Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1212: Mợ nó, tiện nhân (1)

Ở thời điểm quan trọng này không mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình.
Hắn sợ một đấm đánh nát cái người ngông cuồng này.
Rốt cuộc nói lâu như vậy đều là vô ích sao?
- Quả nhiên là như thế.
Lâm Phàm cảm giác được sức sống đang bị xói mòn với tốc độ chóng mắt.
Đúng là sức mạnh cấm kỵ, nhưng cũng không quan trọng.
Cái chết với hắn mà nói cũng chỉ là một loại hồi sinh.
Khóe miệng Linh Vương có dòng máu tươi chảy ra, nhưng rất nhanh dòng máu tươi này dần dần biến mất.
Nếu không phải mới nãy kịp lúc biến thành trong suốt thì sợ là đã bị thương nặng.
Linh Vương hỏi:
- Ngươi muốn giết ta sao?
Giọng nói có chút bi thương.
Dường như không nghĩ tới người nàng muốn cưới vậy mà muốn giết nàng.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn Linh Vương:
- Giết nàng? Nếu bản phong chủ muốn giết nàng thì nàng cho rằng mình còn có thể ở đây nói huyện với bản phong chủ được sao?
Nghe Lâm Phàm nói thế Linh Vương bỗng nở nụ cười sáng lạn:
- Ta biết ngay ngươi không nỡ giết ta mà, ta rất vui.
Nàng vừa dứt lời liền lao thẳng tới chỗ Lâm Phàm, muốn ôm hắn một cái.
Nhưng khi nàng vừa tới trước mặt Lâm Phàm đã bị một đấm đánh rớt xuống đất.
Ầm!
Mặt đất chấn động, tro bụi dập dờn dày đặc.
- Đánh thì đánh đi, còn giả nai nữa, không biết giả nai là đáng xấu hổ lắm sao, bị đánh là rất đáng.
Lâm Phàm đã thăm dò xong thực lực của Linh vương.
Hỗn Nguyên cảnh đỉnh.
Nếu liều mạng đánh thì hắn nắm chắc 60% đánh chết đối phương.
Thực lực của Linh Vương lợi hại hơn so với một vài cường giả viễn cổ.
Chỉ dựa vào cách né đòn quỷ dị của đối phương.
Đột nhiên.
Một cánh tay ngọc vươn tới ôm cổ của Lâm Phàm.
- Ngươi đánh ta rất đau, cơ thể sắp bị ngươi đánh nát rồi, nhưng tấm chân tình này của ta đối với ngươi vẫn mãi vẹn nguyên.
Linh Vương tựa mặt vào lưng của Lâm Phàm, dịu dàng cọ xát.
Lâm Phàm sửng sốt. Tình huống gì đây, ả này ra sau lưng hắn từ khi nào mà hắn không biết gì hết.
- Nàng...
Lâm Phàm phát cáu, dùng tay chộp đầu Linh Vương.
Bực bội.
Thật sự bực bội lắm rồi.
Nhưng tay Lâm Phàm lại không chộp được gì.
Phút chốc hắn vụt quay đầu mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình, ép Linh Vương hiện ra bản thể.
Mà dưới sự hấp dẫn của Hữu Sắc Nhãn Tình, Linh Vương lần thứ hai đánh mất lý trí.
Một luồng lực lượng lạnh băng vô cùng khủng bố sôi trào.
Lâm Phàm không nghĩ nhiều, gầm nhẹ một tiếng, muốn nghiền ép Linh Vương.
Ầm!
Một bóng người rớt nhanh xuống.
Nhưng bóng người rơi lần này không phải Linh Vương mà là Lâm Phàm.
- Gặp quỷ.
Lâm Phàm trợn to hai mắt, cảm thấy quá khó tin.
Lúc trước hắn đã nghĩ qua rồi.
Giữa lúc hắn phân thắng bại với Linh Vương có xác suất thắng 60:40.
Nói như thế nào thì ít nhiều cũng còn chiếm ưu thế nhất định.
Nhưng hiện giờ là cái tình huống quái quỷ gì đây.
Ầm ầm!
Cơ thể Lâm Phàm đập xuống mặt đất, đầu óc hơi choáng, giống như không kịp phản ứng.
Lúc này, Linh Vương điên cuồng vọt tới chỗ Lâm Phàm, đó là dưới sự lôi kéo của Hữu Sắc Nhãn Tình.
Tức giận trong lòng đã đạt đến cực hạn.
- Mợ nó, lão tử không thể nào thua được.
Bùm!
Lâm Phàm biến mất tại chỗ, Linh Vương một kích thất bại vẫn không ngừng lại, tiếp tục đuổi giết hướng Lâm Phàm.
- Hay lắm. Muốn chơi thì chơi, để bản phong chủ xem rốt cuộc nàng mạnh tới cỡ nào.
Lười đóng Hữu Sắc Nhãn Tình.
Vậy nếm thử một lần thực lực của nàng mạnh tới mức độ nào.
Ầm!
Ầm!
Thiên địa trực tiếp nổ tung, hư không ngược dòng như sông dài dâng lên, tiếp đó hình thành thác nước, chảy xuống không dứt.
Đôi mắt to cỡ hạt đậu của Thanh Oa nhìn không chớp mắt.
- Uy thế này quá kinh khủng, Linh Vương cũng quá khủng bố.
Dù nó biết Linh Vương rất mạnh nhưng cũng chỉ là nghe đồn.
Bây giờ tận mắt nhìn thấy đúng là ghê gớm.
Cái này là muốn nghịch thiên sao.
Phật Ma đáp ứng Lâm Phàm che chở đệ tử Viêm Hoa tông không bị liên lụy.
Gã có thể sâu sắc cảm nhận được uy thế bộc phát ra từ hai người Linh Vương và Lâm phong chủ khủng bố đến mức nào.
Các đệ tử không thấy rõ tình hình ở phía xa.
Hư không nơi đó đã bắt đầu vặn vẹo, giống như tùy thời tan vỡ.
Không đúng, nó đã tan vỡ rồi.
Cuộc chiến giữa những cường giả chân chính, người thường chỉ có thể ngóng nhìn từ phía xa, cho dù đứng từ xa mà không chuẩn bị tốt cũng có thể bị liên lụy.
Nhìn uy thế này đi.
Mợ ơi!
Đây là thứ con người có thể làm sao?
- Sư huynh cố lên!
Các đệ tử trong lòng nghẹn một hơi, hy vọng sư huynh có thể hung hăng dạy ả này một bài học.
Quá kiêu ngạo.
Bọn họ không nhìn được nữa.
Có thể làm cho họ nhìn thích mắt chỉ có sự kiêu ngạo của sư huynh.
Còn những người khác kiêu ngạo chỉ tổ khiến bọn họ nhìn gai mắt.
Một tiếng xé gió bay tới.
Linh Vương khí thế sôi trào cuồn cuộn, hơi thở âm u tụ trên trời hình thành miệng quỷ to lớn, gió tà rít gào, miệng quỷ há to như chậu máu cắn nuốt hướng Lâm Phàm.
Những nơi miệng quỷ đi qua liên tục có tiếng gầm rú.
- Thực lực của ả này không thể coi thường.
Lâm Phàm gầm nhẹ một tiếng, lực lượng điên cuồng tụ lại, cơ bắp toàn thân phồng lên, bên trong ẩn chứa lực lượng cực kỳ kinh người.
Bùm!
Hắn biến mất tại chỗ, chỗ hắn vừa đứng dần tan vỡ, lõm xuống, loại chiến đấu này đã vượt qua chiến đấu bình thường.
- Nàng quá đáng lắm rồi.
Lâm Phàm duỗi thẳng cánh tay ra phía sau, tiếp đó đánh ra một đấm, lực lượng mạnh mẽ hình thành cơn lốc đánh vào miệng quỷ ở trên.
Ầm ầm!
Rung động, hai loại lực lượng trực tiếp xé rách thiên địa, trong phạm vi ngàn dặm, vạn dặm đều bị nguồn lực lượng này trùng kích, biến đổi cực kỳ không ổn định.
Đột nhiên, Lâm Phàm cảm nhận được hư không bên cạnh bắt đầu chấn động, Linh Vương từ trong hư không bước ra, thò cánh tay ra vỗ chưởng.
Gió tà rền rĩ, trong đó có vô số Quỷ Thần tự bạo tạo thành lực lượng hủy diệt.
Lâm Phàm không lùi bước, cứng rắn đón chưởng, nhưng khi va chạm mới biết được một kích này của Linh Vương ẩn chứa lực lượng siêu mạnh mẽ.
Nhân tài.
Có nhiều Quỷ Thần tự bạo, lực lượng tụ lại ở nơi đó, lúc Linh Vương đánh tới một kích thì thứ hắn đối mặt là vô số lực lượng của cường giả Chúa Tể tự bạo.
Rốt cuộc Linh Vương là nhân vật gì mà có nhiều thứ kỳ quái như thế.
Thiên Tu nghiêm túc nhìn, trong lòng thầm nhủ sao lại biến thành cái dạng này.
Đây là đánh thật chứ không phải đánh chơi.
Nếu để Thiên Tu biết được cái này là do đồ nhi bảo bối của lão mở ra Hữu Sắc Nhãn Tình, dẫn ra nỗi căm tức trong lòng người ta e rằng sẽ gõ u đầu hắn.
Hỏng não rồi.
Việc gì cũng có thể dễ dàng giải quyết mà, sao lại đi gây xích mích với người ta làm gì.
Lỡ không đánh lại người ta thì mất mặt lắm.
Mở ra chiến trường viễn cổ.
Lâm Phàm bị trúng một kích vào lồng ngực nhưng vẫn không hề hấn gì, hắn đánh trả lại một đấm.
Cơ thể Linh Vương run lên, khóe miệng tràn ra dòng máu tươi.
Chiến đấu là phải cứng đối cứng.
Nhưng bây giờ hắn muốn bắt lấy bàn tay đen ở phía sau màn hơn.
Rốt cuộc là tên khốn nạn nào đã tạo ra nữ nhân.
Hai sư đồ từng bị một nữ nhân đánh te tua.
Bây giờ lại gặp ả Linh Vương này.
Thực lực cường đại, không thể dựa vào buff để nghiền áp, thật sự có chút khó khăn.
Về sau khi nhớ lại.
Có thể nói rằng ta cả đời quét ngang tất cả, thế mà gặp phải hai nữ nhân mang đến cho ta một ít phiền phức, để lại ấn tượng khó phai nhòa.
- Bản phong chủ muốn xem rốt cuộc nàng có bản lĩnh gì.
- Cuồng Loạn Huyết Khu!
Không còn cách khác, chỉ có thể dùng buff mới rút.
Ngay sau đó, trên người Lâm Phàm phun ra một cột máu cao tới mấy chục vạn trượng đâm thẳng vào mây xanh, sau đó khếch tán ra bốn phương tám hướng.
Hắn cảm giác huyết dịch trong cơ thể đang sôi trào, xuyên thấu qua từng lỗ chân lông của lớp da chảy ồ ạt ra bên ngoài.
- Hừm!
Lâm Phàm phát ra tiếng gầm nhỏ, cơ bắp bắt đầu phình to, giăng kín nhiều huyết văn. Những huyết văn này giống như vật sống vặn vẹo đang hít vào lực lượng bên ngoài.
- Bạo Huyết!
Ầm!
Bên ngoài cơ thể Lâm Phàm trực tiếp nổ ra một cái miệng máu, nhiều máu tươi ứa ra ngoài hóa thành Huyết Long dữ tợn quấn quanh bản thân.
- Thất Thần Thiên Pháp!
Môn công pháp này rất mạnh, hắn đã từng dựa vào nó càn quét kẻ địch mạnh, mạnh mẽ tăng thực lực lên.
Thần Linh sinh sống trong cơ thể.
Nhưng lúc này Thần Linh đã xảy ra biến đổi.
Lẫn vào Tâm Ma của Lâm Phàm đi ra ngoài, thần lực lượng đã dung nhập trong người cũng ra ngoài dạo chơi.
Thật sự đạt đến Thất Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận