Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1211: Điều này sao có thể

Lực hút khủng bố, người thường khó ngăn cản.
Nhưng lực hút này chỉ nhắm vào Lâm Phàm, thế nên người khác hoàn toàn không cảm nhận được lực hút bây giờ kinh khủng đến mức nào.
Đương nhiên hiện giờ Lâm Phàm hoàn toàn không hề bị ảnh hưởng gì.
Cái này là muốn bắt nhốt hắn vào quan tài thủy tinh.
Không nhìn phong ấn, đủ để giải quyết mấy thứ này.
- Hả?
Trong đôi mắt đẹp của Linh Vương lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hơi khó tin.
Lâm Phàm mở miệng nói:
- Nàng không nghĩ đồ chơi này của nàng rất chán sao?
Phật Ma kinh ngạc tán thán.
Dù lực hút không lan đến gần gã, nhưng gã nhìn ra được đây chắc chắn là lực lượng không thể ngăn cản nổi.
Nhưng bây giờ tình huống của Lâm phong chủ là cái quỷ gì đây?
Sao nhìn không có chút ảnh hưởng nào vậy.
Giống như không hề có chuyện gì xảy ra.
- Được rồi, nàng đừng làm mất thời gian nữa, muốn dựa vào những vật này mang bản phong chủ đi thì đầu óc của nàng vẫn chưa đủ thông minh đâu. Mà dù bản phong chủ có đồng ý thông gia với nàng thì các sư đệ, sư muội trong tông cũng sẽ phản đối.
Lâm Phàm đứng chắp tay, bộ dạng nàng có gan thì đến đây.
Bản phong chủ không làm gì được nàng thì nàng cũng đừng hòng mang lão tử đi.
Linh Vương biết quan tài thuỷ tinh không thể mang Lâm Phàm đi, nàng thu nó vào cơ thể, trên mặt hiện lên nụ cười, ánh mắt quét qua các đệ tử:
- Ngươi nói dù có đồng ý thì các sư đệ, sư muội của ngươi cũng sẽ phản đối? Bây giờ ta thật muốn biết cái mà ngươi nói các sư đệ sư muội phản đối là như thế nào.
- Có sao? Nói nghe thử chơi.
Lâm Phàm nhìn thẳng Linh Vương, không để cho các sư đệ sư muội đứng ra nói.
Lúc này có rất nhiều đệ tử muốn hô to.
Nhưng đột nhiên.
Ánh mắt của bọn họ và Linh Vương giao nhau, ánh mắt kia giống như hút họ vào trong, một cảm giác lạnh lẽo bao trùm sâu trong nội tâm của tất cả mọi người.
Nếu ai dám phản đối thì đại đao bốn mươi mét sẽ chăm sóc kẻ đó.
Đám đệ tử rất muốn phản đối.
Nhất là các nữ đệ tử càng là người đầu tiên không đồng ý.
Nhưng không biết tại sao.
Loại sợ hãi tràn ngập trong lòng này vẫn luôn đè ép khiến họ hít thở khó khăn.
Giống như chỉ cần mở miệng là sẽ bị vạn châm xuyên qua cổ họng.
Ken két!
Ken két!
Có đệ tử phát ra tiếng gầm nhỏ trong cổ họng.
Nhưng cuối cùng vẫn vô dụng.
Không thể thốt lên được ba chữ kia.
- Không đồng ý.
Đúng lúc này, Thiên Đình đang yên lặng đột nhiên truyền tới một giọng nói trong trẻo.
Mộ Linh không yếu đuối, âm thanh mạnh mẽ, ngẩng đầu lặp lại:
- Ta không đồng ý.
Lâm Phàm cười:
- Nàng nghe rồi chứ?
Linh Vương không trả lời Lâm Phàm mà sâu thẳm nhìn Mộ Linh, đôi mắt sáng ngời bỗng híp lại.
Mộ Linh không sợ hãi đo mắt với Linh Vương.
- Được rồi, dù có đồng ý hay không cũng chẳng quan trọng, ta đã nhìn trúng đồ vật gì thì sẽ không để mất đi. Đợi lát nữa có lẽ sẽ rất đau, nhưng ngươi không nghe lời nên chỉ có thể làm như vậy.
Linh Vương dời ánh mắt từ trên người Mộ Linh qua Lâm Phàm.
Trong ánh mắt đó lộ ra ý nghĩa rất rõ ràng, đó là ta muốn dẫn ngươi đi thì cho dù là ai cũng không thể ngăn cản được.
Thanh Oa lẩm bẩm, quả nhiên là thế, Linh Vương bá đạo chưa từng thay đổi.
Muốn mang ai đi là mang đi luôn.
Tuyệt đối không dây dưa.
Linh Vương khiến Lâm Phàm cảm thấy bực bội, không đánh một trận thì không chịu được.
- Phật Ma, ngươi có thể bảo vệ đệ tử tông môn của ta không bị ảnh hưởng không?
Phật Ma nghe vậy chắp tay trước ngực nói:
- Lâm phong chủ yên tâm, không vấn đề gì.
- Được.
Lâm Phàm đi đến phương xa, nhìn về phía Linh Vương:
- Nàng tới đây cho bản phong chủ, đúng là muốn ăn đòn mà, trong khoảng thời gian này ta chỉ muốn nghỉ ngơi cho khỏe nhưng nàng nhất quyết phải tới quậy ta. Tới đây cho bản phong chủ.
Hắn bay về phía xa, không muốn lát nữa đại chiến lan đến gần tông môn.
Cách xa một chút vẫn tốt hơn.
Đương nhiên, bây giờ thực lực của Phật Ma sâu không lường được, bảo vệ tông môn cũng sẽ không có vấn đề gì.
Linh Vương cũng rất nôn nóng, thời gian trôi qua quá nhanh, thời điểm tốt để thành thân sẽ nhanh chóng qua đi.
- Nàng...
Lâm Phàm vừa định nói nhảm vài câu thì không nghĩ tới Linh Vương còn gấp hơn hắn, không đợi hắn nói hết đã trực tiếp ra tay, tay ngọc mở ra, năm ngón tay chộp hướng Lâm Phàm.
Hư không liên tục rạn nứt, lòng bàn tay Linh Vương ngưng tụ lực lượng khủng bố.
- Mợ nó, còn nhanh hơn cả ta.
Sao Lâm Phàm nhịn được chứ.
Lực lượng sôi trào, hắn muốn nhìn xem Linh Vương có bao nhiêu bản lĩnh.
Ầm ầm!
Lần này không giống như đánh vào không khí nữa, mà là va chạm chân thật.
Hai loại lực lượng kinh khủng xung đột nhau hình thành uy thế siêu khủng bố.
Dùng hết sức lực!
Lâm Phàm giẫm chân xuống đất, bùm một tiếng, lực lượng bộc phát ra, cơ thể cũng biến đổi kinh người.
Buff mới rút gần đây vẫn chưa có cơ hội sử dụng.
Hắn sợ nếu dùng thì nàng treo cổ sẽ bị một đấm nổ nát.
Ầm!
Lâm Phàm biến mất tại chỗ, hoàn toàn không cho đối phương có cơ hội phản ứng. Trong nháy mắt hắn xuất hiện trước mặt Linh Vương, gầm nhẹ một tiếng, hai đấm đánh tới, lực lượng cuồng bạo như dòng lũ điên cuồng trào dâng.
- Nàng treo cổ, mấy tháng không gặp mà nàng đã dám ngông với bản phong chủ như thế, hôm nay không dạy dỗ đàng hoàng thì nàng sẽ coi trời bằng vung.
Ầm ầm!
Nàng treo cổ cũng không sợ hãi, một chưởng va chạm với Lâm Phàm.
Ầm ầm!
Thiên địa chấn động.
Lực lượng trùng kích điên cuồng phun trào, mặt đất nổ tung, nhưng Thiên Đình lơ lửng giữa không trung chẳng hề bị lung lay, lực lượng kinh khủng như thế mà nó không hề bị ảnh hưởng gì.
Nhưng lực lượng này tuôn ra ngoài như lưỡi kiếm sắc nhọn muốn cắt nát các đệ tử.
Phật Ma miệng niệm phật hiệu.
Ánh sáng vàng rực rỡ tạo thành vòng bảo vệ, ngăn cách những lực lượng này ở bên ngoài.
Tám vị đại hán khiêng cỗ kiệu đều là Quỷ Thần.
Bọn họ hoang mang nhìn tình huống hiện giờ. Nên làm cái gì đây?
Lên hay không lên?
Nhưng ngẫm lại cảm thấy nên bỏ đi, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến họ, nếu xông lên khiến Linh Vương khó chịu thì cuối cùng người xui xẻo là bọn họ.
- Hỗn Nguyên cảnh, nàng treo cổ đã tới Hỗn Nguyên cảnh.
Lâm Phàm đánh vài đấm thăm dò thực lực của nàng treo cổ.
Đến bây giờ hắn vẫn không nhìn rõ tình huống của nàng treo cổ.
Rốt cuộc là loại tồn tại gì.
Lúc trước ở trong thôn trang cũ nát gặp được nàng treo cổ, lúc đó nàng rất yếu.
Lúc này thiên địa u ám, gió tà thổi vù vù.
Nàng treo cổ biến mất trong thiên địa.
Ngay sau đó.
Tiếng gào rú quỷ dị vang vọng trong thiên địa, vô số ma quỷ hư ảo xuất hiện, có U Linh, quỷ hồn không có cơ thể tràn ngập bầu trời, sau đó xông thẳng tới Lâm Phàm.
Lạch cạch!
Những ma quỷ này chạm vào Lâm Phàm truyền tới cơn ớn lạnh.
Dù bọn chúng không phải thực thể, nhưng lúc chạm vào Lâm Phàm thì thật sự chạm được làn da.
Ngay khi Lâm Phàm nghĩ những ma quỷ này sẽ tấn công hắn thì bọn chúng bất chợt tán đi, hóa thành vật thể đen nhánh quấn quanh người Lâm Phàm.
Nặng quá.
Hai tay bị ghì xuống.
- Thú vị, rất thú vị.
Lâm Phàm cười, không nghĩ tới nàng treo cổ còn có thủ đoạn này.
Lạch cạch!
Lạch cạch!
Trong thiên địa tối đen hiện ra ma quỷ vô cùng tận. Bọn chúng điên cuồng lao hướng Lâm Phàm, sau đó gần sát cơ thể của hắn hóa thành màn sương dầy đặc, quấn quanh trên cơ thể.
- Muốn dựa vào những thứ này để thu phục bản phong chủ thì nàng xem thường bản phong chủ quá rồi.
Lâm Phàm phát ra tiếng gầm nhẹ, cơ thể nổ bùm bùm.
Một loại sức mạnh được gọi là cấm kỵ đang ngưng tụ.
Hắn tu luyện rất nhiều công pháp, nhưng ít khi sử dụng, chỉ cần hóa thành lực lượng thuần chính nhất là đủ rồi.
Dùng sức mạnh đập nát hết tất cả là mục đích của hắn.
Nhưng bây giờ hắn sử dụng sức mạnh cấm kỵ.
Linh Vương mặt không đổi sắc nhưng trong lòng nặng nề, nàng đã cảm giác được nguy cơ.
Lâm Phàm đánh ra một đấm rất bình thường, khác với tình huống đánh vỡ hư không như lúc nãy.
Nhưng chính một đấm này khiến cho Linh Vương cảm nhận được nỗi kinh hoàng.
Ầm!
Vào khoảng khắc va chạm, Linh Vương bỗng biến sắc mặt, không chút do dự biến cơ thể thành trong suốt, nhưng dù là thế nàng vẫn bị ảnh hưởng.
Lâm Phàm đã nương tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận