, nếu không người ta sẽ cảm thấy lão là người rất hẹp hòi.
- Ta không hề thay đổi, vẫn luôn là sư đệ trong trí nhớ của sư huynh, chắc chắn chưa từng thay đổi.
Hỏa Dung vỗ ngực chắc nịch nói, thiếu điều muốn giơ hai tay lên thề với trời.
Thiên Tu lắc đầu, lười nhiều lời.
Có thay đổi hay không bộ trong lòng không biết rõ sao.
Lúc này, Lâm Phàm nhìn nàng treo cổ:
- Nàng bị điên sao, người một nhà lại giết nhau như thế, nàng muốn ta nói với nàng thế nào đây?
Mợ nó.
Sáu người áo đen có thực lực rất mạnh, đều là Chúa Tể cảnh đỉnh, thậm chí một người trong số đó sắp bước vào Chúa Tể nhất thế, cứ như vậy bị giết, hơi bá đạo.
Hơn nữa thủ đoạn cực kỳ sắc bén.
Không biết ra tay như thế nào, chỉ nháy mắt hóa thành một vũng máu, rất lợi hại.
Linh Vương nói:
- Khi bọn họ dám có sát ý với ngươi thì cũng đã quyết định sống chết của mình, theo ta đi, ta sẽ đối xử tốt với ngươi.
- Không đi, dù bây giờ muốn chạy thì bản phong chủ cũng sẽ không để nàng rời đi thoải mái như vậy. Chẳng lẽ nàng không có gì để giải thích việc đã làm với các sư đệ, sư muội của bản phong chủ sao?
Lâm Phàm nhìn Linh Vương, lẩm bẩm trong lòng, thực lực đúng là sâu không lường được.
Quá quỷ dị.
Chắc chắn là Hỗn Nguyên cảnh, mà còn là Hỗn Nguyên cảnh khó giải quyết gấp mấy lần so với những Hỗn Nguyên cảnh bình thường khác.
Trong lòng nghi ngờ, trước đây khi lần đầu tiên gặp nàng treo cổ không nhìn ra được sẽ có khả năng này.
Mấy tháng không gặp vậy mà thực lực đã lên đến trình độ này, quá lợi hại.
- A?
Linh Vương ngạc nhiên, sau đó đưa mắt nhìn đám sư đệ, sư muội, dò hỏi:
- Các ngươi để ý sao?
Đám sư đệ sư muội vây xem ở đây đờ đẫn nhìn vào mắt của Linh Vương, giống như bị cái gì đó ảnh hưởng, nét mặt đột nhiên hơi thay đổi.
Tất cả sư đệ sư muội đều lắc đầu.
- Không có.
- Bà nội nó, nàng muốn chết phải không!
Lâm Phàm tức giận bộc phát ra lực lượng khủng bố, hư không chấn động, ầm một tiếng, biến mất tại chỗ, khi lại xuất hiện đã siết chặt nắm tay, bỗng chốc lao tới chỗ Linh Vương.
Quá đáng lắm rồi.
Dám ảnh hưởng các sư đệ, sư muội ngay trước mặt hắn, đây là đang tìm chết.
Cho dù có chút quen thân cũng khó thoát bị đánh tơi bời.
Ầm!
Một đấm đánh xuyên qua cơ thể của Linh Vương, giống như điều hắn dự đoán trước, nắm đấm trực tiếp xuyên qua như đánh vào không khí, không tạo thành bất cứ tổn thương thực chất nào.
Dùng thủ đoạn bình thường để đối phó với Linh Vương là hoàn toàn vô dụng.
Mà thủ đoạn này của Linh Vương quỷ dị còn hơn những tên áo đen vừa rồi.
Đột nhiên.
Linh Vương ngưng tụ thực thể, ngón tay thon dài nâng cằm Lâm Phàm, giọng điệu tràn ngập trêu ghẹo nói:
- Sao ngươi lại thô lỗ như thế, nhưng ta thích.
Hữu Sắc Nhãn Tình!
Lâm Phàm lười nói nhảm với Linh Vương, ả này đừng nói ba ngày không đánh, chỉ là một ngày không đánh đã ngứa mông rồi.
Bị Hữu Sắc Nhãn Tình nhìn chăm chú khiến Linh Vương hít thở càng lúc càng dồn dập.
Phút chốc hư không vốn đang sáng sủa bỗng tràn ngập hơi thở âm trầm, cùng lúc đó có mây đen cuồn cuộn, loáng thoáng giống như có kiến trúc được xây bằng xương trắng trong mây đen cuộn trào.
Lâm Phàm không chút do dự đánh ra một đấm, chợt đánh vào bụng Linh Vương.
Ầm!
Âm thanh trầm đục khiến người thót tim.
Thiên địa chấn động.
Linh Vương lui ra sau, một luồng hơi thở nguy hiểm ngưng tụ xung quanh nàng kéo theo toàn bộ thiên địa.
- Hưm?
Đột nhiên Lâm Phàm phát hiện tình huống không ổn, sắc mặt của sư đệ, sư muội trở nên trắng bệch.
Linh Vương dưới sự ảnh hưởng của Hữu sắc Nhãn Tình đã bùng nổ toàn bộ thực lực, loại uy áp kinh khủng này bao phủ khắp Thiên Đình, các sư đệ sư muội làm sao có thể chịu được loại uy thế này.
- Mợ nó, dồn ép ta!
Lâm Phàm rất ghét loại tình huống này.
Mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình, dụ Linh Vương đi.
Nhưng rất khó nói, vào thời khắc điên cuồng này không biết uy thế của nàng treo cổ có bùng nổ, trực tiếp gây tổn thương khó bù đắp cho các sư đệ sư muội hay không.
Nếu đúng là vậy thì không đáng giá chút nào.
Đóng Hữu Sắc Nhãn Tình.
Linh Vương bỗng tỉnh táo lại.
- Ta đang làm gì?
Linh Vương phát hiện tình huống khác lạ, khoảng khắc vừa rồi nàng không giữ được thần trí, rơi vào tình trạng điên cuồng.
Lúc này uy thế đè ép trên người các đệ tử cũng tan biến.
- A di đà phật, Lâm thí chủ, âm khí nặng như vậy có cần bần tăng hỗ trợ không?
Phật Ma từ xa đi tới, ánh sáng vàng lấp lóe áp chế Linh Vương đang tỏa khí âm trầm.
Lâm Phàm nhìn Phật Ma.
Con lừa trọc này vẫn ăn vạ ở đây suốt, không có ý định rời đi.
Gặp quỷ.
Huyết Luyện có quan hệ với gã.
Phật Ma cứu con của Huyết Luyện, cứ như vậy nợ một cái nhân tình.
Thế gian này nợ cái gì cũng được, chỉ là không nên nợ nhân tình.
- Không cần.
Lâm Phàm thẳng thừng từ chối, hoàn toàn không cần Phật Ma giúp đỡ.
Nếu không có lợi ích thì con lừa trọc này chắc chắn sẽ không làm.
Trước đây khi hắn chưa tỉnh ngộ hoàn toàn, chỉ luôn vì chính mình.
Về sau đã hoàn toàn tỉnh ngộ, những việc hắn làm là vì tương lai.
- A di đà phật.
Phật Ma chắp tay trước ngực, mắt phật nhìn chăm chú Linh Vương, gã lẩm bẩm:
- Hư hư thật thật, thật thật giả giả, khó mà phân biệt.
Lâm Phàm trừng mắt liếc Phật Ma.
Sao nói nhảm nhiều quá.
Tiếp đó, hắn nhìn Linh Vương:
- Bản phong chủ và nàng cũng coi như quen thân, bây giờ nàng từ đâu chui ra thì về chỗ đó cho bản phong chủ, bản phong chủ sẽ không so đo với nàng.
Hắn phục rồi.
Nếu không phải phòng ngừa vạn nhất.
Không đánh nàng kêu cha gọi mẹ thì xem như đời này ta lăn lộn quá uổng phí.
Linh Vương nói:
- Ngươi muốn ta đi đến vậy sao?
- Ừm.
Lâm Phàm trả lời, quyết đoán muốn người này mau rời đi.
Nếu không phải đang ở tông môn thì sao có thể để nàng nói nhảm nhiều như vậy, đã sớm một đấm đánh nát.
Các nữ đệ tử trong tông môn bàn tán xôn xao:
- Người này đúng là không biết xấu hổ, sư huynh của chúng ta cho nàng đi vậy mà vẫn không chịu đi.
- Đúng đúng.
Nhưng chưa nói bao lâu thì Linh Vương trừng mắt nhìn các nàng, khiến những sư muội đó bị hù sợ trắng mặt không dám nói nhiều.
Trong đầu của các nàng vừa hiện lên một hình ảnh cực kỳ khủng bố.
Kinh khủng dày đặc, âm khí nặng nề, khiến người khó chịu.
- Nàng trừng cái gì mà trừng?
Lâm Phàm bắt gặp Linh Vương trừng sư muội của mình thì lập tức khó chịu, mặc kệ những thứ khác lần nữa biến mất, một nắm đấm đánh tới Linh Vương.
Linh Vương mặc áo phượng màu đỏ lơ lửng giữa hư không, không hề né tránh thế công của Lâm Phàm.
Ầm!
Một đấm của hắn vẫn như đánh vào không khí.
- Tổ cha nó, tức quá.
Lâm Phàm tức muốn bể phổi.
- Nàng chỉ biết làm như thế thôi sao?
Linh Vương lắc đầu:
- Ta không nỡ đánh ngươi. Dù sao ngươi cũng là người của ta, nếu ngươi bị đánh đau thì lòng ta sẽ rất nhức nhói.
Lâm Phàm câm nín, cảm giác mấy lời Linh Vương nói có chút ngông cuồng.
Khiến người ta nghe xong cảm thấy không quá thoải mái.
Hỏa Dung lặng lẽ nói bên tai Thiên Tu:
- Sư huynh, tiểu nha đầu này biết nói chuyện ghê, nếu ta không già thì đã bị lời nói của nàng làm cho cảm động rồi.
Thiên Tu từ chối ngay:
- Cút.
- Được rồi.
Hỏa Dung không nói nhảm nữa, cứ coi như lão nói bậy bạ đi.
Lâm Phàm suy nghĩ.
Nhưng Linh Vương không cho hắn cơ hội:
- Rốt cuộc ngươi có nguyện ý đi theo ta hay không? Nếu ngươi không nguyện ý đi cùng thì ta chỉ còn cách cưỡng ép mang ngươi đi, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu.
Nói đến mức này rõ ràng là ngươi không muốn theo ta cũng phải theo.
Nếu không muốn đi thì chỉ có thể đánh, cưỡng ép mang ngươi đi.
- Ha ha...
Lâm Phàm cười đến khóe miệng rút gân.
Cái quỷ gì. Xông xáo lâu như vậy, không biết đã đập nhừ tử biết bao nhiêu người, bây giờ thì hay rồi, có người đến khi dễ.
Lâm Phàm không nhịn được nữa, hắn nói:
- Linh Vương, sao nàng có thể ngông cuồng như thế, nàng có biết mình đang lần mò ranh giới của cái chết, điên cuồng quanh quẩn không lối thoát.
Đáng tiếc Linh Vương hoàn toàn không để tâm lời nói của hắn, ngược lại cười nói:
- Thật ra ta vẫn thích cách ngươi gọi ta là nàng treo cổ, cách gọi này khiến ta nhớ lại cảnh tượng trước kia lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.
- Nàng còn nhớ rõ sao?
Đột nhiên Linh Vương vụt ngẩng đầu, nhìn lên trời:
- Thời gian không còn sớm nữa, kéo dài thêm thì sẽ bỏ lỡ khoảng khắc tốt nhất. Theo ta nào.
Vừa dứt lời, một cỗ quan tài rỗng làm bằng thủy tinh xuất hiện, nhưng quan tài thuỷ tinh này phát ra hơi thở khiến Phật Ma cau mày.
- Hơi thở thật đáng sợ.
Đây là lần đầu tiên Phật Ma cảm nhận như thế.
Vốn tưởng rằng người này rất dễ đối phó, nhưng nay xem ra gã đã nghĩ quá nhiều, Linh Vương tồn tại cũng không thua gì gã.
Két két!
Âm thanh trong trẻo vang lên.
Quan tài thủy tinh mở ra.
Trong quan tài đen kịt dần hình thành vòng xoáy màu đen, một lực hút chợt bộc phát ra.
Sắc mặt Phật Ma trở nên nghiêm túc, miệng niệm phật hiệu.
Ngay khi quan tài mở ra gã đã cảm nhận được một loại lực lượng âm u đến từ thời kỳ viễn cổ, không thể chống lại, không thể ngăn cản.
Dù là phật cũng sẽ bị loại lực lượng âm u này ăn mòn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận