Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1214: Chơi chó quá vậy? (1)

Tạm thời bây giờ Lâm Phàm không biết nên làm cái gì.
Cơn tức sắp bùng nổ tại chỗ.
Cho tới bây giờ chưa từng tức đến như vậy.
Hay đợi lát nữa mở vận rủi cuồn cuộn ra giết chết đối phương?
Tuy như thế có hơi tàn nhẫn, nhưng lần đầu tiên thấy kẻ đáng ghét như vậy.
Lâm Phàm hỏi:
- Lão sư, làm sao bây giờ?
Thiên Tu chớp chớp mắt, vấn đề này có hơi phức tạp:
- Đồ nhi, ngươi có cách nào không?
Lâm Phàm lắc đầu, nếu có cách thì còn ở đây nói nhảm làm gì, sau đó lắc đầu:
- Không có.
Phút chốc rơi vào trầm tư.
Thiên Tu nhỏ giọng nói:
- Hay là kệ đi, thật ra vi sư đối với chuyện lớn cả đời của ngươi cũng hơi sốt ruột.
Lâm Phàm suýt nghẹt thở, không nghĩ tới lời cuối cùng lão sư nói lại không cùng ý kiến với hắn.
Ông trời ơi.
Đây là muốn bán đồ cầu tôn.
Hỏa Dung vẫn luôn vểnh tai lắng nghe, dù sư huynh nói chuyện hơi nhỏ nhưng vẫn bị lão nghe thấy.
Đã nói rồi mà.
Người tốt như thế sao không đồng ý được chứ.
Nếu lão nhỏ tuổi hơn một chút thì chắc chắn sẽ quỳ liếm chân người ta.
Đột nhiên.
Phương xa có một giọng nói truyền đến:
- Tông chủ tới!
- Cung nghênh tông chủ!
Lâm Phàm nghe thấy thì hơi kinh ngạc, tổ đội ba người bình yên tới? Đúng là chuyện lạ, không ở trong đó tiếp tục cảm ngộ bình yên, ngược lại chạy tới đây, hơi thú vị.
Bên cạnh là Mặc Kinh Chập và Du Long luôn làm bạn với tông chủ.
Hai người bọn họ đi theo tông chủ cảm ngộ bình yên, cũng coi như có tâm đắc.
Đương nhiên, so với tông chủ thì chênh lệch rất lớn.
Khi Lâm Phàm nhìn thấy tông chủ thì cảm giác đầu tiên là hơi thở của người này đã thay đổi.
- Lão sư, hơi thở của tông chủ rất khác với trước kia.
Rất khó để thay đổi hơi thở của một người, thậm chí không thể nào làm được.
Nhưng tông chủ thật sự đã thay đổi hơi thở.
Thiên Tu nói ra:
- Có lẽ đã ngộ ra được gì đó.
Lão không rành việc sư huynh cảm ngộ bình yên, không cách nào trả lời vấn đề mà đồ nhi hỏi.
Thiên Tu bước lên hỏi:
- Sư huynh ra đây làm gì?
Tông chủ cười:
- Nơi này náo nhiệt như vậy nên đi ra nhìn một chút.
Sau đó, tông chủ nhìn Linh Vương ở phương xa.
Mà Linh Vương nhìn thấy tông chủ, khuôn mặt vốn tươi cười dần biến mất, nàng cảm giác được một hơi thở quen thuộc trên người tông chủ này.
Sâu trong trí nhớ không ngừng dao động, như đang tìm kiếm ký ức xa xưa ẩn giấu nơi sâu thẳm.
Linh Vương chỉ vào tông chủ, nhíu chân mày, đang nhớ lại.
- Ngươi...
Tông chủ mở miệng:
- Đệ tử tông ta hôn nhân tự do, không thể bị người khác ép hôn, từ đâu tới thì về lại chỗ đó đi.
Lập tức, chỉ thấy tông chủ giơ tay lên, một sức mạnh không tên bao phủ Linh Vương, di dời thời không và không gian.
Bùm!
Chấn động không lớn, chỉ dập dờn một vòng gợn sóng.
Linh Vương biến mất tại chỗ, không thấy bóng dáng.
- Trời ạ, lợi hại quá.
Lâm Phàm thán phục, sau đó nhìn tông chủ:
- Sao tông chủ làm được thế? Bình yên mạnh mẽ đến thế sao?
Hắn biết tông chủ đang cảm ngộ bình yên, nhưng cái bình yên này cũng bá quá rồi, muốn đưa người ta đi là đi thật luôn, không chút chần chừ.
Tông chủ cười:
- Tiểu Phàm, ta thấy ngươi có thiên phú cảm ngộ bình yên, có thể đi theo ta cùng nhau cảm ngộ bình yên.
Lâm Phàm xua tay:
- Thôi bỏ đi, ta không thích hợp với bình yên, ta đây bình yên không được.
Hắn cũng mặc kệ những thứ này.
Tông chủ còn muốn lừa bịp hắn cùng đi cảm ngộ bình yên.
Cũng không phải là chưa cảm ngộ qua.
Nằm nơi nào đó không nhúc nhích, giống như mất đi tri giác.
Mặc Kinh Chập khuôn mặt tươi cười, gã nói:
- Huynh đệ, không phải ta thổi phồng, nhưng bình yên này thật sự là thứ tốt. Ta cùng tông chủ cảm ngộ nó lâu như vậy, bây giờ đã có tâm đắc.
Lâm Phàm thấy Mặc Kinh Chập tôn sùng như thế thì tò mò hỏi:
- Có tăng thực lực không?
- Không có.
Mặc Kinh Chập lắc đầu:
- Cảm ngộ bình yên không phải dùng để tăng thực lực, mà là để lòng bình yên lại, cảm ngộ đại đạo thương thiên, mượn lực lượng tự nhiên của thế gian, đối với tu vi của bản thân không có giúp ích gì.
Lâm Phàm hỏi:
- Cái này không phải là ăn nhờ ở đậu sao, nếu người ta không cho mượn thì phải làm gì đây?
Mặc Kinh Chập ngây người, không biết trả lời thế nào.
Đúng rồi.
Nếu người ta không cho mượn thì làm sao bây giờ?
Du Long nói:
- Lực lượng bình yên có ở khắp nơi, nếu không cho mượn thì trừ phi lòng không bình yên.
Mặc Kinh Chập gật đầu nói:
- Đúng đúng, Du Long nói rất đúng.
Thanh Oa nhìn tình huống xung quanh, nói thầm trong lòng, rung động.
Mợ ơi.
Tông môn của kẻ bỏ mạng này ngày càng bá đạo, tàng long ngọa hổ, không chỉ riêng kẻ bỏ mạng đã lợi hại, cái tổ đội ba người bình yên này cũng hơi kinh người.
Nhất là tên tông chủ này.
Nhìn gã trước kia ngồi ăn chờ chết.
Nhưng đâu ngờ ăn không ngồi rồi mà tự dưng vẫn mạnh.
Lâm Phàm không hỏi tới, rơi vào trầm tư.
Bình yên mạnh dữ vậy sao?
Không được, lát nữa phải trở về thử một lần.
Chuyện tông môn kết thúc.
Tất cả mọi người giải tán.
Với Lâm Phàm thì đây là một trò khôi hài, trò khôi hài khiến người ta cảm thấy bất đắc dĩ.
Thanh Oa không quá hiểu rõ Linh Vương.
Chỉ nghe qua một ít lời đồn.
Ở một nơi âm trầm.
Hư không dao động.
Linh Vương xuất hiện, nét mặt của nàng có chút phức tạp, vẫn đang nhớ lại hơi thở vừa rồi, mặc dù hơi mỏng manh nhưng rất giống với hơi thở trong trí nhớ.
- Không được, ta phải rời khỏi đây, chắc chắn phải làm rõ chuyện này.
Linh Vương sắc mặt lạnh băng, hàn khí lạnh thấu xương, ngay khi nàng muốn rời khỏi thì có một loại lực lượng vô hình ngăn cách nơi này.
- Kẻ nào cản ta.
Linh Vương đứng trên một mảnh đất âm u, đưa mắt nhìn vực sâu hư không.
Thanh âm lạnh băng truyền đi.
Nhưng không có gì đáp lại.
- Đáng giận, lão nương còn phải đi đón dâu nữa.
Linh Vương nổi giận, mảnh đất âm u dưới chân bắt đầu chấn động, lực lượng âm u vô biên tụ về đây, sau đó ngưng tụ trên không trung tạo ra một thanh trường mâu Minh Thần.
Trường mâu dài mảnh, trên thân gậy màu đen điêu khắc vô số phù văn.
Tản mát ra hơi thở hủy diệt.
- Đi!
Vù!
Trường mâu Minh Thần rạch phá hư không bay vút đi, sau đó đâm xuyên vực sâu hư không.
Ầm!
Trường mâu Minh Thần trực tiếp bị nghiền nát, hóa thành mảnh vụn rơi xuống hư không.
- Cái này...
Linh Vương nhíu mày, có chút không dám tin.
Ở mảnh đất tối tăm này, trường mâu Minh Thần có thể bộc phát ra sức mạnh cường đại nhất, thế mà cứ như vậy bị nghiền nát.
Thế gian chỉ có một loại tồn tại có năng lực như vậy.
- Ta biết ngươi là ai. Nhưng cứ yên tâm, ngươi không nhốt ta được bao lâu đâu.
Linh Vương liếc mắt nhìn vực sâu hư không, sau đó đi về phía Minh quốc phương xa.
Vô Địch phong.
Lâm Phàm thấy xung quanh không có người liền đứng ở mép đỉnh phong, hít sâu một hơi.
- Hít sâu, cảm ngộ bình yên.
Giờ phút này, lòng Lâm Phàm trong sáng.
Bên tai có thanh âm thật nhỏ truyền đến.
- Phi! Đừng đùa nữa, cái gì bình yên hay không bình yên, càng bình yên thì càng bực bội hơn.
Nhưng tâm phiền ý loạn.
Không thể nào cảm ngộ ra bình yên của tông chủ là thứ gì.
Lúc này, Lữ Khải Minh chạy chậm tới, trên mặt vẫn còn đọng vẻ hoảng hốt:
- Sư huynh, bên ngoài có con yêu thú tìm ngươi.
Yêu thú.
Đúng là chuyện lạ.
Yêu thú tìm sư huynh, thật sự là gặp quỷ.
Lâm Phàm ngây người, hơi hoang mang:
- Yêu thú?
Yêu thú tìm mình làm gì?
Chẳng lẽ bởi vì hắn đập yêu thú hơi nhiều nên có cường giả yêu thú tới cửa muốn đấu đơn?
Nếu đúng là như vậy thì cầu còn không được.
Điểm tới rồi.
- Đi, đi xem thử.
Ngoài Nam Thiên Môn.
Từ Đại Pháo trông giữ tông môn, cảnh giác nhìn chằm chằm yêu thú nho nhỏ trước mắt. Yêu thú này không to cũng không cao, kích cỡ như con sói.
Trên cổ treo một tấm bảng.
Trên bảng hiệu có vẽ một người.
Nét bút hơi rối, có chút trừu tượng, khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Lúc đó, khi yêu thú này chạy đến đây thì Từ Đại Pháo hoảng loạn vô cùng, nghĩ là có yêu thú đột kích, lập tức lấy ra binh khí chuẩn bị chiến đấu với yêu thú.
Nhưng Yêu thú này không tấn công, nó dùng móng vuốt vỗ tấm bảng trước mặt, còn kêu vài tiếng.
Giống như nói là nhìn bấm bảng này đi, ta muốn tìm kiếm người trên tấm bảng này.
Từ Đại Pháo nhìn hồi lâu vẫn không nhìn ra trên tấm bảng này vẽ ai.
Vài nét bút đen vẽ ra một cục thịt, mặc dù có mắt, chân và tay, nhưng quá mức nguy hiểm rồi.
Cuối cùng Lữ sư huynh đi ngang qua, nhìn chằm chằm tấm bảng một hồi, liếc mắt nhận ra đây là ai, dặn bọn họ ở đây chờ.
Từ Đại Pháo thấy thế phục sát đất.
Lợi hại.
Cái thứ quỷ này cũng có thể nhìn ra được.
Đặc biệt khi biết đây là Lâm sư huynh thì gã suýt chút nữa đã hộc máu.
Lâm sư huynh có hình dạng này sao?
Lữ sư huynh, có phải ngươi đang đùa giỡn với trí thông minh của ta không?
Rất nhanh.
Lâm Phàm cùng Lữ Khải Minh đi tới Nam Thiên Môn.
Từ Đại Pháo tiến lên cung nghênh sư huynh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận