Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1222: Thật ra đầu óc của ta không ngốc (2)

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
----------------------
Nhưng những cương thi này so với trong thần thoại có lẽ mạnh mẽ hơn nhiều.
Dù sao những con kiến này có thể hoạt động vào ban ngày, đi lang thang dưới cái nắng gắt thì sao có thể là thứ tầm thường được?
Cùng lúc đó, hoàn cảnh ở phía dưới càng ác liệt đến mức tận cùng.
Có nhiều xác chết bị treo trên cọc gỗ, cơ thể khô quắt, miệng há to, con ngươi lòi ra, toàn thân bị hút cạn máu, da dính chặt xương.
Da bọc xương.
Tần Phong nhìn thấy rất đau lòng:
- Không ngờ những kẻ khốn nạn này lại đi giết hại người thường. Lâm huynh, đợi lát nữa chắc chắn phải tiêu diệt bọn chúng, bảo vệ chính nghĩa!
Gã thành lập tổ chức Hải Quân, trải qua nhiều gian truân chỉ giữ lại một số thành viên, nhưng mấy tên kia thì giỏi rồi, giết người nhiều còn hơn số thành viên ở lại gấp mấy lần.
- Chút nữa các ngươi đừng ra tay, cứ giao cho ta.
Kẻ yếu cũng là điểm.
Hắn chỉ sợ tên Tần Phong có tật xấu này lúc nhìn thấy hắn đánh nhau với cường giả, vì muốn chia sẻ gánh nặng với hắn nên lao ra chém giết với đám yếu xìu này.
Nếu giết chết một tên thì lòng hắn sẽ đau như cắt.
Tần Phong nói:
- Lâm huynh, cái này sao được chứ, chúng ta nào phải hạng người ham sống sợ chết.
Cùng lúc đó trong lòng gã rất cảm động.
Không ngờ Lâm sư huynh quan tâm tới bọn họ như vậy, sợ bọn họ bị tổn thương.
Nhưng thật đáng tiếc, Tần Phong nghĩ quá nhiều.
Lâm Phàm thật sự sợ những tên này làm mất điểm của hắn.
Đến lúc đó muốn khóc cũng không được.
Lâm Phàm nghiêm túc nói:
- Được rồi, lát nữa cứ nghe theo bản phong chủ, đứng tại chỗ không được nhúc nhích.
Bà nội nó, ai cần biết các ngươi có sợ chết hay không. Những thứ này đều là điểm, điểm đó hiểu không hả, nó là mấu chốt để bản phong chủ rút số tăng thực lực lên.
Nếu bị các ngươi phá rối thì biết đi chỗ nào khóc đây.
Ở nơi xa xăm.
Một tòa thành màu đen xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Trên tòa thành bao phủ rất nhiều độc oan hồn màu xanh lục.
Từ xa nhìn lại có thể thấy những độc oan hồn màu xanh lục này đang kêu la thảm thiết, tiếng gào thét mang đến sự nặng nề, nếu truyền vào tai thì nội tâm sẽ bị một loại lực lượng âm u áp chế.
Lâm Phàm nhìn đám người Hàn sư đệ, tất cả bọn họ đều cau mày, giống như đang chống cự cái gì đó, biết rằng với thực lực của bọn họ nếu thật sự đến nơi này sẽ hoàn toàn bị diệt đoàn ngay.
Một đường bay qua, hắn phát hiện có rất nhiều tông môn bị tàn phá.
Máu nhuộm kiến trúc tông môn, nhưng những vết máu này theo thời gian trôi qua đã khô cạn, thay đổi thành một màu đen đúa, như bằng chứng của một cuộc hành hạ đau đớn.
Ầm ầm!
Bất chợt, trong pháo đài có tiếng kinh ngạc của một người truyền ra ngoài.
Hiển nhiên là những kẻ đó đã trở về báo cáo tình huống, khiến lão đại tức giận.
- Sư huynh, giờ chúng ta nên làm gì đây? Có biện pháp nào không?
Hàn Bích Không cảm giác trong pháo đài có rất nhiều hơi thở đang sôi trào, đương nhiên cường giả không ít.
Cứ xông lên đánh như vậy hình như không ổn lắm.
Bên đối phương có nhiều người, bên bọn họ lại ít người.
Đánh không lại đông người, chỉ có thể nghĩ cách.
Lâm Phàm nói:
- Biện pháp? Biện pháp gì chứ. Cũng đã tới đây rồi, phải đường đường chính chính mới được, lén la lét lút lãng phí thời gian.
Đời này hắn làm việc, cho tới bây giờ chưa sợ cái gì.
Mặc kệ thực lực của đối phương mạnh cỡ nào, hoặc có bao nhiêu người, hắn mà nhíu mày một cái thì cho thiên lôi đánh!
Đương nhiên, bây giờ ông trời đã không dám đánh hắn nữa.
Dù có thề cái gì cũng chưa từng có tí phản ứng nào.
Đây hoàn toàn là sợ hãi!
- A?
Hàn Bích Không ngẩn ra, cả Tần Phong cũng ngây người.
Đường đường chính chính đi vào.
Cái này không phải nói cho người ta biết là ta tới rồi đây sao. Đến lúc đó không phải chỉ đối mặt với một hai tên mà là tất cả những kẻ ở đây.
Tần Phong nói:
- Lâm huynh đừng kích động, thực lực của ngươi rất mạnh, nhưng theo ta thấy thì thực lực của đám tà ma ở chỗ này khẳng định không đơn giản, nếu ngươi rơi vào tình cảnh khó khăn e rằng sẽ xảy ra chuyện lớn.
Gã vừa mới nói xong thì phát hiện Lâm Phàm vỗ vai mình.
- Làm sao vậy?
Tần Phong hơi ngơ ngác. Cái này là có chuyện quan trọng muốn nói? Hay là đã nghe hiểu lời của gã, muốn bàn bạc kế sách?
Chẳng qua...
- Tần huynh, làm người đừng quá sợ hãi. Thực lực của các ngươi đúng là rất yếu, nhưng thực lực của bản phong chủ đã mạnh lắm rồi, hoàn toàn không cần bất kỳ mưu kế gì. Cho nên ta chỉ mong các ngươi đứng yên đừng nhúc nhích, xem ta phát huy là được. Lúc đầu ta không định nói ra, nhưng với tình huống bây giờ, không nói thì không được.
Lời Lâm Phàm nói có chút tổn thương người.
Tần Phong lập tức bị nghẹn.
Trái tim giống như bị người ta bóp nát.
Hít thở trở nên thật khó khăn.
Hàn Bích Không như không có cảm giác gì.
Sư huynh luôn thế, thói quen là tốt rồi.
- Lâm huynh, ngươi nói thế làm ta cảm thấy rất lúng túng.
Tần Phong cực kỳ xấu hổ, sớm biết vậy đã không hỏi rồi.
Đây hoàn toàn là tự rước nhục.
Lâm Phàm bóp vai của Tần Phong, thấy đối phương hơi nhụt chí, cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nên khích lệ nói:
- Đừng để trong lòng, tiềm lực phát triển của ngươi rất lớn, hãy tin tưởng chính mình có thể làm được, e rằng qua tám trăm năm, ngàn năm ngươi có thể đạt được độ cao như bản phong chủ.
- Ài, thật ra cũng không thể trách ngươi. Độ cao quyết định tất cả, có độ cao chưa được cao lắm, nhìn chưa toàn diện, có câu nói như thế nào nhỉ, quên mất rồi.
Lâm Phàm suy tư, hắn nhớ tới một câu thành ngữ.
Tần Phong bổ sung:
- Ếch ngồi đáy giếng.
Lâm Phàm khen ngợi:
- Đúng, đúng rồi, là ếch ngồi đáy giếng! Tần huynh quá thông minh.
Lúc này Tần Phong muốn chết cho rồi.
Gã rất muốn nói là Lâm huynh, ngươi đừng nói nữa, dù có là khen thì vẫn thấy đây là đang nhục nhã một cách trần trụi.
- Lâm huynh, ngươi cứ làm việc của mình đi, chúng ta sẽ đứng ở đây nhìn, chắc chắn sẽ không cản trở ngươi.
Tần Phong không dám nói nhảm nhiều, cứ để cho Lâm Phàm tự mình trổ tài, gã thề với trời, bảo đảm không nói lời nào nữa, toàn bộ quá trình chỉ nhìn ngươi trình diễn.
Lâm Phàm nói nhiều với Tần Phong như vậy cũng vì mục đích này.
Hắn hy vọng Tần Phong có thể hiểu rõ, các ngươi cứ đứng trên đây nhìn, đừng quấy rầy ta kiếm điểm.
Hiện tại xem ra rất hoàn mỹ.
Lâm Phàm không nói nhảm nữa, một bước ngay lập tức đi tới pháo đài trên không trung.
Lâm Phàm gân cổ rống to:
- Cút ra đây hết cho bản phong chủ!
Sóng âm rất mạnh, một vài kẻ yếu gặp trùng kích cỡ này thì thân thể chợt run lên, toàn thân tràn ra máu tươi, sau đó bùm một tiếng, nổ tung tại chỗ.
Máu tươi đen thui nhuộm đầy đất.
Hắn lười ra tay với đám yếu nhớt này.
Quá yếu, hoàn toàn không thể hấp dẫn ánh mắt của hắn.
Gấp đôi điểm cũng không đáng giá.
Tùy ý giết chết là được rồi.
Nhóm Tần Phong nhìn nơi xa kia, xoe tròn mắt.
Gã suy nghĩ, khi nào mình mới có thể mạnh mẽ như Lâm sư huynh đây.
Vai khiêng lá cờ chính nghĩa, đi tới những nơi tà ác, nổi giận rống to: Chính nghĩa ở đây, tà ma các ngươi mau đi ra nhận lấy cái chết!
Đương nhiên gã biết cái này cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
Với năng lực của gã, nếu thật sự ở địa bàn của người ta nói mấy lời này sẽ bị người ta đánh ra phân.
Các thành viên của Hải Quân thán phục, bội phục nói:
- Hàn huynh, sư huynh của ngươi dữ dội quá.
Hàn Bích Không cười yếu ớt, trong lòng rất tự hào.
Mặc dù đối phương nói sư huynh gã, nhưng trong lòng gã rất tự hào.
Vào lúc này.
Một hơi thở kinh khủng, tà ác từ trong pháo đài truyền ra ngoài, thậm chí đã hóa thành thực chất xông thẳng lên tận trời, đánh tan khói đen xung quanh.
- Ra thì ra đại đi, còn làm màu cái gì, bộ chỉ mình ngươi là có khí thế cường đại hả?
Đối với loại hành vi này Lâm Phàm rất khinh thường.
Mười ngón tay siết chặt, cơ thể chấn động, huyết khí từ trong cơ thể lan tràn ra, ầm một tiếng, lực lượng lấy bản thân làm trung tâm hình thành trùng kích cuồng bạo khếch tán bốn phương tám hướng.
Sóng xung kích cực kỳ mạnh mẽ, tàn phá kiến trúc xung quanh pháo đài, kiến trúc ầm ầm sụp đổ.
- Đi ra hết cho ta!
Một tiếng rống chấn động thiên địa.
Uy thế từ trong pháo đài truyền ra bỗng yếu đi, quay về bình tĩnh.
Chợt bầu trời ở phương xa khẽ chấn động.
Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến:
- Dám cả gan đến đây càn rỡ, muốn chết!
Một nữ nhân phá không bay tới. Hai mắt nữ nhân này có màu tím rất yêu dị, đôi cánh sau lưng có in đường hoa văn màu tím, khác biệt rất lớn với kẻ trước kia.
Lâm Phàm đứng tại chỗ, không chút chột dạ.
Hơi nghiêng đầu, đã thấy nữ nhân từ xa lao tới, tốc độ rất nhanh.
Chớp mắt nữ nhân xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, một chiêu đánh về phía hắn.
Lâm Phàm không thèm nhìn, tiếp đó đánh ra một đấm.
Ầm!
Tiếng nổ vang vọng khắp khiên địa.
Đầu nữ nhân nháy mắt nổ tung, một đấm vừa rồi trực tiếp đánh nát cái đầu đối diện.
- Trời ạ.
Lâm Phàm giật mình, hắn không ngờ cơ thể của đối phương mỏng manh như vậy, hắn còn chưa dùng hết sức một đấm khi nãy nữa.
Không nghĩ tới đối phương trực tiếp nổ nát, máu tươi màu đen dính trên tay.
Xèo xèo!
Lâm Phàm vừa định vẫy huyết dịch này xuống, nhưng không ngờ những huyết dịch này có tính ăn mòn rất mạnh. Mặc dù tay Lâm Phàm không bị ăn mòn nhưng mu bàn tay hơi đỏ lên.
- Lợi hại.
Không thể không khen một cái.
Với thực lực của hắn, dưới tình huống bình thường thì lực ăn mòn như thế sẽ không thể để lại bất cứ dấu vết nào trên người hắn.
Ầm!
Khoảng khắc đỉnh tháp bảo nổ tung, một tên nam nhân toàn thân có khói đen quấn quanh xuất hiện, nó hé miệng lộ ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn dài tới cằm.
- Ngươi dám cả gan giết người của ta?
Lâm Phàm nhìn đối phương:
- Tự nàng nhào tới, liên quan gì tới ta.
Sau đó, hắn cẩn thận nhìn đối phương, qua một lúc lâu mới mở miệng nói:
- Hơi thở của ngươi không ổn định, nói lên thực lực này không phải do ngươi tự tu luyện, có phải ngươi đã lấy được thần vật nào đó trong Nguyên Tổ Thâm Uyên?
Lúc Lâm Phàm nói ra nời này thì biểu tình của đối phương rõ ràng hơi biến đổi.
Có chút khiếp sợ.
Có chút hoảng loạn.
Dường như không nghĩ tới sẽ bị đối phương nhìn thấu.
Nhưng nó sẽ không thừa nhận:
- Hừ, không phải do ta tu luyện chẳng lẽ do ngươi tu luyện sao?
Lâm Phàm hỏi:
- Đầu óc ngươi có bệnh à! Ai nói ngươi đã tu luyện, bản phong chủ đang nói là ngươi đã lấy được thần vật nào đó khiến cho thực lực của mình tăng đến trình độ này. Chắc thần vật ngươi lấy được liên quan tới cương thi?
Tử U, cũng là tên của nam nhân. Khuôn mặt nó nghiêm túc nhìn Lâm Phàm chằm chằm.
Kẻ này rốt cuộc là ai?
Sao lại biết rõ ràng như thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận