Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1223: Thật ra đầu óc của ta không ngốc (3)

Đúng như đối phương nói, nó từng là một phế vật.
Thực lực nhỏ yếu, thuộc loại người khó sinh tồn trong giới vực.
Nhưng một ngày kia, sấm sét trên hư không phá vỡ thiên địa, trong hư không u ám xuất hiện một giọt nước óng ánh đỏ thẳm xẹt qua hư không bay tới nó.
Dung nhập vào trán của nó.
Bỗng chốc đầu óc nó trống rỗng, sau đó rơi vào hôn mê.
Lúc tỉnh lại, nó phát hiện trong đầu mình chứa rất nhiều nội dung.
Hơn nữa thực lực cũng tăng đến Chúa Tể cảnh.
Cùng lúc đó, nó phát hiện ra con đường biến mạnh, đó là hấp thu huyết dịch của cường giả chuyển hóa thành lực lượng của bản thân. Vì thế ở thời gian đó nó điên cuồng chém giết cường giả, hấp thu huyết dịch, còn biến rất nhiều kẻ địch trở thành nô bộc.
Vào khoảnh khắc đó, nó cảm giác mình như một vị thần.
Vị thần kiểm soát mảnh thiên địa này.
Tử U cảnh giác nhìn Lâm Phàm:
- Ngươi là ai?
Rốt cuộc kẻ này là ai, sao lại biết rõ như vậy.
- Bản phong chủ là ai không quan trọng, điều quan trọng ngươi nên biết là hôm nay bản phong chủ tới đây chủ yếu là để giết ngươi, hiểu chứ?
Lâm Phàm rất bình tĩnh, dù đối phương có thần vật gia cố thì hắn không hề sợ chút nào.
Sợ sao?
Chắc chắn là không rồi.
Thiên Đình và thế giới Tây Phương Cực Lạc đều đã bị hắn thu vào tay.
Chỉ là một thần vật liên quan tới cương thi, sao phải sợ chứ.
- Càn rỡ!
Tử U tức điên, tròng mắt màu vàng nhìn Lâm Phàm chòng chọc.
Từ sau khi được thần vật thì không còn ai dám càn rỡ trước mặt nó.
Bây giờ lại có một kẻ láo xược như vậy.
Sao nhịn được chứ.
Tử U tức giận rống to:
- Giết hắn cho ta!
Ngay sau đó trong pháo đài truyền ra tiếng gào ghét chói tai.
Vô số bóng người xẹt qua hư không.
Những bóng người lơ lửng này đều là nô bộc của Tử U.
Mắt bọn chúng có màu đỏ máu, phát ra tia sáng đỏ âm u lạnh lẽo.
Chúng há mồm gào ghét.
Lâm Phàm hưng phấn:
- Lợi hại, nhiều tên như vậy cảm giác sẽ kiếm số điểm siêu khủng bố.
Mợ ơi!
Chuyến đi này không tệ, thật sự không tệ chút nào.
Bởi vì chuyện của Linh Vương khiến hắn bị đả kích nặng, nên hắn hiểu được Chúa Tể cảnh là chưa đủ, phải càng mạnh mẽ hơn nữa.
Bây giờ lại có cái gọi là thất tình lục dục của thương thiên mà mười hai thần từng đề cập tới.
Động lực càng lớn hơn.
Tuy không biết Hồng Quân đạo tổ mà bọn họ nói có phải là người mà hắn biết không, nhưng dù thế nào thì tên giống nhau sẽ không thể nào sai được.
Ngay cả Hồng Quân đạo tổ cũng chỉ có thể trấn áp, cuối cùng còn bị mài mòn đến chết, đủ để chứng minh thương thiên này khủng bố đến mức nào.
Thế nên phải mạnh mẽ hơn mới được.
Tần Phong hỏi:
- Hàn huynh, ngươi nghĩ sư huynh của ngươi thực sự có nắm chắc chứ?
Tim gã đập nhanh.
Lúc không nhìn thấy tình huống thực sự thì gã hoàn toàn không cách nào tưởng tượng rằng đối phương mạnh tới mức nào.
Nhưng khi thấy đám người kia, cảm giác được hơi thở phát ra trên người bọn chúng thì gã biết những kẻ này siêu mạnh, siêu khủng bố, tuyệt đối không phải tồn tại có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Gã bắt đầu lo lắng không biết Lâm huynh có nắm chắc không.
Hàn Bích Không tự tin nói:
- Cứ tin tưởng sư huynh của ta, ta biết huynh ấy chắc chắn có thể làm được, cho dù đối mặt nhiều cường giả thì sư huynh của ta vẫn có thể trấn áp bọn chúng.
Đây hoàn toàn là tự tin, hoặc có thể nói là sùng bái mù quáng, không vì bất cứ lý do gì.
- Ta ngửi được mùi rất thơm, trong máu của hắn tỏa ra mùi thơm đó.
- Huyết dịch thơm ngon, thật sự là huyết dịch thơm ngon.
Nô bộc của Tử U đều là Nhị Đại Cương Thi.
Dựa theo đẳng cấp của cương thi thì là Phi Cương.
Có vô số thần thông, cơ thể không thể bị phá hỏng, bất tử bất diệt.
Bọn chúng mẫn cảm với huyết dịch đã đến trình độ cực cao.
Tu vi của Lâm Phàm siêu mạnh, đều do tu luyện ngạnh công, hắn rèn luyện khí huyết đã đến mức độ cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí có thể nói là khủng bố.
Một giọt máu tươi cũng có thể đập chết cường giả Thế Giới cảnh trở lên.
Vì thế huyết dịch của hắn có sức hấp dẫn cực lớn đối với những cương thi này.
Tử U ra lệnh:
- Giết hắn cho ta!
Cương thi xung quanh nháy mắt kéo tới chỗ Lâm Phàm.
Lâm Phàm chớp mắt, nhìn mọi thứ ở trước mắt.
Một cái.
Hai cái.
. . .
Ba mươi cái.
Hắn đếm cẩn thận, muốn biết tổng cộng có bao nhiêu người.
Nhiều người như thế này chắc đánh đã tay lắm.
Hơn nữa hắn không định lập tức đánh nát đối phương, nhất định phải trấn áp kiếm gấp đôi điểm.
Loại cảm giác điểm nhảy lên xuống mới thật sự là sảng khoái.
Ngay lập tức một tên Phi Cương xuất hiện trước mặt Lâm Phàm, vẻ mặt xúc động muốn há mồm hút máu.
- Mùi vị thơm ngon này sẽ thuộc về ta.
Tên Phi Cương này vui vẻ vươn tay chộp hướng Lâm Phàm, giống như lát nữa con mồi sẽ về tay mình.
- Ngu xuẩn.
Lâm Phàm cười, siết chặt nắm tay, sau đó đánh ra một quyền.
Ầm!
Đầu Phi Cương như bị trúng một đòn nghiêm trọng, cơ thể chấn động, nổ một tiếng, khuấy động sóng xung kích trên hư không.
Sau đó cơ thể rơi xuống, tạo thành một cái hố sâu trên mặt đất.
- Cuối cùng vẫn hơi yếu.
Lâm Phàm lắc đầu, đối với mấy bạn nhỏ này hắn không biết nên nói cái gì.
Ngay lúc Lâm Phàm đang cảm thán thì những Phi Cương kia nhanh chóng bao vây Lâm Phàm.
- Ha ha, bắt được rồi.
Lâm Phàm rất bình tĩnh, không chút hoảng sợ, mặc kệ những Phi Cương lao tới.
Có một tên Phi Cương ngẩng đầu lên, lộ ra răng nanh sắc nhọn, bùm một tiếng, hướng tới cổ của Lâm Phàm cắn xuống, xuyên thủng làn da, cắn động mạch chủ điên cuồng hút máu.
Máu tươi tràn ra, loại mùi thơm này khiến bọn chúng rất phấn khích.
Bọn chúng vây quanh Lâm Phàm, không chờ nổi đã bắt đầu hút máu.
- Lâm huynh. . .
Tần Phong thấy cảnh này thì lòng nặng nề, cảm giác có chút không ổn, gã không biết rốt cuộc Lâm huynh có thể chống đỡ được không.
Hàn Bích Không rất tin tưởng Lâm sư huynh, nhưng giờ phút này gã cũng hơi hoảng hốt.
Bỗng nhiên.
Những tên Phi Cương bao vây hút máu Lâm Phàm chợt gầm rú.
- A!
Tiếng kêu chấn động.
Những tên hút huyết dịch của Lâm Phàm cả người tản ra ánh sáng màu đỏ, sau lưng đột nhiên gồ lên hai cục thịt, như có thứ gì đó muốn từ trong hai cục thịt này trồi ra ngoài.
Từng luồng hơi thở mạnh mẽ bùng nổ từ trong cơ thể của những Phi Cương đó.
- Lực lượng huyết dịch mạnh quá.
Có Phi Cương dữ tợn gào thét, bọn chúng cảm giác được trong cơ thể có lực lượng đang điên cuồng chảy xuyên suốt.
Tử U vẫn luôn cười lạnh, nhưng khi thấy tình huống này thì nét mặt của nó đột nhiên thay đổi.
- Sao có thể!
Nó phát hiện huyết mạch của những tên nô bộc này đang tiến hóa.
Cái này là muốn đột phá bình chướng trước mắt, đạt tới cảnh giới càng cao hơn.
- Không ổn, huyết dịch của tên này đối với tộc ta là vật siêu bổ.
Tử U đứng ngồi không yên, tức giận quát:
- Tránh ra hết cho ta!
Nó biết huyết dịch của tên này là vật siêu bổ, nếu cứ tiếp tục để bọn chúng hút thì rất có thể sẽ xuất hiện tồn tại còn cường đại hơn cả nó.
Loại chuyện này tuyệt đối phải bóp chết từ trong trứng nước.
Nhưng giờ phút này sao những tên Phi Cương kia chịu tránh ra.
Máu tươi thơm ngon vẫn luôn dụ dỗ bọn chúng, khiến chúng không thể kiềm chế được.
Lực lượng tăng lên càng làm cho bọn chúng cảm nhận được một loại sảng khoái.
Cho dù Tử U là chủ nhân của bọn chúng thì vào giây phút này cũng không có tác dụng gì.
Khí huyết của bản thân Lâm Phàm rất mạnh, tùy ý để cho những Phi Cương này hút. Thời gian dần trôi, huyết dịch trong cơ thể hắn ngày càng ít đi.
Tử U đẩy những nô bộc xung quanh ra, tự mình đi tới cắn một miếng, máu tươi vào miệng, nó cũng cảm giác được một luồng lực lượng kinh khủng đang sôi trào.
Ùng ục!
Ùng ục!
Cơ thể của Lâm Phàm bắt đầu khô héo, làn da không ngừng dán chặt vào xương.
- Để cho các ngươi hút, đợi lát nữa sẽ giết chết các ngươi.
Hắn cảm giác lực lượng sinh mệnh của bản thân đang bị xói mòn rất nhanh.
Dần dần không còn hơi thở.
Đám Phi Cương vẫn không buông tay, tiếp tục nghiền ép máu tươi trong cơ thể Lâm Phàm, dù đối phương đã chết vẫn không dừng lại.
Rất nhiều Phi Cương đang tiến hóa, cục thịt sau lưng bọn chúng nổ ra sinh trưởng thành vô số đôi cánh, thực lực càng mạnh mẽ tới trình độ nhất định.
Mười giây sau.
Đột nhiên!
Có Phi Cương kêu thảm.
Cơ thể không ngừng yếu đi.
- Sao lại như vậy, lực lượng của ta đang bị xói mòn!
- A!
Nhiều Phi Cương giãy dụa, mặt lộ vẻ sợ hãi.
Lực lượng khi nãy tràn ngập trong cơ thể đang bị xói mòn, muốn giữ lại cũng không được.
Lập tức bọn chúng cảm giác được ở trên không có uy thế đè ép xuống.
Lúc ngẩng đầu nhìn thì phát hiện người đã bị bọn chúng hút hết máu đang lơ lửng ở bên trên.
- Ài, đành vậy, tất cả rơi xuống hết cho ta!
Mười ngón tay Lâm Phàm giao nhau, nắm tay thành đấm không ngừng ngưng tụ lực lượng, gầm nhẹ một tiếng, hai tay từ trên trời giáng xuống.
Ầm!
Một luồng sức mạnh mang tính hủy diệt từ trên nắm tay bộc phát ra, hình thành sóng xung kích khủng bố đến cực hạn, trong nháy mắt bao trùm những tên Phi Cương đang tụ một chỗ ở phía dưới.
Ầm ầm!
Không ai thấy rõ bên trong sóng xung kích xảy ra chuyện gì.
Nhưng sức mạnh bùng nổ thật sự quá kinh khủng.
- Tất cả mọi người đều nghĩ trí thông minh của lão tử có vấn đề, thật ra bản phong chủ không hề ngốc. Cách tập hợp các ngươi một chỗ rồi đánh nát thật quá hay, người bình thường sao có thể nghĩ ra được chứ.
Lâm Phàm lẩm bẩm.
Hắn không thấy trí tuệ của mình có vấn đề gì.
Nhìn bây giờ đi.
Chỉ cần đưa ra một ít máu là có thể dụ bọn chúng tới, tiết kiệm thời gian xử lý từng đứa một.
Dù tên nào đó có thể chống đỡ nhưng tới đợt thứ hai tuyệt đối không thể chịu đựng được.
Nhưng hắn thấy rất ít người có thể chống đỡ, thậm chí không có ai cả.
Bộc phát ra ánh sáng chói mắt.
Đám người Tần Phong đứng ở phương xa đều đưa tay che mắt, không chỉ có uy thế kinh người, ngay cả ánh sáng bùng nổ cũng khiến họ không mở mắt nổi.
- Khủng bố, thật sự quá khủng bố.
Trong lòng Tần Phong chỉ có suy nghĩ này.
Lúc tro bụi tiêu tán.
Phía dưới xuất hiện một cái hố to không biết sâu bao nhiêu hoàn toàn khiến bọn họ hoảng sợ.
Một kích này có thể đánh xuyên qua giới vực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận