Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1218: Hít một hơi có vẻ mạnh quá (1)

Đương nhiên, tuy những điều mười hai thần thú nói làm hắn hơi kinh ngạc, nhưng khiến hắn sợ hãi thì còn lâu.
Sợ quái gì.
Cùng lắm thì đánh nhau thôi chứ có gì đâu.
- Thôi được rồi, được rồi, bản phong chủ tới đây không phải để nghe các ngươi nói nhảm.
- Tuy Lâm Phàm này không có ưu điểm gì, nhưng được cái là có chính nghĩa, mỗi việc bản phong chủ làm đều là giữ gìn hòa bình thế gian, mười hai tên các ngươi có chí hướng rộng lớn như thế cũng coi như cùng ưu điểm với bản phong chủ là mưu cầu hoà bình, cho nên bản phong chủ sẽ không làm thịt các ngươi.
Lúc Lâm Phàm nói ra mấy lời này thì mặt không đỏ tim không đập, hiển nhiên hắn nói là lời thật lòng.
Dạ Ma không nhịn được, gã nói:
- Giả dối, quá giả dối, gì mà chính nghĩa chứ, nếu không phải có thực lực mạnh thì sớm đã bị người ta đánh chết rồi.
Mới nãy Dạ Ma chơi Lão Ngưu nên nó có chút khó chịu với gã.
Nhưng hiện giờ thái độ của Lão Ngưu đối với Dạ Ma có hơi thay đổi.
Từ đầu tới cuối toàn nói lời thật.
Lão Ngưu nhìn Lâm Phàm, cười lạnh.
Nói như vậy, có phải nên cảm tạ ân huệ của ngươi vì đã không đánh ta.
Ma Hầu thở dài:
- Ài, bây giờ không biết ngươi có thể trả vũ khí lại cho Lão Ngưu không, hắn rất cần, chúng ta cũng rất cần.
Nếu khi đó thật sự đến thì rất cần vũ khí này để tru thiên.
Lão Ngưu nói rất khí phách, chỉ là lời này có chút giả:
- Không cần hắn trả, cuộc đời Lão Ngưu này chưa bao giờ cầu xin ai.
Mắt trâu to như cái đèn lồng liếc nhìn Lâm Phàm.
Sao không cần vũ khí được chứ.
Trâu mà không có búa thì còn gọi là Ma Ngưu Vương sao?
Nói ra khiến người cười rụng răng.
Ma Hầu bất đắc dĩ. Lão Ngưu, ngươi đừng có cứng đầu nữa được không?
Bây giờ xin người ta trả vũ khí, càn rỡ như vậy bộ tốt lắm sao?
Lâm Phàm cười:
- Được, không cần ngươi cầu. Cây búa kia dùng rất tốt, bình thường bắt được yêu thú toàn dùng lưỡi búa chặt thịt, rất dễ dàng, đưa ngươi thì có hơi không nỡ. Bây giờ ổn rồi, ngươi không cần ta trả thì không trả vậy.
Khi nghe thấy lời này thì Lão Ngưu ngây người.
Mợ ơi!
Đó hoàn toàn không phải là suy nghĩ của nó.
Nếu là tình huống bình thường, bất kỳ kẻ nào sau khi nghe Ma Hầu nói những lời này đều sẽ cảm thán, sau đó trả binh khí lại.
Thế nhưng tiểu tử này hoàn toàn không theo kịch bản.
Thật sự rất quá đáng.
- Ngươi...
Lão Ngưu tức giận muốn đập chết Lâm Phàm. Dám lấy vũ khí của nó để chặt thịt, không thể chịu đựng được.
- Đừng kích động.
Ma Hầu rất mẫn cảm với lửa giận, đã sớm cảm giác được Lão Ngưu kìm nén tức giận trong lòng.
Nhưng cái này có thể trách ai đây.
Bớt nói thì tốt rồi.
Phải giả bộ chứ, nói cái gì mà không cần trả, đời này chưa cầu người.
Giờ thì hay rồi, người ta thật sự không trả nữa.
Xem ngươi có cầu hay không.
Dạ Ma không nhịn được:
- Lâm phong chủ, cái này thì ngươi không đúng rồi.
Lão Ngưu kinh ngạc nhìn Dạ Ma, không nghĩ tới cái miệng tiện của tên này vậy mà lại nói chuyện giúp nó.
Trước kia không hề phát hiện ra.
Chỉ là lời kế tiếp làm Lão Ngưu suýt nữa dùng bàn tay tát chết đối phương.
- Ngươi nên trả vũ khí lại cho con trâu này đi. Nếu thương thiên thật sự có vấn đề thì bọn họ sẽ đi liều mạng với nó, cho chúng ta một con đường sống, đúng không. Bọn họ chết hay sống không liên quan gì tới chúng ta, chỉ cần chúng ta còn sống là được rồi.
Trong lòng Dạ Ma không phải nghĩ như vậy, nhưng mở miệng lại trở thành thế này.
- Nói có chút đạo lý, đã như vậy thì trả cây búa này cho ngươi.
Lâm Phàm ném cây búa qua Lão Ngưu.
Hắn ít khi sử dùng cây búa này.
Lạch cạch!
Lão Ngưu tiếp lấy cây búa, loại cảm giác vô địch kia đã trở về.
Đương nhiên, loại cảm giác này chỉ là một loại tưởng tượng hư ảo.
Thật ra tình huống bây giờ của nó là yếu đến không chịu được.
- Gặp lại sau.
Lâm Phàm ra ngoài vì muốn kiếm điểm.
Vốn tưởng rằng đến nơi này có thể gặp được một làn sóng điểm, nhưng tiếc rằng hoàn toàn không có điểm nào cả, chỉ có mười hai tên thần thú yếu nhớt ở chỗ này.
Cho dù có đánh tất cả tơi bời thì điểm cũng ít đến đáng thương.
- Lâm phong chủ chờ chút, chờ chút đã.
Dạ Ma gấp gáp mở miệng giữ lại:
- Ngươi có biết bây giờ La Sát tông rốt cuộc ở chỗ nào không?
Dạ Ma rất bất đắc dĩ.
Gã không tìm thấy vị trí của tông môn.
Đã mất dấu.
Bây giờ không chỉ mất dấu tông môn, ngay cả vị trí của tông chủ cũng không tìm thấy.
Trong lòng gã suy nghĩ.
Nếu không tìm thấy thì về sau gã nên làm gì đây.
Dạ Ma muốn trở thành tông chủ, lăn lộn thời gian dài như vậy, gã dám vỗ ngực lớn tiếng nói rằng: Vị trí tông chủ La Sát tông, trừ ta ra thì còn có thể là ai nữa.
Lâm Phàm quái dị nhìn Dạ Ma, không khỏi mỉm cười:
- Ngươi không chỉ mất dấu tông chủ, ngay cả tông môn cũng không biết ở đâu, vậy trong khoảng thời gian này ngươi đã làm gì?
Dạ Ma chép miệng.
Làm gì?
Chắc chắn là bị người ta làm thịt rồi.
Cái quỷ này còn cần phải nói sao.
Bình thường khi người ta bắt lại đều bị giam mười ngày nửa tháng mới đi ra được, ít nhất cũng phải kèo nài mấy tháng.
Lại thêm giới vực có biến đổi.
Gã đã sớm không tìm thấy tông môn nhà mình nữa rồi.
Dạ Ma nói:
- Ngươi không biết coi như xong, còn nói ta nữa.
Người thành thật Dạ Ma bị luân hồi hành khốn khổ nhất, trong tất cả người bị luân hồi chỉ đứng sau Phiêu Thánh Hỗn Loạn.
Hỗn Loạn gặp được nữ nhân là chết chắc.
Dạ Ma thì đụng phải nam nữ đều bị xử đẹp, người có tâm thái không tốt chắc chắn sẽ chém chết Dạ Ma ngay.
Lâm Phàm lười dây dưa ở đây lâu hơn.
Hắn còn rất nhiều việc.
- Được rồi, đến đây là kết thúc, cũng không còn gì để nói với các ngươi nữa.
- Dạ Ma, hi vọng lần gặp mặt tới ngươi vẫn còn sống.
Dứt lời, Lâm Phàm bay vọt lên trời, đụng bể nóc pháo đài.
Nhiều bông tuyết bay xuống, gió lạnh cũng ùa vào.
- Súc sinh, có cửa không đi mà nhất định phải bay lên trên như thế, có bị bệnh không hả?!
Dạ Ma mắng to, tức giận muốn vỡ gan, vất vả tìm được một chỗ ở, cứ như vậy bị phá hủy đi.
Kêu bọn họ phải làm thế nào đây?
Ma Hầu thấy tiểu tử này rời đi, nhẹ thở phào.
- Lão Ngưu, ngươi hơi kích động rồi.
Bất Tử Long gật nhẹ đầu rồng to lớn, nó nói:
- Đúng rồi Lão Ngưu, ngươi đừng nóng nảy như vậy nữa, tiểu tử vừa rồi rất khó đối phó, tương lai nếu đúng có ngày như vậy chắc sẽ cần hắn hỗ trợ.
Huyền Hoàng Thử yếu ớt nói:
- Có thể giúp được gì chứ, giờ chúng ta nên cầu nguyện tốt nhất đừng xảy ra loại chuyện này, nếu không sẽ bất lực.
Nó nói thật.
Nếu thật sự xảy ra.
Với năng lực của bọn họ thì hoàn toàn không có cách giải quyết được loại chuyện này.
Trừ phi loại tồn tại như Hồng Quân đạo tổ xuất hiện, lần nữa trấn áp thương thiên ngàn vạn năm, mài mòn phần lớn thực thực, sau cùng bọn họ khôi phục lại đỉnh cao, đồng quy vu tận với thương thiên.
Chỉ là, có thể sao?
Khả năng cực kỳ thấp, hoặc nên nói là hoàn toàn không thể có chuyện này.
Đột nhiên.
Dạ Ma mở miệng nói:
- Các ngươi giữ ta ở đây có phải vì thấy hy vọng ở trên người ta, các ngươi truyền lại toàn bộ thực lực cho ta, để ta có thể trở thành niềm hy vọng trong lòng của các ngươi.
Ánh mắt mười hai thần thú nhìn Dạ Ma giống như nhìn một tên thiểu năng.
Còn muốn truyền hết toàn bộ thực lực cho gã.
Đúng là nằm mơ.
Lâm Phàm sau khi rời đi, trong lòng cũng nghĩ đến chuyện mới vừa rồi.
Hắn biết thương thiên mà mười hai thần thú nói tới.
Trước kia vẫn luôn thề muốn chém hắn mấy cái.
Nhưng sau này do có Buff có món nợ phải đền, nó thề cũng vô dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận