Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1216: Ôi chao, lượng tin tức này có hơi đau đầu (1)

Bây giờ Mặc Kinh Chập lại muốn lừa dối hắn, đúng là nằm mơ.
Lâm Phàm không quấy rầy hai người kia nữa, hỏi tông chủ:
- Tông chủ, ngươi đưa Linh Vương tới chỗ nào thế?
Tông chủ cười:
- Đưa đến chỗ nên đến.
Vấn đề này đúng là hỏi cũng như không.
Lâm Phàm khoát tay, thôi bỏ đi, lão sư nói thay đổi, hắn thật sự không nhìn ra.
- Được rồi, vậy các ngươi cứ tiếp tục cảm ngộ bình yên đi, ta về đây.
Cảm giác ba người này cảm ngộ bình yên đều cảm ngộ ra chút vấn đề.
Mấy ngày sau.
Lâm Phàm sửa soạn, chuẩn bị ra tông kiếm điểm.
Từ không tới có, một đường chém tới Chúa Tể cảnh.
Dễ sao?
Nhất định là không dễ rồi.
Nhưng không còn cách nào.
Không trở nên mạnh mẽ sẽ bị người làm thịt, sao hắn có thể nhịn được chứ.
Lữ Khải Minh đi tới hỏi:
- Sư huynh sắp đi ra ngoài sao?
Chỉ cần sư huynh đi ra từ trong mật thất thì chắc chắn là muốn ra ngoài tu luyện.
Lâm Phàm gật đầu.
- Ừm.
Phương xa, Nhật Thiên vội vàng chạy tới:
- Sư phụ, ta muốn ra ngoài rèn luyện.
Long Giới được đưa đến đây, tính an toàn được bảo đảm.
Nhật Thiên ở Long Giới cảm thấy không có ý nghĩa gì, thực hiện từng bước tu luyện nhưng thực lực tăng lên rất chậm.
Lâm Phàm lập tức từ chối:
- Tuổi còn nhỏ, ra ngoài làm gì?
Còn nhỏ như thế mà đi lang thang bên ngoài, bị người đánh cho khóc lóc rồi cũng phải quay về tìm hắn.
Mà gần đây hắn cũng rất bận rộn.
Phải đi ra ngoài kiếm điểm nên hắn sẽ không có thời gian quan tâm nhiều như vậy.
Nhật Thiên nói ra:
- Lão sư, ta muốn mạnh lên.
Lâm Phàm liếc mắt nhìn Nhật Thiên:
- Biến mạnh làm gì? Ngươi cho rằng vi sư không đủ cường đại, không che chở được ngươi hay sao?
Nhật Thiên lắc đầu:
- Tất nhiên không phải rồi, sao lão sư không mạnh được chứ.
Lâm Phàm hài lòng nói:
- Vậy được rồi, về Long Giới tu luyện đi, chờ lớn thêm một chút thì lại đi ra.
- Nhưng được bảo vệ thì lớn lên sẽ không thể trở thành hùng ưng.
Nhật Thiên còn muốn tranh biện, nhưng vừa dứt lời đã bị Lâm Phàm nói đến cứng họng không thốt nên lời, cũng không biết nên dùng ngôn ngữ gì để đáp trả.
Lâm Phàm nói:
- Lớn lên không thành hùng ưng nhưng biết bay là được, có vi sư ở thì mọi thứ đều không thành vấn đề, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa.
Hắn không muốn mới đi ra ngoài chưa được bao lâu đã có tin tức truyền đến.
Lão sư cứu ta, ta bị người đánh!
Chờ những tín hiệu kêu cứu này còn không bằng để nó ở đây, tính an toàn cao hơn một chút.
Đợi sau khi hắn trở thành cường giả đỉnh nhất mới có thời gian quản những việc này.
- Vâng.
Nhật Thiên cúi đầu.
Cái này không giống với những thứ mà người khác đã nói cho nó nghe.
Thông thường, làm sư phụ khi nghe thấy đồ nhi có hùng tâm tráng chí như thế nhất định sẽ rất vui mừng.
Nhưng vì sao đến lượt nó thì đổi khác?
Cứ có cảm giác bị bồi dưỡng thành một kẻ ăn chơi thế này.
Lúc Lâm Phàm định rời đi thì nói với sư đệ:
- Sư đệ, trông chừng hắn, đừng để hắn chạy loạn.
Lữ Khải Minh gật đầu, biết lời này của sư huynh có ý nghĩa gì.
Sư huynh đi ra tông môn, ra ngoài rèn luyện chắc chắn nhiều bộn bề, nhất định không có nhiều thời gian quản những chuyện nhỏ nhặt này.
Huống chi Nhật Thiên còn nhỏ.
Bây giờ ra ngoài, khẳng định nguy hiểm cực cao.
Sau đó, Lữ Khải Minh xoa đầu Nhật Thiên, gã nói:
- Sư chất, đừng gây chuyện cho sư phụ của ngươi nữa, hiện giờ sư huynh nhiều bộn bề lo toan, áp lực rất lớn, căn bản không quản được nhiều như vậy, chờ một ngày nào đó sư huynh đạt tới đỉnh thì sẽ có thời gian bồi dưỡng ngươi. Bây giờ ngươi ngoan ngoãn ở lại Long giới đi.
Gã nói như vậy là muốn Nhật Thiên hiểu được điều này.
Nhật Thiên bướng bỉnh lắc đầu:
- Sư thúc, ta vẫn muốn đi ra ngoài rèn luyện, ta muốn trở nên mạnh mẽ hơn, tương lai có thể bảo vệ tốt sư phụ.
Nó nói lời này là muốn cảm động Lữ sư thúc, khiến gã đồng ý cho nó ra ngoài.
Nhưng...
Lữ Khải Minh nhìn Nhật Thiên:
- Xem ra ngươi rất muốn đi ra ngoài. Được rồi, đợi lát nữa sư thúc sẽ kêu mấy người tới ngày đêm trông nom ngươi, đừng hòng chạy thoát.
Nhật Thiên nghe lời này xong lập tức hít thở khó khăn.
Chơi chó quá vậy.
Một vùng băng tuyết.
Bông tuyết từ trên trời rơi xuống, nhiệt độ cực thấp, nếu ai có tu vi yếu e rằng trong nháy mắt sẽ biến thành khối băng.
Dù là Đế Thiên cảnh cũng phải mở ra lực lượng hộ thể chống lại cái rét nơi này.
- Sao mình lại có thể chạy tới cái nơi đồng không mông quạnh này.
Lâm Phàm rất đau đầu.
Sau khi hắn từ tông môn đi ra ngoài chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là tìm chỗ nào đó thật tốt để kiếm điểm.
Nhưng có ai ngờ được.
Đi một hồi rồi đến cái nơi khỉ khô này.
Từ đó tới giờ chưa từng đến đây.
Không biết nó ở trong giới vực nào, cũng không biết tên gọi là gì.
Vèo!
Vào lúc này có tiếng xé gió truyền đến.
Lâm Phàm không né, mặc kệ những ám khí này bắn trúng cơ thể.
Bùm bùm!
Ám khí hơi yếu, không thể làm rách da, giống như bắn trúng kim loại, phát ra tiếng kim loại.
Trên cơ thể Lâm Phàm dính bông tuyết, ngẩng đầu nhìn lại, tuy bông tuyết dày đặc nhưng mơ hồ nhìn thấy cách đây không xa có mấy tiểu tử đang nhảy nhót.
- Bản phong chủ lười giết bọn tiểu tử các ngươi.
Hắn hơi thất vọng.
Quá xá yếu.
Nhưng chờ chút, nếu yếu như vậy thì làm sao chống chịu được thời tiết nơi này?
Có lẽ đây là thiên phú.
Những tiểu tử này có thiên phú chống đỡ cái lạnh.
Bông tuyết hơi lớn, Lâm Phàm nhìn không rõ, chỉ biết không phải là người, ai nấy đều nhỏ con, cao nhất cũng chỉ tới phần eo của hắn.
- Đáng tiếc, vốn cho rằng nơi này sẽ có nhân vật mạnh mẽ, ai ngờ lại là những thứ này, đi cho rồi.
Lâm Phàm suy nghĩ, trước mắt hoàn cảnh chỗ này không có cách nào thoải mãn điều kiện để hắn kiếm điểm.
Bay lên cao.
Chạy phía chân trời xa.
Bỗng nhiên, phía trước có một tòa thành băng tuyết đập vô mắt hắn.
Không nghĩ tới chỗ như thế này lại có kiến trúc.
- Đúng vậy, nói không chừng đám yêu thú đều ở bên trong trú đông.
Lâm Phàm đăm chiêu, nghĩ đến khả năng này.
Đi ra kiếm điểm thì không thể buông tha bất cứ cơ hội nào.
Đáp xuống trước pháo đài, hai cánh cửa đá chặn đường, trên cửa đá in một đường hoa văn cổ xưa, rõ ràng có chút không tầm thường.
Nhấc chân, trực tiếp đá một cước tới.
Ầm!
Cửa đá vỡ nát, hóa thành đá vụn rơi lả tả trên đất.
Lập tức.
Âm thanh ồn ào trong pháo đài thoáng chốc biến mất, mọi thứ đều tĩnh lặng đến dị thường.
Mười hai thần thú im lặng ngồi một chỗ, ánh mắt chuyển hướng cửa vào.
Bọn họ ở chỗ này rất tốt.
Cửa đá pháo đài bị người ta đập vỡ, rốt cuộc là ai to gan như thế, hoàn toàn không để bọn họ vào mắt.
Lâm Phàm bước vào trong pháo đài.
- Đúng như ta nghĩ, ai mà ngờ các ngươi thật sự trốn ở trong đây, điểm này không chạy thoát được.
Ngay lập tức.
Trong pháo đài phát sáng lên, xua tan hắc ám xung quanh.
- A!
- Dạ Ma, sao ngươi lại ở chỗ này?
Lâm Phàm ngửi được mùi cường giả ở bên trong, định đập người, nhưng vào khoảng khắc ánh sáng kia bao phủ thì hắn liền hoang mang.
Chính giữa pháo đài, Dạ Ma ngồi một bên bàn ăn hình tròn, trông Dạ Ma thật nhỏ bé khi ngồi cạnh những bóng dáng kia.
Tay Dạ Ma bưng chén, quay đầu nhìn lại, khi thấy Lâm Phàm thì ngạc nhiên nói:
- Trời ạ, sao ngươi lại tới chỗ này, mau cút đi, nơi này không chào đón ngươi.
Dạ Ma trải qua luân hồi nên không thể nói dối.
Mặc kệ đối diện với ai gã cũng toàn nói thật.
Hô!
Có hơi nóng thổi tới.
- Sao bản ngưu cảm thấy ngươi rất quen mắt, giống như đã gặp qua ở đâu đó.
Lúc này, một cái đầu trâu to lớn trừng hai con mắt to như cái đèn lồng nhìn Lâm Phàm chằm chằm, bởi vì thời tiết hơi lạnh, từ lỗ mũi trâu phun ra hơi nóng.
Lâm Phàm nhìn đối phương, trầm tư một lát, nói thẳng:
- Quen là đúng rồi, vũ khí của trâu ngốc nhà ngươi bị bản phong chủ lụm, thế mà không nhớ rõ, sao ngươi lú lẫn quá vậy.
Rầm!
Tiếng lật bàn vang lên.
Bình Thiên Ma Ngưu Vương đứng thẳng cơ thể khổng lồ, tức giận quát:
- Thì ra là tên trộm nhà ngươi, trả vũ khí lại cho ta!
Bình thường Lâm Phàm dùng cây búa làm công cụ để chặt thịt.
Mà công nhận hiệu quả không tệ.
Tay Dạ Ma bưng chén, nhìn thấy toàn bộ thức ăn đều rơi xuống mặt đất, gã tức giận quát Bình Thiên Ma Ngưu Vương:
- Ngươi có bệnh sao, không vỗ bàn mà đi lật bàn làm gì, nếu ta có cơ hội nhất định phải nấu ngươi!
- Là ngươi.
- Kẻ năm đó là ngươi.
Lúc này, không chỉ Bình Thiên Ma Ngưu Vương căm tức, nhóm thần thú còn lại ở xung quanh cũng nhìn Lâm Phàm đăm đăm.
Lâm Phàm đối với những âm thanh đặc biệt to này vô cùng bình tĩnh.
Lâm Phàm hỏi, trong lòng hơi nghi hoặc:
- Mọi người bình tĩnh đừng nóng nảy. Các ngươi bị phong ấn ở chỗ kia mà, làm thế nào đi ra hết được vậy?
Thế gian biến hóa thật lớn.
Bình Thiên Ma Ngưu Vương tức giận nói:
- Làm thế nào đi ra? Chúng ta là thần thú, muốn ra thì ra thôi, tiểu tử ngươi tốt nhất là trả vũ khí lại cho ta, nếu không hôm nay ngươi khó bước ra khỏi đây!
Bình Thiên Ma Ngưu Vương tức giận đến nỗi muốn bóp chết Lâm Phàm.
Dạ Ma phát cáu:
- Ồn nào cái gì, con trâu nhà ngươi là lớn giọng nhất. Nếu không phải ngươi còn chút hữu ích, tương lai sẽ cho ta làm hộ pháp, ta đã sớm không chịu nỗi ngươi rồi.
Một bữa cơm ăn rất ngon.
Nói lật bàn liền lật bàn.
Quá đáng.
Lâm Phàm cảm giác Dạ Ma đúng là có khí phách.
Sau khi bị luân hồi còn có thể sống đến tận bây giờ, đây đúng là có khí vận trong người.
Nói chuyện khó nghe như thế mà tới bây giờ vẫn chưa chết, khiến người ta câm nín.
Bình Thiên Ma Ngưu Vương tức giận trừng Dạ Ma.
Mà Dạ Ma vẫn không chút chột dạ:
- Nhìn ta làm gì, mắt to của ngươi sắp rớt tròng rồi kìa.
Lâm Phàm hỏi:
- Dạ Ma, sao ngươi lại đi cùng bọn họ?
- Ta không có đi cùng bọn họ, ta thấy bọn họ có giá trị lợi dụng nên muốn đi theo tạo mối quan hệ tốt đẹp thôi. Gần đây ta vẫn luôn đi tìm tông chủ, muốn biết rốt cuộc hắn đã chết chưa, nếu chết rồi thì ta còn phải trở về kế thừa đại vị tông chủ, nhưng nếu chưa chết thì ta phải chứng kiến hắn chết mới được.
- Còn việc tại sao lại tới đây.......nói đến thì dài lắm, rất khó nói.
Dạ Ma lắc đầu, có chút bất đắc dĩ.
Vì vị trí tông chủ, thật khó cho gã mà.
Đoạn đường này không biết đã phải chịu qua bao nhiêu cực khổ, bị bao nhiêu người bắt lại, muốn chém giết muốn róc thịt.
Mà công nhận những người kia đúng là đầu óc có bệnh.
Bị mị lực nhân cách của gã cảm hóa, đều nói rằng thế gian ít người như gã.
Sau đó còn bắt gã học công pháp ở chỗ bọn họ, điên hơn nữa là muốn truyền cho gã toàn bộ tu vi.
Đúng là quá điên cuồng.
Không cần cơ duyên, nhưng cơ duyên lại mặt dày mày dạn nhào tới, cản cũng không được.
Cũng giống như lần này.
Trong lúc vô tình đi tới đây.
Lúc nhìn thấy mười hai yêu thú cao lớn thì gã sợ đến sắp bể trứng.
Nhưng gã không hề nghĩ tới.
Ngay khi gã định nói ra mấy lời cầu xin tha thứ, vậy mà những yêu thú này không làm thịt gã.
Còn nói gã không sai, tuy có chút phách lối nhưng tính tình thật thà.
Điều này khiến Dạ Ma có chút vui vẻ, cảm giác mị lực của bản thân rất cao, đi đến đâu cũng được hoan nghênh như vậy.
Lâm Phàm không muốn tiếp tục hỏi tình huống của Dạ Ma.
Hắn thấy cái tên Dạ Ma này đúng là mạng lớn, người bình thường không cách nào so sánh với gã.
- Tiểu tử, chúng ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi có nghe không?
Bình Thiên Ma Ngưu Vương tức giận nói, âm thanh như sấm sét, ầm ầm chấn động, có thể quát nổ màng nhĩ của người ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận