Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1221: Thật ra đầu óc của ta không ngốc (1)

Lâm Phàm chính khí nói:
- Thì ra là thế. Tần Phong, tôn chỉ của chúng ta là giữ gìn hòa bình thế gian, gặp phải loại tình huống này thì chúng ta nên làm gì đây?
Hiện giờ hắn là hóa thân của chính nghĩa.
Khó khăn lắm mới gặp được loại tình huống như thế này.
Nếu gặp thì phải thật quý trọng mới được.
Tần Phong sở hữu một trái tim chính nghĩa, trên áo choàng in hai chữ to đùng có thể nhìn ra: Chính nghĩa.
Chói mắt cỡ nào, thần thánh cỡ nào, đó là tồn tại không thể xâm phạm.
Cho dù gặp nhiều đau khổ hơn nữa cũng không thể khiến gã lùi bước.
Cứng cổ đi đến cuối đường, nhất định không quay đầu lại.
Quyết không có lỗi với hai chữ ‘chính nghĩa’.
Nghe lời Lâm Phàm nói, Tần Phong không hề do dự. Trải qua khoảng thời gian gột rửa, gã đã sớm thay đổi suy nghĩ ngây thơ, thay vào đó là chính chắn hơn.
- Tiêu diệt tất cả tà ác.
Lâm Phàm hài lòng gật đầu:
- Đúng, phải diệt sạch tất cả tà ác, biến họ thành người hòa bình. Ngươi nhìn lại mặt mũi này của mình xem, mặt do tâm sinh, bộ dạng tàn ác như vậy chắc chắn cũng là kẻ gian ác.
Nam nhân bị bóp cổ giãy giụa, gào rú, móng tay cào lung tung trên người Lâm Phàm, nhưng giống như cào trên miếng sắt.
Rẹt rẹt!
Móng tay cào lóe ra tia lửa, nhưng tất nhiên là không cào rách miếng da nào.
Lòng nó tràn ngập phẫn nộ.
Kẻ trước mắt này quá càn rỡ, lời hắn nói khiến người ta không thể chấp nhận được.
Gì mà bộ dạng tàn ác như vậy.
Mắt mù hả?
Nó đẹp trai như thế mà không nhìn ra được sao?
Lúc nam nhân còn đang ảo tưởng thì gã chợt kêu thảm thiết.
Hai tay truyền đến đau đớn khiến người khó thể chịu đựng được.
- Ngươi nhất định là có bệnh, ỷ có móng tay dài là muốn làm gì thì làm sao? Bản phong chủ cho ngươi biết, đây là việc không thể nào.
Lâm Phàm bóp nam nhân ở trong tay như bóp bọt biển.
Xương ngón tay kêu răng rắc.
Két két!
Có gì đó đã bị đứt.
Nam nhân hét to:
- Đứt, đứt rồi, buông tay ra!
Nó phát hiện móng tay mà nó luôn kiêu ngạo giờ đã bị chặt đứt.
Đây là thứ không gì phá nổi.
Lâm Phàm buông tay ra.
Tay của nam nhân đỏ bừng, như từng bị nấu trong nước nóng đang sôi trào, vào khoảnh khắc Lâm Phàm buông ra thì móng tay liền biến thành mảnh nhỏ bay đi.
Ánh mắt nam nhân từ giận dữ biến thành ngây dại, giống như chìm vào suy nghĩ không thể tin được.
Lâm Phàm lẩm bẩm, người này có chút giống cương thi.
Đây là loài hoàn toàn mới, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua.
Theo như Tri Tri Điểu đưa tin thì có rất nhiều kẻ yếu lấy được thần vật, một bước bay lên trời, từ tên ăn mày trở thành nhà giàu, nhưng tâm tính chịu áp lực quá kém nên bị nổ tung tại chỗ.
Dục vọng trong lòng hoàn toàn phá vỡ lồng giam, bay vụt vào thiên địa, chinh chiến tứ phương, giết đã tay.
Có ngờ đâu bây giờ ở đây đụng phải loại mới này.
Hơi thú vị.
Rốt cuộc có bao nhiêu kẻ chạy ra từ trong Nguyên Tổ Thâm Uyên.
Sao bây giờ lão tử cảm giác phải chống lại thời đại thần thoại thế này.
Hơn nữa có hơi bất công.
Hắn tu luyện tới cảnh giới này đều là một bước một dấu chân, chậm rãi đi tới.
Ai có mắt đều thấy lúc đó hắn chịu qua bao nhiêu đau khổ, chảy biết bao nhiêu mồ hôi.
Nhưng giờ thì hay rồi, có người lấy được thần vật trong Nguyên Tổ Thâm Uyên, một bước lên mây, trở thành cường giả đỉnh cao.
Cái này hoàn toàn là khi dễ người.
Mở auto cũng không phải mở như vậy.
- Quả nhiên là thế, thương thiên nhất định biết bản phong chủ là đối thủ cuối cùng của hắn, sợ sự cường đại của bản phong chủ nên muốn tạo ra một ít cặn bã tới ngăn bản phong chủ trở nên mạnh mẽ hơn.
Trầm tư giây lát.
Chợt lóe tia sáng, đã hiểu mọi thứ.
Lúc này, những kẻ xung quanh đều cảnh giác nhìn Lâm Phàm.
Bọn chúng có cách biệt với nam nhân đang bị Lâm Phàm chộp trong tay.
Thực lực yếu hơn rất nhiều.
Nhưng biểu hiện ra đặc tính thì chênh lệch không quá lớn.
- Làm sao bây giờ? Đại nhân bị bắt rồi!
- Không biết, chúng ta hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.
Bọn chúng xì xầm bàn luận với nhau.
Đại nhân là cường giả mạnh mẽ như thế mà bị người ta chộp trong tay, bọn chúng lấy cái gì để chống lại người ta đây.
- Chạy!
Không biết là ai hô to, lập tức tất cả mọi người đều đồng ý làm theo.
Bùm!
Sau lưng bọn chúng mọc lên hai cục thịt, tiếp đó nứt ra, một đôi cánh giang rộng.
Chỉ là cánh của bọn chúng rất phổ thông.
Màu đen.
Giống như đôi cánh của ác ma.
Lâm Phàm nhìn thấy nhưng không đuổi theo.
Qua hồi lâu.
Những kẻ này hoảng hốt chạy đi hết.
Hàn Bích Không không hiểu vì sao sư huynh không bắt bọn chúng lại, nhưng gã nghĩ chắc sư huynh có tính toán riêng, hoặc là thực lực của những kẻ này quá yếu nên sư huynh hoàn toàn không để trong lòng.
Lâm Phàm nói:
- Đi, chúng ta đi tìm người của những kẻ không có tình yêu và hòa bình này trò chuyện một chút.
Tần Phong rất muốn hỏi, đi kiểu gì.
Ngay cả vị trí của đại bản doanh ở đâu cũng không biết, đây hoàn toàn là mò kim đáy biển.
Nam nhân căm tức nhìn Lâm Phàm, phẫn nộ gào ghét:
- Đáng giận, ngươi đừng mong biết được vị trí từ miệng của ta, dù ta có chết cũng sẽ không nói cho ngươi biết.
Biểu hiện không chút sợ hãi.
Lâm Phàm nhìn đối phương như nhìn tên ngốc.
- Ai cần ngươi nói, không phải những tiểu tử đó sẽ dẫn đường sao?
Vừa dứt lời, nam nhân liền hít thở khó khăn.
Nó không nghĩ tới đối phương âm hiểm như vậy.
- Ài, ngay cả thông minh cũng không bằng bản phong chủ, thật đáng buồn, quá đáng tiếc.
Lâm Phàm lắc đầu, hắn là người có gan thừa nhận, can đảm nói lớn với bất kỳ ai rằng chỉ số IQ của bản phong chủ không được cao, nhưng không ngờ lại gặp phải kẻ có chỉ số IQ so với mình còn thấp hơn.
Hàn Bích Không nghe thấy, thán phục:
- Sư huynh quả nhiên trí tuệ hơn người.
Lâm Phàm cười, nụ cười có hơi chói mắt.
Thế này mà trí tuệ hơn người gì, đúng là hơi dọa người, Hàn sư đệ là người đầu tiên nói hắn là tồn tại có trí tuệ hơn người.
- Ngươi...
Nam nhân tức giận, không ngờ đối phương sẽ nói vậy.
Nhìn tình hình trước mắt thì có lẽ đối phương sẽ đi theo những tên kia đi tới đại bản doanh.
Nhưng nghĩ tới thực lực của chủ nhân nhà mình thì đáy mắt của nó lóe tia vui vẻ.
Nếu thật sự đến đó, chỉ cần chủ nhân ra tay e rằng đối phương sẽ không có cơ hội trở mình.
Hàn Bích Không hỏi:
- Sư huynh, vậy tên này xử lý như thế nào đây?
Lâm Phàm liếc nhìn:
- Đã không dùng được nữa.
Lời vừa dứt, lực giữa năm ngón tay của Lâm Phàm ngày càng nặng.
Răng rắc!
Đối phương chưa kịp phản ứng đã bị bóp gãy cổ, đầu và cổ tách lìa nhau, một bãi máu đen chảy ồ ạt ra.
Điểm vào tay.
- Đi, chúng ta đi bảo vệ chính nghĩa.
Lâm Phàm nói, sau đó mang mọi người đi theo những tên kia.
Đến khi chết nam nhân vẫn không ngờ mình sẽ chết như thế này.
Gặp quỷ.
Đúng là gặp quỷ.
Tốc độ của những kẻ chạy trốn này rất mau, không dám chậm trễ một phút nào, chỉ sợ bị đối phương phát hiện thì cuối cùng sẽ chết rất thảm.
Nhưng thật ra bọn chúng không biết rằng.
Cho dù bọn chúng có miệt mài chạy như vậy thì phía sau vẫn sẽ có người đuổi theo.
Hàn Bích Không nói:
- Những người này có thể chất rất kỳ lạ. Miệng lộ hàm răng sắc nhọn, lưng có đôi cánh, có thể hút máu người, đáng lẽ không nên có chủng tộc như thế.
Lâm Phàm dửng dưng nói:
- Hàn sư đệ, có lẽ bọn chúng là Cương Thi tộc, đều là từ người biến thành như vậy.
Hàn Bích Không ngây người, gã chưa từng nghe qua bộ tộc này:
- Cương Thi tộc? Sư huynh, sao lại có chủng tộc kinh khủng như vậy. Lúc trước ta chiến đấu với bọn chúng, trong đó ta đã đánh bị thương một tên, nhưng kẻ đó chộp lấy một người, sau khi hắn hút máu xong thì khôi phục vết thương.
Lúc này, Lâm Phàm cũng không chắc chắn những tên này có phải là Cương Thi tộc không.
Nhưng trong lòng đã hiểu.
Hẳn là không có khác biệt quá lớn.
Lâm Phàm nói:
- Bây giờ cứ đuổi theo, chờ đến chỗ của bọn chúng thì sẽ biết thôi.
Mợ nó.
Nguyên Tổ Thâm Uyên phun ra cái thứ quỷ gì.
Ngẫm lại đã thấy vi diệu.
Qua hồi lâu.
Thiên địa xung quanh xảy ra biến đổi.
Bầu trời vốn quang đãng bỗng chốc trở nên xám xịt.
Bùn đất phía dưới nứt nẻ, đen kịt.
Trong không khí tràn ngập khói màu đen.
Hàn Bích Không che mũi, chân mày thít chặt:
- Khó ngửi quá, từ trong mùi này ta ngửi ra được oán khí, âm khí, còn có cả mùi máu tanh nồng đậm.
Tần Phong vẻ mặt nghiêm túc:
- Cái nơi quái quỷ gì đây, thật tà ác.
Thân làm thủ lĩnh của Hải Quân, đại biểu cho chính nghĩa nên tất nhiên gã muốn bảo vệ chính nghĩa của thế gian.
Nhưng hôm nay gặp phải nơi cực kỳ tà ác đến như thế này, gã phát hiện mình chịu áp lực hơi lớn.
- Chắc là đúng rồi.
Bây giờ Lâm Phàm có thể khẳng định rằng những kẻ hắn đang đuổi theo đúng là cương thi.
Đã từng tồn tại trong thần thoại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận