Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1224: Ngươi nói có chút dọa người (1)

- Thoải mái.
Tinh thần của Lâm Phàm vô cùng tốt.
Chiêu vừa rồi đã vận dụng lực lượng cực mạnh, nhiều hơn là đầu óc.
Không ngờ máu tươi của mình có sức hấp dẫn đối với bọn chúng như vậy, từng tên như chó dại nhào tới.
Cuối cùng vây quanh xác chết của hắn, điên cuồng cắn xé, dù hắn đã chết vẫn không buông tha.
Đối với việc này, hắn chắc chắn sẽ không nương tay, đánh ra một chiêu, trực tiếp bao trùm toàn bộ bọn chúng.
Lâm Phàm hỏi:
- Tần huynh, thấy chiêu này của bản phong chủ thế nào?
Chiến đấu tất nhiên không thể phân tâm, nhưng có người ở bên vây xem thì chắc chắn phải hỏi thăm một chút.
Lồng ngực Tần Phong nghẹn lại, gã chợt nhận ra bản thân lại coi thường Lâm huynh.
Lực lượng nổ tung vừa rồi thật sự quá kinh khủng.
Dọa chết người.
Nhìn hố sâu trên mặt đất kia đi.
Không thấy đáy, giống như một cái lỗ đen vực sâu vô tận.
Khi nãy nếu đổi thành là gã đứng ở đó, có lẽ ngay cả mẩu xương cũng không còn, dù là miếng thịt cũng không sót lại chút cặn nào.
Tần Phong nói:
- Lợi hại.
Lâm Phàm hài lòng gật đầu.
Không tệ.
Hắn muốn là hiệu quả này.
Hắn không thích giả bộ, nhưng có người ở bên cạnh nhìn thì hắn cũng không ngại giả bộ một chút.
Các thành viên của Hải Quân trợn mắt há hốc mồm, hai mặt nhìn nhau.
- Quá kinh khủng, không tận mắt nhìn thấy thì thật sự không thể tin được.
- Đúng vậy, sư huynh của Hàn huynh thật ghê gớm, đời này ta chưa từng gặp qua ai khủng bố như vậy.
- Các ngươi nhìn bọn chúng đi, chết hết luôn rồi.
Thực lực của bọn họ không mạnh, Lâm Phàm bộc phát ra một chút uy thế đã hù bọn họ run như cầy sấy, đây là hành động rất bình thường.
Bịch bịch!
Bịch bịch!
Lập tức có rất nhiều xác chết từ trong vết nứt hư không rớt xuống cái bịch, nặng nề rơi xuống đất, bọn chúng không chết, vẫn có thể kêu rên, nhưng hơi thở rất yếu.
Mặc dù đặc tính cơ thể là nguyên nhân khiến chúng có thể chống đỡ vết thương rất mạnh, nhưng ở trong mắt Lâm Phàm, cái gọi là cương thi bất tử bất diệt chỉ là cặn bã.
Gặp phải lực lượng trùng kích kinh khủng thì cũng tan rã thôi.
Điểm tích lũy tăng lên.
Cảm giác kia, nếu ngươi không tự mình cảm nhận một chút sẽ không biết nó thoải mái như thế nào.
Nhưng đáng tiếc.
Có Phi Cương yếu khủng khiếp, vậy mà bị giết chết.
Không may là phần lớn còn giữ lại một hơi, không bị đánh nát.
Kêu rên không ngừng.
Không ít Phi Cương bị đứt chân gãy chân, còn có cơ thể trực tiếp bị đánh nát, khí quan trong người đều lộ ra ngoài, phần lớn máu đen, máu tím trộn lẫn với nhau.
Nhuộm mảnh đất này đủ loại màu sắc.
- Chỉ cần bản phong chủ ra tay thì các ngươi sẽ không có hy vọng. Đây là lực lượng, đối với việc cảm ngộ lực lượng thì không ai có thể so với bản phong chủ.
Lâm Phàm vung cánh tay, ngang ngược vênh váo, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt.
Trong mắt hắn, cái gọi là chủng tộc mạnh mẽ cũng chỉ là điểm tích lũy.
Sát tính của hắn đã giảm bớt rất nhiều.
Vì gấp đôi điểm tích lũy, hắn có thể từ bỏ khuyết điểm của bản thân.
Đột nhiên.
- Ồ! Không ngờ lại thú vị như thế, tốt, tốt.
Hắn cúi đầu nhìn, thấy rõ bí mật thật sự trong hố sâu.
Tử U còn sống.
Hoặc nên nói là đã bị buộc đến ranh giới bùng nổ.
Lửa giận đang thiêu đốt, oán hận cũng ngưng tụ thành lực lượng.
- Đáng ghét!
Tử U đẩy đá lớn trên người xuống, phịch một tiếng, từ trong vực sâu bay ra, trên người gã có vết thương, huyết dịch chảy xuôi, mái tóc bạc bay rối.
Đặc biệt đôi mắt màu vàng của gã đang cháy lên ngọn lửa.
Lâm Phàm lắc đầu:
- Đáng tiếc, thực lực của ngươi quá yếu, tưởng ngươi lấy được thần vật mạnh lắm chứ, nhưng khoảng cách trở thành cường giả thật sự thì còn xa lắm.
Tới bây giờ hắn vẫn đang nghĩ một việc.
Chưa nghĩ thông.
Thần vật trong Nguyên Tổ Thâm Uyên luôn xem thường người khác như thế sao?
Ai mạnh nhất giới vực?
Không nói khoác, nếu hắn nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất.
Nhưng chuyện tổn thương người đã tới, thần vật như bị điên, cái nào cũng gai mắt hắn.
Thiên Đình cho Dục Cửu Nguyên, Tây Phương Cực Nhạc Tịnh Thổ cho Phật Ma.
Nhưng bây giờ thì sao?
Đều là của hắn.
Ai cũng không chạy được.
Cho nên nói, hậu quả xem thường người khác sẽ vô cùng đáng sợ.
Hắn không hề có ấn tượng tốt với thần vật trong Nguyên Tổ Thâm Uyên.
Bây giờ coi như bọn chúng xui xẻo, hắn cần điểm tích lũy để tăng thực lực lên nên chỉ có thể bắt tay từ bọn chúng.
Ngay lúc Lâm Phàm đang suy tư, dị biến kinh người đã xảy ra.
Trên người Tử U bộc phát ánh sáng màu đỏ, mặt đất chấn động, những Phi Cương bị Lâm Phàm đánh ngã toàn thân run rẩy, máu tươi trong cơ thể chúng như có linh tính tụ thành dòng sông chảy vào cơ thể Tử U.
- Khốn nạn, đây là do ngươi ép ta. Ta muốn ngươi tại chỗ này biến mất mãi mãi!
Một luồng lực lượng khiến người hoảng sợ bộc phát từ trên người Tử U.
Lúc này, oán khí trong thiên địa từ bốn phương tám hướng vọt tới, hóa thành từng con Oán Long bám vào trên người Tử U.
- Có chút thú vị.
Lâm Phàm nhìn, gật đầu, xem ra tên này có chút thủ đoạn, không giống với mấy tên yêu tinh khác.
- Đáng tiếc, ngươi rất xui xẻo.
Lâm Phàm vừa dứt lời liền biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện lần nữa đã giơ nắm đấm đánh vào mặt Tử U.
Hắn sẽ không cho người ta cơ hội bày ra chiêu thức mạnh nhất.
Không phải sợ, mà do bản năng chiến đấu nói cho hắn biết rằng nhất định phải thừa dịp ngươi bệnh đòi mạng của ngươi.
Ầm!
Một đấm đánh tới.
Cơ thể Tử U gặp trọng kích, phun ra ngụm máu tươi, cơ thể như sao băng bay về phương xa.
Hai chân rơi xuống đạp đất, tiếng nổ kéo dài, để lại hai dấu ấn sâu dưới đất.
Ầm ầm!
Hai tay Tử U chạm đất, ổn định thân hình, gã ngẩng đầu, trong đôi mắt tức giận lóe lên vẻ dữ tợn.
Bùm!
Hai bắp đùi của gã phồng lên, phát ra âm thanh kinh người.
Ngay sau đó hai tay gã cũng phồng lên.
Cơ bắp toàn thân teo tóp lại, phần mỡ bị rút sạch.
Ngón chân và ngón tay đều đang biến đổi kinh người, ban đầu còn giống người nhưng hiện tại càng giống loài thú móng vuốt hơn.
Hàn Bích Không trầm ngâm:
- Tất cả mọi người cẩn thận một chút, ta cảm giác được từ trên người hắn được có một loại hơi thở cuồng bạo đến cực hạn.
Kiến thức của Tần Phong và Hàn Bích Không gần giống nhau, cũng nghĩ như thế.
Gã cảm giác đây là đang đột biến.
Đối phương đang tiến hóa.
Lâm Phàm nhíu mày:
- Hình dạng này. . .
Biến hóa của đối phương có chút không đơn giản, ghê gớm, thật sự rất ghê gớm, đây là đang đánh vỡ cấp bậc gen, từ người biến thành súc sinh.
Hắn trông thấy.
Nắm đấm vừa rồi rõ ràng đã đánh xuyên qua cơ thể của đối phương, để lại một lỗ máu, nhưng đối phương không có bất kỳ khác lạ gì.
Thể chất của gã mạnh hơn những con Phi Cương kia rất nhiều lần.
- Grào!
Lập tức.
Tử U có hình dạng như ngựa, há miệng đầy răng nhọn nhễu nhão nước miếng, phát ra tiếng rống của loài thú.
Đôi mắt màu vàng cũng thay đổi thành màu trắng, chỗ vành tai mọc ra hai cái sừng xương cong màu trắng, sừng cong ngang tầm mắt, chỗ trán mọc ra một cái sừng nhọn màu xanh, da toàn thân biến thành đỏ tía, người khoác vảy giáp hình lục giác màu xanh, ba cái đuôi giống như xúc tu, bốc cháy ngọn lửa.
Mái tóc màu bạc ở phía sau bay rối.
Lâm Phàm hơi mất bình tĩnh:
- Trời hỡi, đây là sói, hình dạng cuối cùng của cương thi.
Nhìn thấy thứ chỉ xuất hiện trong thần thoại, tâm tình Lâm Phàm chắc chắn không thể giống như lúc trước được.
Phi Cương là Cương Thi Vương cùng Nữ Bạt thực lực ngang nhau, thuộc về trạng thái sau khi yêu hóa.
Nếu tiếp tục tu luyện là có thể trở thành hình dạng cuối cùng.
Rốt cuộc tên đó đã lấy được thần vật gì, thoáng chốc đã tăng thực lực tới trình độ này.
Ngay lúc hắn đang suy nghĩ.
Bốn vó của Tử U dao động, trong nháy mắt biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện đột nhiên đánh vào người Lâm Phàm, ầm một tiếng, vang tiếng động rung trời.
Trùng kích mạnh mẽ nháy mắt khuếch tán.
Đám người Tần Phong lui về sau, bọn họ không thể ngăn cản uy thế như vậy.
Đây rốt cuộc là con quái vật gì.
So với lúc trước thật sự là khác nhau một trời một vực.
Lâm Phàm khom người, khuôn mặt vô cùng kinh ngạc.
Hình dạng lúc này của Tử U như ngựa, còn mặt là mặt người nhưng lại màu xanh, hàm răng sắc nhọn nhễu nhão nước miếng hơi chĩa lên trên như đang cười nhạo.
Nhưng đột nhiên.
Hai chân Lâm Phàm đáp xuống đất, hai tay nắm chỗ vành tai mọc ra sừng xương cong màu trắng của Tử U, trực tiếp đối kháng, lực lượng kinh khủng bộc phát ra, ổn định nó lại.
- Lợi hại, thật lợi hại, hình dạng này của ngươi hơi thú vị đấy huynh đệ.
Hắn cười lớn.
Lúc này mới thú vị.
Nhìn hình dạng mới vừa rồi hắn còn tưởng thần vật này hoàn toàn là phế vật, vậy mà làm ra thứ yếu nhớt như vậy.
Nhưng hiện tại xem ra là do mình nghĩ nhiều quá rồi.
Thế mà người ta có hình dạng cuối cùng.
- Tên khốn, ta muốn ăn ngươi!
Ý chí của Tử U hỗn loạn, khát máu, thích giết chóc, gã giơ hai chân đạp về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm siết chặt năm ngón tay, hắn vung nắm đấm, đối kháng với hai chân của Tử U.
Ầm!
Nắm đấm va chạm hai chân, hai loại lực lượng khuếch tán ra, lấy hai người làm trung tâm hóa thành mũi nhọn sóng xung kích, những nơi đi qua không gì có thể sinh, toàn bộ đều bị hủy diệt.
Bùm!
Mặt đất dưới chân Lâm Phàm bị nghiền nát, lõm xuống tạo thành hố sâu không thấy đáy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận