Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 122: Bức khí tung hoành, ai mạnh ai yếu

Dịch: Nguyễn Khiêm
Biên: H
Nhóm: Ẩn Môn
Nguồn: TruyenYY
----------------------
*Giải nghĩa tên chương: Bức khí - khí thế khi nói về sự lợi hại của bản thân
Ngân phiếu tới tay, trong nháy mắt Lâm Phàm có cảm giác rằng mình đã trở nên giàu có. Khoản tiền lớn như 40 triệu đặt ở trên người cũng khiến cho Lâm Phàm cảm thấy có thật nhiều ánh mắt tham lam đang chú ý vào mình, muốn cướp đoạt số tiền này. Nhưng mà ngẫm lại cũng thấy đúng, số tiền lớn như thế này mặc kệ là ai cũng sẽ thèm muốn.
Chẳng qua ai muốn cướp đoạt khoản tiền này từ trên người mình thì phải xem người đó có năng lực này hay không đã. Đừng để đến cuối cùng lại trở thành đối tượng cho mình lục soát thi thể, tới lúc đó thì không biết nên khóc hay cười?
Khi Mặc Lăng Vũ giao một khoản tiền khổng lồ như vậy cho Lâm Phàm, tất cả mọi người ở hiện trường đều mở to hai mắt, cực kỳ hâm mộ. Nhất là mấy người Tống Chân Sơn còn nuốt nước bọt, hiển nhiên là cũng bị khoản tiền này làm cho kinh hãi.
Nhưng mà nghĩ đến cảnh tượng người này giết chết Huyết Giao lúc nãy, tự so sánh trong lòng, bọn hắn cũng biết mình tuyệt đối không làm được chuyện đó. Nhưng mà bọn hắn được Mặc Lăng Vũ mời đến đây, dù còn không có xuất thủ, nhưng thuê thì cũng đã thuê rồi, cũng không thể không chiếm được cái gì cả.
Tống Chân Sơn vừa muốn mở miệng, Mặc Lăng Vũ đã quay sang nhẹ nhàng cười với bọn hắn:
- Bốn vị là do ta mời đến, Lăng Vũ tự nhiên sẽ tuân thủ hứa hẹn. Chỉ là Huyết Giao đã bị Lâm công tử giết chết, bởi vậy Lăng Vũ chỉ có thể cho bốn vị một chút thù lao để cảm tạ.
Dưới chỉ thị của tiểu thư, Trình bá lấy ra bốn tờ ngân phiếu, mỗi một tờ đều có giá trị 500 ngàn. Dù là ở trong phường thị Vân Hải, số tiền này cũng là một khoản tiền lớn.
Mấy người Tống Chân Sơn nhẹ nhàng thở ra, mặc dù số tiền này còn chênh lệch rất lớn với giá tiền mà bọn hắn đã thương lượng. Nhưng hiện tại bọn hắn cũng chưa làm cái gì vậy mà cũng có thể cầm được một chút thù lao, cho nên cũng hài lòng đến cực điểm.
- Đa tạ Mặc tiểu thư! Sau này mà tiểu thư có chuyện gì, cứ việc tìm bốn người chúng ta. Chúng ta nhất định cố gắng giúp đỡ Mặc tiểu thư. - Tống Chân Sơn cực kỳ khách khí nói, dù sao khách hàng hào phóng như thế này ai mà chả thích. Vả lại vị Mặc tiểu thư này còn là người Mặc gia của thành Linh Phong, là người của gia tộc quyền thế. Sau này bọn họ có đến thành Linh Phong, biết đâu nàng sẽ nể chút giao tình nhỏ này mà chiêu đãi bọn họ một phen.
Mà đúng lúc này, một tiếng nói giống như là sấm sét nổ vang truyền tới từ phương xa. Khi nghe được tiếng nói này, một vài người có tu vi thấp cảm thấy khí huyết trong cơ thể mình cũng sôi trào lên.
- Chuyện gì cũng không làm mà cũng muốn nhận thù lao, chẳng lẽ các ngươi nghĩ Mặc gia ta là nhà từ thiện hay sao? - Từ phương xa, một bóng người cưỡi trên một con yêu thú hình ngựa nhanh chóng lao đến. Con yêu thú kia cao tận hai mét, trong miệng nó còn có lửa nóng hừng hực, bốn vó cuốn lên một mảnh tro bụi. Những nơi mà nó đi qua đều lưu lại từng dấu móng ngựa màu đen.
- Đó là Dung Nham Thần Câu, yêu thú Địa Cương cảnh tầng ba. Người này có thể bắt Dung Nham Thần Câu làm tọa kỵ, bá đạo uy phong biết nhường nào.
Vốn dĩ vẫn còn vài người ấm ức trong lòng, thật muốn nhìn xem là ai mà kiêu ngạo như thế, lại muốn lấy khí thế đè ép tất cả mọi người. Nhưng khi nhìn thấy con Dung Nham Thần Câu kia, tất cả mọi người đều không bàn mà hợp, cùng nhau ngậm miệng lại. Người có thể khiến yêu thú Địa Cương cảnh tầng ba đồng ý làm tọa kỵ sẽ có thực lực cường đại đến mức nào?
Mọi người đều biết, yêu thú Địa Cương cảnh trở lên hung tính khó thuần, nếu như muốn để cho nó đồng ý làm tọa kỵ, quả thực chính là mơ mộng hão huyền, lại càng không cần phải nói yêu thú có tình tình cuồng bạo như Dung Nham Thần Câu.
E rằng cho dù là chết, nó cũng sẽ không đồng ý làm tọa kỵ, trừ phi là có người khiến cho nó cảm phục thì mới có khả năng này.
Lâm Phàm ngẩng đầu lên liếc một cái. Nam tử đang đi đến kia có dung mạo bậc nhất, thần sắc kiên nghị, cưỡi ở phía trên Dung Nham Thần Câu khiến cho người này càng thêm nổi bật, có khí thế một mình một ngựa xung phong liều chết trong vạn quân, không ai có thể địch nổi.
Cách xuất hiện này quả thực là quá phong cách, nhưng mà dám phong cách hơn cả mình thì không hay ho gì cho hắn đâu.
Trình bá nhìn thấy người nọ thì lập tức phấn khởi ra mặt, vội vàng tiến lên nói:
- Lão bộc bái kiến đại thiếu gia. - Sau đó ông hỏi - Đại thiếu gia, ngài không phải ra ngoài rèn luyện ba năm ư? Sao bây giờ ngài lại đến phường thị Vân Hải này?
- Thời gian ba năm là quá dài, chỉ cần hai năm là ta cũng đã tu luyện thần công đến đại thành. Sau khi về đến nhà, ta mới biết được muội muội tới đầm Giao Long, muốn giết chết Huyết Giao để lấy nội đan làm thuốc chữa bệnh cho cha. Chuyện thế này, sao ta có thể không tới? - Ánh mắt của Mặc Kinh Trập liếc qua. Khí thế cường đại ép về phía đám người xung quanh khiến họ phải cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng hắn.
Trong lòng tất cả mọi người đều chỉ có một ý nghĩ, người ở trước mắt tuyệt đối là cường giả vô song, cường hãn hơn mấy người Tống Chân Sơn rất nhiều. Thân thể ẩn giấu ở phía dưới bộ quần áo kia ẩn chứa sức mạnh kinh khủng, thậm chí giống như là không thể thu liễm nổi, khí tức tiết ra ngoài thổi phồng cả áo ngoài.
- Bên trong thành Linh Phong không ngờ lại có phân bộ của Thiên Thần giáo, nếu như ta về sớm một chút, phụ thân làm sao lại trọng thương. Dù sao với ta, giết chết những tên đạo chích này chỉ là chuyện giống như nghiền ép mấy con kiến mà thôi. - Mặc Kinh Trập tự tin nói to, lúc nhắc đến Thiên Thần giáo, trong giọng nói của hắn còn lộ vẻ khinh thường.
Mặc Lăng Vũ tiến lên, khẽ khom người, nói:
- Lăng Vũ đã lâu không gặp ca ca.
- Ừm. - Mặc Kinh Trập gật đầu, hơi nhấc tay, dáng vẻ như bao dung cả giang sơn, thần sắc hơi nhu hòa - Lăng Vũ, mấy năm nay muội làm không tệ, quản lý mọi việc trong gia tộc ngay ngắn rõ ràng, giúp đỡ phụ thân chia sẻ không ít áp lực. Nhưng mà Mặc gia ta cũng không phải là thiện đường, bốn người bọn họ không có bất kỳ công lao gì, sao lại phải trả thù lao, hoàn toàn chính là lãng phí.
Mấy người Tống Chân Sơn nghe được lời nói này của Mặc Kinh Trập liền cảm thấy tức giận. Người này thật sự là quá đáng, đây là đang vũ nhục bọn hắn sao? Nhưng mà đối phương trông cực kỳ nguy hiểm, cho nên bọn họ chỉ có thể giấu cơn giận này ở trong lòng.
- Ca ca, bốn người bọn họ có thể đứng ra trợ giúp Mặc gia ta cũng đã là có công lao, trả thù lao vẫn là việc nên làm. Xin ca ca đừng để cho Lăng Vũ phải khó xử. - Mặc Lăng Vũ không tự ti, không kiêu ngạo nói, sau đó nhìn về phía mấy người Tống Chân Sơn - Mong các vị thông cảm! Tính tình của ca ca ta chính là như vậy, hi vọng các vị đừng để bụng. Lần này Lăng Vũ cũng xin cảm tạ các vị đã đến hỗ trợ.
Sắc mặt của mấy người Tống Chân Sơn hòa hoãn lại. Bọn hắn cảm thấy vị Mặc tiểu thư này quả nhiên là hiểu lòng người, mỗi tiếng nói, mỗi cử động đều có phong phạm của đại gia tộc. Sau đó bọn hắn lại nhìn cái tên đầy kiêu ngạo ở bên cạnh, nếu như là ở bên ngoài, kẻ này tuyệt đối không sống tới ngày thứ hai.
- Mặc tiểu thư không cần để ý, bốn người chúng ta hiểu mà.
Mặc Kinh Trập nhảy từ trên Dung Nham Thần Câu xuống rồi nói:
- Nếu muội đã quyết định như vậy, ta cũng sẽ không nói thêm gì nữa. -Sau đó, hắn lại nhìn chằm chằm về phía Lâm Phàm và nói - Huyết Giao chỉ có tu vi Địa Cương cảnh tầng năm mà thôi, ngươi cầm tận 30 triệu không thấy quá đáng à? Chẳng lẽ định ức hiếp Mặc gia ta hay sao?
Lúc này, Trình bá cũng sợ ngây người, không ngờ tới đại thiếu gia ra ngoài tu luyện công pháp, vậy mà tính nết càng ngày càng ngay thẳng. Ông ta cũng biết môn “Kinh Long Đại Thiên Công” này của thiếu gia là loại công pháp cương mãnh, sẽ hơi cải biến tính cách của người tu luyện. Chỉ có điều cũng không ngờ tới người trầm tính như đại thiếu gia vậy mà lại biến thành ác liệt, bá đạo như bây giờ.
- Đại thiếu gia, vị đại nhân này là đệ tử của Viêm Hoa tông, lại... - Trình bá vẫn còn chưa nói xong, Mặc Kinh Trập đã ngắt lời.
- Viêm Hoa tông thì sao? Thân là đệ tử của Viêm Hoa tông thì càng phải tuân thủ nguyên tắc công bằng công chính, Mặc gia ta thủ hộ thành Linh Phong, ủng hộ Viêm Hoa tông, ngươi thân là đệ tử của Viêm Hoa tông thì càng không nên thu tiền thù lao của muội muội ta. - Mặc Kinh Trập nói năng có khí phách, có lý lẽ, từng câu từng chữ đều không có sai lầm, nhưng mà khí thế lại rất bá đạo, giống như là không cho phép người khác làm trái lời.
Mặc Lăng Vũ nhíu mày, nàng cũng có chút không thích tính khí này của ca ca, bèn nói:
- Ca ca, việc này là muội làm chủ, xin ca ca đừng để ý nữa.
- Lâm công tử giết chết Huyết Giao vì phụ thân, công lao khổ lao đều có, đúng lý nên được trả thù lao.
Mặc Kinh Trập không cho là đúng, hắn khoát tay, nói:
- Muội muội nói như thế là không đúng. Mặc gia tuy là gia tộc quyền thế, nhưng cũng không thể phung phí như vậy. Huyết Giao tuy mạnh, nhưng mà chỉ cần ta đến, lật tay là có thể giết chết nó, cần gì phải để cho người khác hỗ trợ.
Lâm Phàm nhìn chằm chằm vào Mặc Kinh Trập, người này làm sao mà đáng ghét thế này? Chẳng nhẽ cứ tu luyện thành công là lòng tự tin vượt lên cả trời? Sau đó hắn nhìn về phía Mặc Lăng Vũ, chỉ vào Mặc Kinh Trập nói:
- Mặc tiểu thư, ca ca của cô bị bệnh à?
Lời này vừa dứt, đám người ở hiện trường choáng luôn.
Sau đó trong nháy mắt, bọn họ kịp phản ứng lại, thấy lời nói này cũng không có sai.
Theo bọn hắn nghĩ, Mặc Kinh Trập này chính là có bệnh, ngươi lợi hại vậy thì sao ngươi không đến sớm một chút đi, nhất định phải chờ đến khi mọi việc đã kết thúc mới chạy đến nói nhảm.
Nếu không phải là họ cảm thấy thực lực của Mặc Kinh Trập tương đối mạnh mẽ, bọn hắn đã sớm vén tay áo, đi lên giáo huấn hắn một chầu rồi.
Mặc Lăng Vũ sững sờ, sau đó nhẹ nhàng cười một tiếng:
- Xin Lâm công tử đừng để bụng những lời của ca ca ta, mặc dù ca ca ta nói khó nghe nhưng tuyệt đối không có ác ý.
Lâm Phàm gật đầu, nói:
- Điểm ấy ta cũng biết. Chứ nếu như là hắn có ác ý thì hiện tại ta đã cho hắn nằm trên đất rồi.
- Hừ! Mặc Kinh Trập ta ba tuổi tập võ, rèn luyện thân thể hai năm, ngưng kết khí huyết. Năm tuổi đột phá Tôi Thể cảnh tầng một, không có bất kỳ ngoại lực gì giúp đỡ. Hai năm trước xâm nhập hiểm cảnh ở phương nam là sơn mạch Dung Hỏa rồi khổ tu hai năm. Khi thần công đại thành thì tu vi cũng đột phá đến Địa Cương cảnh tầng sáu. Ngươi vậy mà nói có thể khiến ta nằm trên mặt đất, lấy tự tin ở đâu ra thế? - Mặc Kinh Trập sải bước ra, uy thế hùng dũng đột nhiên bạo phát ra.
Lâm Phàm liếc Mặc Kinh Trập, khóe miệng lộ ra vẻ khinh thường. Rồi hắn bước ra một bước, khí thế cũng bùng lên:
- Hừ, có tí thành tựu mà cũng phải kể.
- Lâm Phàm ta hai mươi năm trước vẫn còn bận hưởng thụ nhân sinh, từ trước tới giờ không tu luyện. Một tháng trước chỉ là Tôi Thể cảnh tầng hai, một tháng sau đã là Địa Cương cảnh tầng ba. Sáu môn ngạnh công đạt cảnh giới đại thành, giết địch cấp cao hơn dễ như trở bàn tay. Ngươi thì kể chuyện mà chẳng biết xấu hổ là gì.
Trong một chớp mắt, chung quanh không còn bị khí thế bao phủ.
Mà chỉ còn lại khí tức đầy áp bức, lăng lệ tung hoành giữa thiên địa, khiến cho đám người xung quanh chấn động, vẻ mặt kinh hãi, không dám tin.
Mặc Kinh Trập tức thì bị khí thế cực kỳ cường hãn, không thể địch nổi này làm cho kinh hãi mà lui lại mấy bước, thật vất vả mới ổn định lại được tinh thần, hắn nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm.
Sao lại có thể như thế?
Lại có người còn giỏi hơn hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận