Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1219: Hít một hơi có vẻ mạnh quá (2)

- Khoan đã...
Hắn nghĩ tới một khả năng.
Sao thương thiên biết mình mất đồ?
Chẳng lẽ đúng là thật?
Không hiểu rõ lắm, bỏ đi, khỏi để ý nữa.
Mấy ngày sau.
Lâm Phàm đứng trên một mảnh sa mạc hoang vu.
Nơi này nhìn không thấy cuối.
Cát vàng vô cùng tận bay múa ngập trời.
Ở xung quanh có vô số yêu thú nằm sấp một chỗ, kêu thảm.
Bọn nó thật sự bị đánh quá thảm.
Vốn ban đầu bọn nó sống rất tốt, tụm năm tụm ba vui vẻ đi dạo trên sa mạc.
Bỗng nhiên có sinh linh xuất hiện.
Theo bọn nó thấy đây là mỹ thực đưa đến cửa, không thể không ăn.
Vì muốn ở trước mặt người khác phái lộ ra phong thái.
Yêu thú giống đực gầm rú.
Nhưng cảnh kế tiếp là tình hình hiện tại đây, bọn nó bị đập.
Bị đập đến nỗi không có sức chống trả.
Càng làm cho bọn nó oán giận và căm tức hơn đó là giống cái xinh đẹp trong lòng bọn nó bị hành hạ, cảnh tượng như thế sao bọn nó có thể nhịn được chứ.
Chỉ có thể liều mạng.
Cùng lúc đó kêu gọi đồng bạn.
Nhưng hiện thực quá tàn nhẫn.
Lâm Phàm tâm tình sảng khoái:
- Không tệ, rốt cuộc cũng gặp được yêu thú thành đàn, không lỗ, lời chắc luôn.
Trong khoảng thời gian này Lâm Phàm đã quét qua mấy nơi có đại yêu thú, không đánh nổ cái nào, toàn bộ đều là đánh một trận tơi bời, từ đó kết thúc.
Hắn từng nói rằng không cần mạng sống của yêu thú.
Hắn có thể mạnh mẽ như bây giờ không thể bỏ qua công lao của yêu thú, không thể qua sông rút cầu, trở mặt không quen biết.
Trong thời gian này, Lâm Phàm đã kiếm được sáu ức điểm.
Đây đều là hắn không ngủ nghỉ vất vả kiếm được.
Hỏi thử trên đời này có ai tu luyện khắc khổ như hắn.
Không có, chắc chắn không có.
Đây là việc không thể bác bỏ.
Đã thu hoạch nơi này xong, tất nhiên không cần tiếp tục ở lại, một đường tiến về phía trước, tiếp tục tìm kiếm yêu thú chưa bị đập.
Trên bờ cát ven biển.
Lâm Phàm chưa từng nghĩ rằng chỗ này sẽ cách một đại dương rộng như thế.
Mặt biển gió êm sóng lặng.
Thỉnh thoảng có gió biển thổi lướt qua.
Lâm Phàm chợt dừng bước, mắt nhìn về hướng mặt biển ở phía xa, ở đó có rất nhiều con thuyền lướt sóng tới, tốc độ nhanh đến nỗi mặt biển bị tách ra thành hai nửa.
Phút chốc, con thuyền ngày một gần hơn.
Hắn phát hiện những con thuyền này hơi cũ nát, giống như đã từng bị tấn công.
- Giới vực đã biến thành như thế rồi, chẳng lẽ không biết bay sao? Còn ngồi thuyền nữa, cái này hơi thú vị.
Lâm Phàm suy nghĩ, có chút không xem hiểu tình huống hiện giờ.
Thuyền cập bờ.
Rất nhiều người mặc quần áo tả tơi từ trên thuyền đi xuống.
Có già có trẻ.
Trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ mệt mỏi và sợ hãi.
- A!
Đột nhiên có người hét to, thanh âm có chút bi thương, nhiều nhất là căm phẫn.
- Có người, chỗ đó có người!
- Là ai?
- Không lẽ là bọn chúng đuổi tới đây!
Những người này ngồi thuyền đến đây, ngồi bệt trên bờ cát, khi thấy Lâm Phàm thì lộ ra vẻ sợ hãi.
Bọn họ mới từ bờ bên kia thoát ra, sao lại gặp nguy hiểm nữa rồi.
Ngay lúc những người chạy nạn này hoảng sợ không dứt, Lâm Phàm hỏi thăm:
- Này! Các ngươi từ đâu tới?
Họ không phải là người tu luyện, chỉ là người bình thường, nhìn quần áo là biết ngay.
- Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng!
Có người nhát gan bị tiếng rống làm giật mình, lập tức quỳ xuống đất xin tha, bị hù đến nỗi sắp hồn phi phách tán.
Lâm Phàm gãi đầu, những người này có chút tưng tửng.
Bản phong chủ còn chưa làm gì mà các ngươi đã quỳ dưới đất cầu xin tha thứ.
Hành động này có hơi quá đáng.
Lâm Phàm nói:
- Ai có quyền lên tiếng ở chỗ này thì đứng ra, ta không có thù oán với các ngươi, chỉ đi ngang qua nơi này muốn hỏi một chút thôi.
Những người này thật nhát gan, hắn không biết nên nói cái gì ổn nữa.
Lúc này, một nam nhân trung niên bước tới, cơ thể rất cường tráng, so với những người xung quanh thì can đảm hơn nhiều.
Chẳng qua khi tới gần Lâm Phàm thì gã không đủ tự tin, lộ ra vẻ sợ sệt.
Nam nhan trung niên hỏi:
- Xin hỏi đại nhân là....?
Lâm Phàm hỏi:
- Bản phong chủ là ai không quan trọng, sao các ngươi lại ngồi thuyền tới đây? Nhìn bộ dạng của các ngươi giống như gặp tai nạn?
Vốn sắc mặt của nam nhân trung niên có hơi sợ hãi, sau đó dần chuyển thành sắc mặt bi thương, dường như nghĩ tới điều gì đó rất đáng sợ.
- Đại nhân, chúng ta là con dân của Sơn Tú tông, tông môn bị người khác tiêu diệt, con dân như chúng ta càng bị đối phương đuổi giết. Bởi vì thành trì của chúng ta ở ven biển, có các ân nhân giúp đỡ ngăn cản đối phương, cho chúng ta lái thuyền rời đi.
Sau khi nam nhân trung niên nói đến đây thì nội tâm rất đau đớn.
Cũng không biết nên nói cái gì.
Cảnh tượng đó vẫn còn in rõ trước mắt.
Nhiều người quen biết đều đã chết.
Loại cảm giác bất lực kia khiến người ta thật tuyệt vọng.
- Cái gì? Thế giới hòa bình như vậy mà vẫn xảy ra thứ tàn bạo như thế? Không được, không thể tha thứ được, thật sự không thể tha thứ được.
Lúc đầu Lâm Phàm không có nhiều ý tưởng.
Nhưng hắn đột nhiên nhớ tới một điều.
Lão tử ra tông là vì cái gì?
Đương nhiên là vì kiếm điểm.
Yêu thú đánh ngán rồi, cũng nên thay đổi khẩu vị.
Giờ thì tốt rồi, không ngờ tồn tại tông môn không có tình yêu và hòa bình, lấy việc tiêu diệt tông môn của người khác làm thú vui, có thể nhịn được sao?
Chắc chắn không thể nhịn.
Nhất định phải cho bọn họ cảm nhận hòa bình mới được.
Đây mới là trách nhiệm của phong chủ Vô Địch phong của Viêm Hoa tông.
Nam nhân trung niên bị giọng điệu này của Lâm Phàm dọa sợ, sắc mặt trắng bệch.
Còn tưởng rằng đối phương muốn lấy mạng nhỏ của gã.
Nhưng khi nam nhân trung niên nghe rõ lời này thì há hốc mồm, rơi vào trạng thái thẫn thờ.
Nam nhân trung niên nói:
- Bọn họ rất mạnh, ngươi không phải đối thủ đâu.
Đối với sự hoài nghi của nam nhân trung niên hắn hoàn toàn không hề tức giận, đây là bi ai của kẻ yếu, không thể nào hiểu được tồn tại của cường giả.
- Là ai hộ tống các ngươi đi ra?
Hắn rất vui lòng kết giao với loại người bảo vệ hòa bình như thế này.
Để bảo vệ hòa bình thế gian nhất định cần những người như thế.
Mục đích hắn tu luyện cũng không phải là vì đập người ta bầm dập, mà thật sự vì giữ gìn hòa bình thế giới.
Không cho phép nghi ngờ điều này.
- Ta cũng không biết nữa, nhưng bọn họ tự xưng là Hải Quân, là một đám người không sợ sống chết, vì tranh thủ cho chúng ta có thời gian chạy trốn nên đã đại chiến với đối phương, không biết tình huống như thế nào.
Nam nhân trung niên nói tiếp:
- Nếu có năng lực thì ta rất muốn trở về giúp bọn họ một tay.
Nhưng gã biết sẽ không có khả năng này.
Không có chút thực lực.
Sức lực cũng lớn hơn một chút mà thôi.
Nếu thật sự quay về sợ là sẽ bị người ta đánh đến không phân biệt được phương hướng.
- Hải Quân?
Lâm Phàm ngây người.
Trong đầu nghĩ đến cái tên Tần Phong lỗ mãng kia.
Bị hắn lừa dối, thành lập tổ chức Hải Quân, từng trải qua mấy lần diệt đoàn, cuối cùng được hắn cứng rắn kéo về.
Hơn nữa còn có Hàn sư đệ Hàn Bích Không lăn lộn với Tần Phong.
Mặc dù chỉ là đệ tử ký danh của lão sư, nhưng dù sao cũng là sư huynh đệ đồng môn, gặp phải loại tình huống này sao có thể khoanh tay đứng nhìn được chứ.
Lâm Phàm hỏi:
- Bây giờ bọn họ đang ở đâu? Có phải ở đối diện vùng biển này không?
Nam nhân trung niên vội vàng trả lời:
- Đúng vậy.
Lâm Phàm không nói nhảm nữa, ẩn vào hư không, lao về phía xa.
Hắn cảm thấy bây giờ tổ chức Hải Quân này còn có thể tồn tại thật đúng là không dễ dàng gì.
Tình huống hiện giờ của giới vực này là như thế nào?
Đâu thể tùy ý lăn lộn.
Cường giả như mây.
Nói không chừng đi trên đường có thể gặp được một tên.
Lúc này, tốc độ của Lâm Phàm rất nhanh, hư không ầm ầm rung động, lực trùng kích mạnh mẽ trực tiếp tách mặt biển ra, thậm chí có rất nhiều nước biển bốc hơi, hóa thành sương mù.
- Lợi hại quá.
Nam nhân trung niên há to mồm, trợn mắt há hốc mồm nhìn hết tất cả.
Gã không ngờ đại nhân này lại cường đại như thế.
Rất nhanh.
Không qua bao lâu, Lâm Phàm đã bay tới bờ biển đối diện.
Lơ lửng ở hư không.
Xung quanh có một tòa thành trì đổ nát, chắc là đã gặp cuộc tấn công cực kỳ thê thảm.
- Ủa, người đâu?
Lâm Phàm suy nghĩ, vốn tưởng rằng sẽ gặp được người, không nghĩ tới ngay cả một bóng quỷ cũng không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận