Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1220: Hít một hơi có vẻ mạnh quá (3)

Nhìn kỹ lại.
Đúng hơn là có rất nhiều xác chết nằm ở đó.
Nhưng đa số những xác chết này đều là người bình thường, cơ thể phần lớn bị hủy hoại, có lẽ đã chịu lực lượng trùng kích quá lớn nên trực tiếp nổ tung.
- Xem ra chỉ có thể dựa vào cách này.
Từ từ tìm kiếm là chuyện không thể nào, ai cũng không biết sẽ xảy ra cái gì.
Giờ phút này.
Lâm Phàm không ngừng hít sâu, với thực lực bây giờ của hắn mà thi triển chiêu này thì đúng là kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ.
Nếu thi triển hết sức, với hiệu quả này, uy thế này, chắc chắn khủng bố đến mức tận cùng.
Hít sâu một hơi, trong lỗ mũi chợt bộc phát ra lực hút khủng bố đến cực hạn.
Nếu so sánh với lực hút của quan tài thuỷ tinh của Linh Vương thì cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Hai lỗ mũi của Lâm Phàm biến lớn, nhiều loại mùi kéo tới.
Xoạt xoạt!
Tòa thành trì đổ nát ở phía dưới đứng chịu mũi sào, trực tiếp bị nhổ tận gốc, lao thẳng tới chỗ Lâm Phàm.
Lâm Phàm mở ra năm ngón tay, sau đó bóp lại.
Ầm!
Phế tích vỡ nát hóa thành tro bụi.
Mà tro bụi thì bị Lâm Phàm hút vào trong lỗ mũi, cái này là đang hút đất.
Lực hút ngày càng mạnh mẽ.
Mặt đất chấn động.
Cổ thụ cắm rễ ở sâu dưới lòng đất cũng bị lực hút làm cho đung đưa, tùy thời có thể tách khỏi mặt đất.
Phương xa.
- Cẩn thận!
Tần Phong cùng nhóm Hàn Bích Không liên thủ, đứng thành hình tròn chống lại những kẻ đang bao vây bọn họ.
Một nam nhân sắc mặt âm trầm lơ lửng ở nơi đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng nhóm người Tần Phong.
- Đám chuột nhắt cả gan làm loạn các ngươi dám ngăn cản việc của chúng ta?
Giữa trán nam nhân này có ấn ký ngọn lửa.
Sắc mặt nam nhân trắng bệch, nhưng đây không phải do suy yếu mà vì khí sắc vốn đã như vậy, cùng lúc đó dưới ánh nắng chiếu xuống, móng tay đen nhánh của nam nhân lóe ra ánh sáng âm u.
Trên người nhóm Tần Phong đều có vết thương, nhưng tạm thời vẫn chưa có người nào chết, đối mặt với cơn giận của đối phương cũng không thèm để ý.
- Hừ, các ngươi giết người của tông môn, ta thân là thủ lĩnh của Hải Quân tất nhiên không thể chịu đựng hạng người phá hoại chính nghĩa như các ngươi.
- Muốn chết!
Nam nhân ra tay ngay, chớp mắt biến mất, để lại nhiều tàn ảnh trong không khí.
Vũ khí của gã là móng tay, mỗi lần quơ quào sẽ để lại năm vết nứt trên hư không.
- Mợ ơi, rốt cuộc những kẻ này là thứ gì, móng tay dữ dội quá.
Tuy nhìn Tần Phong rất bình tĩnh, nhưng thật ra gã không hề bình tĩnh chút nào.
Hải Quân trải qua vô số kiếp nạn, nhưng cuối cùng vẫn mạnh mẽ vượt qua.
Tuy từ tổ chức khổng lồ biến thành cái tổ chức nhỏ như hiện tại, nhưng ngọn lửa bảo vệ chính nghĩa trong lòng tới bây giờ vẫn chưa từng thay đổi.
Hơn nữa trong khoảng thời gian này còn kết bạn với nhiều người tình nguyện bảo vệ chính nghĩa.
Mặt Hàn Bích Không nghiêm túc:
- Chờ chút nữa ta sẽ chém ra một đường để các ngươi đi trước.
Tần Phong hỏi:
- Vậy còn ngươi?
Hàn Bích Không nói:
- Ta cản phía sau.
Tần Phong chép miệng, ngươi nói nhảm cái gì thế, ý ta muốn hỏi là ngươi chạy thế nào.
Đột nhiên.
Trên người đối phương sôi trào khí đen, năm ngón tay của gã vồ tới, so lúc trước còn kinh khủng hơn.
Xoạt xoạt!
Vòng bảo vệ che chở nhóm người Tần Phong chớp mắt tan rã.
- Ta muốn bắt đám tiểu tử các ngươi rồi hút sạch máu, biến các ngươi trở thành đầy tớ của ta mãi mãi!
Nam nhân gào thét chói tai, sau lưng có máu thịt kích thích gồ lên hai cục thịt, một đôi cánh máu giương ra, nam nhân lao thẳng xuống nhóm Tần Phong.
Gã hoàn toàn không thèm để ý đến những kẻ yếu này.
- Xong đời.
Tần Phong hãi hùng. Vốn ban đầu bọn họ đối kháng rất hoàn mỹ, thành công bảo vệ chính nghĩa, cứu vớt rất nhiều người.
Nhưng nào nghĩ đến nửa đường xuất hiện một cường giả, trực tiếp ép bọn họ đến mức này.
Nếu không phải lúc trước gặp được một lão nhân, thấy bọn họ có lòng chính nghĩa liền tặng đồ cho bọn họ thì họ đã sớm chết tươi rồi.
Cảm giác đè ép tới gần.
Khí thế của Hàn Bích Không cũng tăng tới cực hạn, gã quát:
- Đi, ta mở đường cho các ngươi chạy!
Vừa dứt lời, thiên địa ở phương xa lập tức truyền tới một lực hút.
Lục hút rất cường đại, hút đến nỗi khiến bọn họ không đứng vững nổi.
Tần Phong hoảng sợ nói:
- Trời ạ, Hàn huynh, đường này ngươi mở cũng quá bá đạo rồi đó.
Gã không dám tin.
Rốt cuộc thực lực của Hàn huynh đã cường đại đến mức độ nào, mới vừa nói dứt lời liền có uy thế như vậy ập tới.
Sao trước kia gã không nhìn ra?.
- Cái gì?
Hàn Bích Không ngây người, nhưng lực hút này không cho bọn họ thời gian ngẩn người, tiếp đó họ không khống chế được cơ thể, bay đi về nơi xa.
Có tiếng la hét:
- A!
- Rốt cuộc chuyện này là sao?
- Hàn huynh, ngươi có chiêu này sao không dùng sớm một chút!
Lúc bị lực hút kéo đi thì Tần Phong hô to.
Nam nhân mặt biến sắc, vỗ cánh máu, thế nhưng không chút tác dụng nào khi chống chọi với lực hút đó.
Nam nhân hoảng sợ, như gặp quỷ:
- Đáng giận, đây rốt cuộc là tình huống gì.
Sau đó thân thể không bị khống chế lượn vòng trên không trung, bay đi về phương xa.
Lúc này, Lâm Phàm lơ lửng ở hư không, trên đầu dính vài cọng cỏ dại.
Lực hút đó bao trùm phạm vi trăm dặm, cả người lẫn vật đều sẽ bị hút tới đây, cùng lúc đó còn có mùi hương khác rất lớn với bình thường bay vào lỗ mũi.
Vào lúc này.
Phương xa có nhiều bóng người bay tới.
Lạch cạch!
Lâm Phàm giơ tay, trực tiếp bóp cổ nam nhân mọc cánh máu.
Khụ khụ!
Lâm Phàm cúi đầu ho sặc sụa, vừa nãy hút quá mạnh, không biết đã hút vào bao nhiêu cặn bã, ho một chút liền phun ra một đống tro bụi.
Mợ nó!
Tim đã đen.
Lá gan cũng đen nốt.
- Lâm huynh!
Tần Phong bay đến chóng mặt, lúc ngước đầu thì nhìn thấy Lâm Phàm lơ lửng giữa không trung.
Liếc mắt một cái là nhận ra.
- Sư huynh!
Khi Hàn Bích Không nhìn thấy Lâm Phàm thì rất vui mừng.
Không nghĩ tới có thể gặp Lâm sư huynh ở chỗ này.
Nghĩ tới đây, gã chợt hiểu rõ.
Thì ra lực hút không thể chống cự lúc nãy là do sư huynh làm ra.
Lâm Phàm giơ tay, ra hiệu bọn họ đợi lát nữa hẳn nói chuyện.
Hiện giờ cảm giác lỗ mũi này không quá dễ chịu.
Không mất bao lâu.
Lâm Phàm ho mấy cái, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, những thứ dơ bẩn trong cơ thể cũng tiêu tan được một chút.
- Các ngươi thật biết gây chuyện, tổ chức Hải Quân này của Tần Phong nhà ngươi sao luôn bị người ta làm thịt hoài thế?
Tần Phong hơi ngượng ngùng.
Lời này quá thẳng.
Luôn bị người ta làm thịt chỗ nào chứ, lỡ sơ sẩy, ngẫu nhiên bị một lần thôi mà.
Nam nhân bị Lâm Phàm chộp trong tay cố gắng giãy giụa, cùng lúc đó tức giận mắng:
- Thả ta ra, tên khốn mau thả ta ra!
Thật sự sắp tức điên rồi.
Gã cũng không biết chuyện gì xảy ra.
Tròng mắt của nam nhân biến thành màu xám, hàm răng lộ ra bốn cái răng sắc nhọn.
- Ngươi biết ta là ai không? Ngươi dám cản trở ta thì không gánh nổi hậu quả đâu.
Lâm Phàm liếc nhìn:
- Lông còn chưa mọc đủ thì đừng nói chuyện với bản phong chủ, không có ý nghĩa, ngươi có tin bản phong chủ cầm đao đi chào hỏi tông môn nhà ngươi, đến lúc đó ngươi xem tông môn nhà ngươi còn tồn tại được không.
Nam nhân nghe nói thế thì mặt hơi biến sắc, sau đó tức giận quát:
- Càn rỡ!
Lâm Phàm lười để ý đến đối phương, hỏi:
- Tần Phong, tình huống hiện giờ của các ngươi là sao?
- Lâm huynh, nói ra rất dài dòng. Lúc chúng ta tới đây lập tức phát hiện tông môn của chúng đang tiêu diệt tông môn của người ta, còn đi bắt người bình thường, cho nên chúng ta liền ra tay. Nhưng không nghĩ tới sẽ dẫn ra cường giả, khiến chúng ta rơi vào tình huống nguy hiểm.
Tần Phong bất đắc dĩ, ăn ngay nói thẳng.
Thực lực yếu, bị người làm thịt, đó là chuyện rất bình thường.
Lâm Phàm cũng không nói gì.
Đây là bi ai của kẻ yếu.
Còn điên cuồng tìm đường chết, chưa bị người ta diệt thì đúng là mạng lớn.
Nhưng kiếm được lời.
Không hề lỗ.
Hắn vẫn đang nghĩ phải đi nơi nào kiếm điểm đây.
Hiện giờ có tông môn không yêu thích hòa bình đưa tới cửa, có thể không vui sao?
Nhất định phải diệt tông.
Không phải vì cá nhân.
Mà vì hòa bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận