Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1213: Mợ nó, tiện nhân (2)

Xèo xèo!
Ngoài người Lâm Phàm bốc lên những ngọn lửa nóng bỏng, những ngọn lửa này đều được tạo ra khi huyết dịch bị thiêu đốt.
Làn da dần biến thành màu đỏ.
Tóc đen xõa ra, bay tán loạn sau gáy, màu tóc cũng bắt đầu đổi thành màu đỏ cực kỳ yêu dị.
Oong!
Một vòng sáng màu đỏ xuất hiện ở dưới chân, giống như vòng thần của thần linh.
Lâm Phàm mở mắt ra, tinh quang lấp lóe.
- Quả nhiên lực lượng rất mạnh, cảm giác thật sảng khoái.
Lâm Phàm cảm nhận dòng lũ lực lượng sục sôi trong cơ thể mình.
Chìm vào hưởng thụ không cưỡng lại được.
Linh Vương bị Hữu Sắc Nhãn Tình lôi kéo sao có thể để Lâm Phàm vừa ý, trực tiếp dùng chiêu lớn muốn giết chết Lâm Phàm.
Không khí bị nghiền ép.
Loại áp lực này dồn vào mặt Lâm Phàm.
Đột nhiên.
Lâm Phàm di chuyển, chợt rút chân ra.
Bùm!
Linh Vương bị đá bay, sức mạnh bộc phát ra xé rách thiên địa, giống như bị chia nhỏ ra.
Chính giữa nửa góc trời xuất hiện một vết nứt màu đen.
- Thật sảng khoái.
Một cước khi nãy thật quá sảng khoái.
- Tới đây.
Lâm Phàm thì thầm, nháy mắt biến mất tại chỗ, đuổi theo hướng Linh Vương, mỗi bước chân đi không ngừng có tiếng nổ.
Thiên Đình.
- Hơi thở này của Lâm phong chủ thật khủng khiếp.
Phật Ma sợ hãi, không nghĩ tới Lâm Phàm có lực lượng cường đại như vậy.
Thiên địa màu máu, khiến người ta có áp lực cực lớn.
Không chỉ có mình Phật Ma rơi vào hoảng sợ.
Các đệ tử trong tông môn cũng nín thở, nhìn chăm chú không chớp cái nào.
Ầm!
Như có tiếng thiên địa vỡ nát truyền tới.
Lâm Phàm chắp tay trước ngực, trực tiếp rơi xuống, chợt đánh một đòn hiểm vào bụng Linh Vương.
Ầm ầm!
Linh Vương bị đánh rơi xuống mặt đất, dấy lên sóng xung kích ngập trời, Lâm Phàm thẳng tắp rơi xuống, siết chặt nắm đấm, giơ cao bàn tay được luồng sáng đỏ dày đặc lấp lánh bao bọc.
Ầm!
Ầm!
Lâm Phàm đánh xuống từng đấm, tất cả đều rơi trên người Linh Vương.
- Khi nàng đến tông môn khiêu khích bản phong chủ thì cũng đã quyết định kết cục của nàng.
Qua hồi lâu.
Lâm Phàm cảm giác lực lượng sinh mệnh trong cơ thể đang xói mòn rất nhanh, đã nhìn thấy đáy.
Có những công pháp chỉ cần dùng là sẽ chết.
Dù bây giờ có biến mạnh như thế cũng không thay đổi cái gì.
Ầm ầm!
Lúc Lâm Phàm hạ một đấm cuối cùng xuống thì cơ năng trong người tan biến.
- Tự bạo đi, thế giới của ta.
Dù là thế, hắn vẫn muốn tự bạo thế giới trong cơ thể.
Tuy không có cách nào giết chết Linh Vương, nhưng vẫn khiến nàng bị thương nặng, chỉ cần như thế thì hắn cũng đã đạt được mục đích rồi.
Vang tiếng nổ kịch liệt.
Phật Ma ở phương xa nhìn thấy sóng xung kích hủy diệt kéo tới nhưng không dám khinh thường, ánh sáng vàng càng thêm rực rỡ, tia sáng vàng trên vòng bảo vệ lấp lóe phạn văn.
Sóng xung kích thổi mạnh qua vòng bảo vệ, trực tiếp tàn phá khiến ánh sáng vàng trên vòng bảo vệ bắt đầu vặn vẹo.
May mắn ngay sau đó đợt trùng kích này đã tan biến.
Phật Ma nói thầm:
- A di đà phật, lực lượng này của Lâm thí chủ thật quá khủng bố, bần tăng phục sát đất.
Qua hồi lâu.
Hữu Sắc Nhãn Tình tan biến.
Linh Vương khôi phục thần trí.
Nàng lẩm bẩm:
- Xảy ra chuyện gì?
Bỗng nhiên.
Lâm Phàm bay ra từ sâu trong lòng đất, định giễu cợt:
- Linh Vương, nàng.....Trời!
Lâm Phàm vốn tưởng rằng Linh Vương sẽ bị hắn đánh đến hấp hối, đến lúc đó hắn có thể tùy ý bắt chẹt nàng, nhưng khi nhìn thấy tình huống hiện giờ của Linh Vương thì hắn ngây người.
Gặp quỷ.
Cái này có chỗ nào là bị thương đâu.
Chẳng có cái khỉ mốc nào cả.
Linh Vương đứng ở nơi đó, ngoại trừ trên lớp áo phượng dính một ít tro bụi thì toàn thân không có bất cứ vết thương nào, khi nãy trên khóe miệng có máu tươi tràn ra cũng đã biến mất.
Như không có chuyện gì xảy ra.
Linh Vương chợt phản ứng lại, vội vàng khom lưng phủi bụi bặm trên người xuống:
- Sao bẩn thế này, quần áo mới tinh tại sao lại bị bẩn.
Lâm Phàm đứng tại chỗ, mím môi, có xung động muốn chém chết Linh Vương.
Thất bại rồi.
Từ trước tới nay quét ngang tất cả, chưa bao giờ thất bại lần nào.
Nhưng hôm nay.
Hắn không thể không nói mình đã thất bại, bị đối phương đùa giỡn.
Lâm Phàm hỏi:
- Rốt cuộc nàng là thứ gì?
Hoàn toàn không thể nào.
Sao lại có người chịu đựng vụ nổ vừa rồi mà vẫn giữ vẻ mặt bình yên như không.
Cái này chắc chắn là gặp quỷ.
Linh Vương cẩn thận phủi xuống tro bụi trên quần áo, nhìn Lâm Phàm, mặt nở nụ cười vui vẻ:
- Ta là nàng treo cổ của ngươi. Bây giờ ta tới cưới ngươi, về sau chúng ta có thể sống chung một chỗ, ngươi không cảm thấy việc này rất vui vẻ sao?
Bây giờ Lâm Phàm rất muốn chửi người.
Vui vẻ cái khỉ mốc.
Lâm Phàm không nói gì đi hướng Thiên Đình.
Nàng treo cổ vẫn tiếp tục hỏi tới:
- Làm sao vậy? Ngươi không vui chuyện gì thì cứ nói, dù lúc nãy ta không nhớ chuyện gì xảy ra nhưng chắc ta đã làm điều gì đó khiến ngươi không vui, ngươi có thể nói ra được không?
Lâm Phàm không muốn nói chuyện, đi đến bên cạnh lão sư.
Lâm Phàm nói:
- Lão sư, tạm thời ta không có cách nào trị được ả này, chỉ có thể nhờ lão sư ra tay trợ giúp giải quyết chuyện này.
Thiên Tu nhìn đồ nhi, vỗ vai hắn, gương mặt vừa nghiêm túc cũng vừa đồng tình:
- Đồ nhi cứ yên tâm, vi sư sẽ không để ngươi sống trong bất hạnh.
Vừa mới đánh một trận mà Hỏa Dung nhìn muốn rớt con mắt ra, sau đó nói:
- Tiểu Phàm, ta thấy cái này cũng không tệ. Đừng kén nữa, người vừa xinh đẹp, thực lực mạnh, lại giàu có, biết đi đâu tìm đây, hay là buông xuôi đi, ráng chịu đựng một chút.
Hai sư đồ không thèm nhìn, đồng thanh nói:
- Cút!
Hỏa Dung uất ức nhìn hai người, lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối.
Nghĩ cái gì không biết.
Linh Vương đứng ở phía xa, vẫn đang chờ đợi.
Còn về tám vị Quỷ Thần khiêng cỗ kiệu thì đã bị sóng xung kích khi nãy nghiền ép chết, không tìm được xác chết.
Nhưng với Linh Vương thì mấy cái này là việc nhỏ.
Nàng chỉ muốn lấy Lâm Phàm về nhà.
Thiên Tu ném cho đồ nhi một ánh mắt kiên định, sau đó đứng ra nói:
- Linh Vương, ngươi muốn cưới đồ nhi của ta phải không?
Linh Vương biết Thiên Tu là người nào của Lâm Phàm, nàng có chút ngượng ngùng nói:
- Đúng vậy thưa Thiên Tu lão sư, ta thật tâm với hắn.
Thiên Tu lắc đầu:
- Việc lớn như thành thân là lệnh của phụ mẫu, lời của mai mối, bây giờ nàng vội vàng như thế khiến ta không kịp chuẩn bị cái gì.
- Đồ nhi của ta phụ mẫu không rõ ràng, nhưng một ngày vi sư cả đời vi sư, ta làm cha không đồng ý cuộc cưới hỏi này.
Lâm Phàm gật đầu, lời này có lý, lão sư diễn tiếp đi.
Linh Vương cười:
- Những thứ này chỉ là khách sáo, để ý tới nó làm gì?
- Gì mà khách sáo với không để ý, ngươi làm như vậy là không để lão phu vào mắt. Đồ nhi, với loại nữ nhân không coi trọng lão sư thì ngươi nghĩ thế nào?
Lâm Phàm không nói nhảm, khoát tay nói:
- Dẹp.
Mợ nó!
Sao chuyện này phiền phức quá vậy.
Năng lực của Linh Vương vượt qua tưởng tượng.
Ngoài ra thực lực của mình cũng không đủ mạnh.
Mới nãy đánh tơi bời lâu như vậy, vốn tưởng đã đánh đối phương kêu cha gọi mẹ thế mà chẳng có cái khỉ khô gì.
Trong này có quỷ.
Có vấn đề vô cùng lớn.
Đương nhiên, nếu mở buff vận rủi cuồn cuộn ra thì dù Linh Vương cũng phải chạy về nhà đầu thai.
Nhưng Linh Vương và hắn có chút quen thân.
Linh Vương nghiêng đầu, hơi buồn bực nói:
- Vậy phải thế nào mới đồng ý?
Lâm Phàm nhìn lão sư, mong lão sư có thể nhanh chóng nghĩ ra biện pháp đuổi ả này đi, đừng để nàng ở đây gây bực tức nữa.
Mục tiêu của hắn là trở thành người mạnh nhất thế gian.
Sao có thể lãng phí thời gian với nữ nhân được chứ.
Thiên Tu ho nhẹ:
- Đồ nhi của ta có lòng thương người, giàu lòng chính nghĩa, có thể xứng với đồ nhi của ta thì cũng phải như vậy. Nhưng đáng tiếc, lão phu không nhìn thấy điểm sáng gì trên người của nàng.
Linh Vương nói:
- Ta cũng có lòng thương người, cũng giàu lòng chính nghĩa, sao lại không có chứ.
- Dù ngươi nói như vậy nhưng lão phu vẫn không nhìn thấy gì.
Thiên Tu lắc đầu nói:
- Cho nên tạm thời lão phu sẽ không đồng ý.
Các đệ tử trong tông môn rất đồng ý lời này của Thiên Tu.
Đúng rồi.
Sư huynh của chúng ta hiền lành, chính nghĩa biết bao, sao có thể tùy tiện cưới người khác được chứ.
Nhưng Thanh Oa không nghĩ như vậy.
Trong thiên hạ kẻ mở mắt nói xạo có mười phần thì hai sư đồ này chiếm hết chín phần rưỡi, còn lại nửa phần chia đều cho mọi người.
Hiền lành, chính nghĩa cái khỉ khô.
Gặp quỷ.
Nhưng nó phát hiện ra Linh Vương quả nhiên không đơn giản.
Với uy thế khi nãy mà kẻ bỏ mạng bùng nổ thì dù là cường giả viễn cổ cũng không thể chống lại, càng không nói tới việc bị đánh tơi bời mà vẫn bình yên vô sự.
Cho nên có thể nói sự tồn tại của Linh Vương đã vượt qua giới hạn trước mắt.
Hoặc vì nguyên nhân kỳ lạ nào đó có thể khiến Linh Vương bỏ qua mọi tổn thương.
Tất nhiên Linh Vương sẽ không chịu thua như vậy:
- Ta nhìn trúng người, sẽ không bỏ qua như thế. Ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý, dù sao ta cũng là người tốt, phải không.
Thiên Tu nói ra:
- Tạm thời lão phu sẽ không đồng ý.
Linh Vương lắc đầu:
- Ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý.
Thiên Tu hít sâu một hơi, sau đó trao đổi với đồ nhi:
- Đồ nhi, sao nữ nhân này khó đối phó quá.
Lâm Phàm câm nín, bà nội nó, từ trước tới nay có bao giờ bị nghẹn khuất như vậy.
- Linh Vương, nàng đừng có quá đáng. Được rồi, không nói nhảm nữa, ba tháng sau nàng hãy tới, ta sẽ đồng ý với nàng.
Hắn quyết định rồi.
Trong ba tháng này phải tăng tiến thực lực.
Hắn không tin mình không làm lại cái ả này.
Linh Vương từ chối nói:
- Không được, ta muốn bây giờ.
Lâm Phàm tức giận:
- Ngươi đừng quá đáng như thế.
Linh Vương mặt mày tươi tắn, cười khúc khích nói:
- Bộ dạng ngươi tức rất đáng yêu, ta thích lắm.
- Mợ nó...
Lâm Phàm không có lời nào để nói.
Tiện nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận