Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1225: Ngươi nói có chút dọa người (2)

- Không tệ.
Lâm Phàm khen ngợi.
Tử U từ người sau đó biến thành cầm thú, lực lượng tăng một mảng lớn, thực lực càng tăng lên rất nhiều.
- Đáng ghét!
Grào!
Nhưng vào lúc này Tử U nổi điên, rống hướng Lâm Phàm.
Lực lượng sóng xung kích khuếch tán.
Lâm Phàm đột nhiên lùi lại, luồng lực lượng kinh khủng đánh tới trực tiếp đẩy lui hắn.
- Đúng là lợi hại.
Lâm Phàm bị đẩy lui rất xa, sau đó ổn định cơ thể, nhìn Tử U, thực lực của tên này rất mạnh.
Nhưng nhìn xấu quá.
Tác dụng phụ của thần vật hơi lớn.
Rõ ràng là kẻ yếu, vì đạt được thần vật liền biến mạnh, vậy người ta đau khổ tu luyện lâu như thế là vì cái gì.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng.
Thế này còn gì là công bình.
Không hề có.
Toàn bộ đều là hư ảo, hoàn toàn không có công bình.
- Ha ha ha ha.
Tử U thấy Lâm Phàm rơi vào thế yếu thì tâm tình rất vui vẻ, phát ra tiếng rống kinh người, gã muốn cho đối phương biết rằng kết cục của việc đắc tội gã là thê thảm, đáng sợ đến cỡ nào.
Lâm Phàm xoa bóp cổ, thả lỏng xương cốt.
- Ha ha, bị coi thường.
Hắn không ngờ lại bị đối phương coi thường, hơi khiến người ta khó chịu đựng.
Thôi được rồi, không chơi đùa nữa.
Bắt sớm kết thúc sớm, lát nữa còn phải tiếp tục kiếm điểm tích lũy.
Bùm!
Bùm!
Trong cơ thể Lâm Phàm phát ra tiếng nổ, giống như có thứ gì đó nổ tung.
- Cuồng Loạn Huyết Khu!
Dồn hết sức lực.
Trong chốc lát, lực lượng kinh khủng từ trong cơ thể Lâm Phàm bộc phát ra, thường có dị tượng thiên địa, so với lúc trước còn kinh khủng hơn rất nhiều.
Đám người Hàn Bích Không đã lùi lại rất xa, nhưng dù có làm thế thì loại uy áp lực lượng đó vẫn bao trùm bọn họ.
- Quá kinh khủng.
Lòng họ sợ hãi, loại chiến đấu này đã sớm vượt qua tưởng tượng của bọn họ, thậm chí không biết nên đối mặt như thế nào.
Lâm Phàm giẫm chân xuống đất, lực lượng không cân đối, mặt đất sụp xuống, dòng lũ lực lượng theo đó bùng nổ.
- Ngươi mới nếm một chút ngon ngọt đã bắt đầu kiêu ngạo, thật khiến người ta bất đắc dĩ, nếu không dạy dỗ ngươi thì sợ là không biết cái gì mới là khủng bố thật sự.
Bây giờ lực lượng trong cơ thể hắn đã bắt đầu sôi trào.
Còn về tên Tử U ở đằng kia, ngay từ ban đầu hắn đã không thèm để ý.
Tử U tăng vọt tự tin:
- Đến đây, nhìn ta nuốt ngươi như thế nào. Ta muốn chém ngươi thành vạn mảnh, cắn từng máu thịt của ngươi!
Rất lâu trước kia, gã nhận được truyền thừa, thực lực bản thân đạt đến trình độ khủng bố.
Kể từ khi dung hợp đến nay chưa có bất kỳ đối thủ nào ép gã làm đến mức độ này.
Bởi vì bọn chúng không xứng, không có loại thực lực đó.
Gã cảm giác lực lượng bây giờ của bản thân cực kỳ khủng bố.
Lực lượng này mạnh mẽ biết bao, đến nỗi bản thân gã cũng hơi khó khống chế.
Bộc phát ra thì kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ.
Cho nên Tử U rất tự tin, gã không nghĩ mình sẽ thua ai.
Tử U rống giận:
- Đến đây. Đừng nói nhảm nữa, chỉ có kẻ yếu mới nói nhảm nhiều như vậy!
Khí thế cường đại hóa thành thực chất bao phủ Lâm Phàm, muốn hoàn toàn nghiền ép đối phương.
- Thật thú vị.
Lâm Phàm cười.
Lời này thường thì là do hắn nói với người khác, chưa có người nào nói như vậy với hắn.
- Được rồi, là ta sai, vậy không nói nhảm nữa.
Vừa dứt lời, Lâm Phàm biến mất tại chỗ.
Tử U tìm kiếm tung tích của đối phương, nhưng phát hiện đối phương đã biến mất.
Hoàn toàn không tìm được chút dấu vết nào.
- Sao lại thế?!
Tử U sợ hãi, chuyện này không thể nào xảy ra.
Sao đối phương có thể biến mất dưới mí mắt của gã.
Lập tức, gã cảm giác một luồng lực lượng mạnh mẽ quét tới.
Lúc phản ứng lại, gã cảm giác cả người gặp trọng kích, ầm một tiếng cơ thể bay về phương xa, liên tục đụng vào phế tích.
Tử U rú lên, bùng nổ lửa giận.
- Tên khốn nhà ngươi!
Tử U tức điên, nhưng sau đó con ngươi co rút, trong tầm mắt xuất hiện một bóng người trước mặt gã.
Bóng dáng cuồng bạo in vào tầm mắt của gã.
Lâm Phàm gầm nhẹ, vung nắm đấm liên tục đập mạnh xuống.
Ầm!
Không có chút sức chống cự.
Loại lực lượng đó thật sự quá mạnh, người bình thường không thể ngăn cản.
Tử U lăn nhiều vòng, máu trên người rơi đầy đất.
Gã gầm thét:
- Sao tự nhiên ngươi mạnh dữ vậy, không thể nào, tuyệt đối không có khả năng này!
Gã không tin tất cả điều này.
Toàn là giả tạo.
Tất cả đều là hư ảo.
- Chiến đấu thì lo chiến đấu đi, nói nhảm làm gì, chỉ có kẻ yếu mới liên tục lải nhải.
Không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Phàm, nhưng Tử U vẫn nghe thấy lời nhục nhã truyền đến.
Lời này gã vừa mới nói xong, không nghĩ rằng đối phương lại dùng câu y xì đáp trả lại gã.
Lúc này, Lâm Phàm xuất hiện trước mặt Tử U, nhấc chân lên, chợt đạp một cước, đá vào giữa bụng đối phương.
Chiến đấu là thoải mái như vậy đấy, muốn đánh như thế nào thì đánh như thế đó.
Mà công nhận cái tên Tử U này giỏi chịu đòn ghê.
Nếu là người bình thường e rằng đã sớm nổ tung, không biết mình chết như thế nào.
Ọe!
Tử U mở hàm răng nhọn nhễu nhão nước miếng, phun ra một ngụm máu, khí quan trong cơ thể như bị nổ tung.
- Đáng ghét, không thể tha thứ được, ngươi xem ta là thứ gì!
Gã rất tức giận. Đối phương dùng nắm đấm, dùng chân đập gã, đây hoàn toàn là không coi gã ra gì.
Dựa vào cơ thể đánh gã, đây là nhục nhã gã.
Gã có được truyền thừa, thuộc về cương thi nhất mạch.
Cơ thể vô địch, bất tử bất diệt.
Lúc này Tử U gầm lên, cơ thể lần nữa xảy ra biến đổi, vô số gai xương hiện ra, bám vào trên cơ thể như một con nhím.
Những gai xương sắc nhọn phản chiếu tia sáng âm u.
Tử U rít gào:
- Đánh đi, ngươi đánh tiếp đi!
Gã không tin đối phương dám đánh nữa.
Vừa dứt lời Lâm Phàm đã xuất hiện trước mặt gã, năm ngón mở ra, chộp cổ Tử U.
Tử U cười lạnh:
- Thật nực cười.
Xương sói trải khắp cơ thể là gã vô địch, ai dám đụng sẽ chết ngay.
Nhưng ngay sau đó, xảy ra chuyện khiến gã không dám tin.
Đối phương hoàn toàn không tránh đi, ngược lại trực tiếp chộp tới.
Bùm!
Xương sói đâm xuyên bàn tay của đối phương, nhưng uy thế của đối phương không giảm, vẫn tiếp tục chộp tới, trực tiếp bóp cổ gã, lực lượng ập đến, ầm một tiếng, nửa người gã bị áp chế trên mặt đất.
- Cười này!
Lâm Phàm giơ cao cánh tay, năm ngón siết chặt, gầm nhẹ một tiếng đánh xuống một đấm.
Ầm ầm!
Xương sói đâm xuyên nắm đấm, tiếp đó đâm thủng cánh tay.
Chỗ cơ thể Tử U bị trọng kích cũng lõm xuống.
- Ngươi. . .!
Gã gào thét, thậm chí hơi khó tin.
Điên rồi.
Đây là tên điên.
Khuôn mặt Lâm Phàm hờ hững, thậm chí có chút điên cuồng, bùm một tiếng rút nắm đấm ra từ xương sói, máu tươi ồ ạt chảy xuống đất, sau đó lại đấm ra một quyền.
Ầm!
Đầu Tử U liên tục đập xuống đất, nửa bên đầu lõm vào.
Gã gầm rú:
- Ngươi không giết được ta đâu!
Hình dạng cuối cùng của cương thi, sức chịu đựng của cơ thể cực kỳ đáng sợ, dù bây giờ bị Lâm Phàm đánh bầm dập vẫn đang không ngừng hồi phục.
Nhưng giờ phút này gã không thể dựa vào loại khôi phục kinh khủng này.
Mà phải là giãy dụa.
Gã chỉ có thể vùng vẫy thoát khỏi tay Lâm Phàm.
Nhưng cánh tay không hề nhúc nhích, mặc kệ gã giãy giụa ra sao vẫn không cách nào thoát ra.
- Giết được hay không thì phải thử mới biết.
- A đúng rồi, hình dáng này của ngươi không tệ, đúng lúc tông môn ta đang thiếu chó giữ nhà, ngươi rất có tiềm năng.
Thật ra Lâm Phàm muốn chơi chết đối phương.
Nhưng đột nhiên phát hiện rằng còn sống thì sẽ có tác dụng lớn hơn.
Tông môn lớn như vậy, xa hoa như vậy thì không thể thiếu chó giữ nhà.
- Ngươi dám cả gan nhục nhã ta!
Tử U tức điên lên, quá đáng, thật sự rất quá đáng.
Đối phương vậy mà muốn biến gã thành chó giữ nhà, dù có chết gã cũng không làm.
Lâm Phàm lười nói nhảm với Tử U, giơ nắm đấm liên tục đánh xuống.
Dù cánh tay hắn đã máu thịt nhầy nhụa nhưng động tác vẫn không chút nào chần chừ, cho dù đánh cũng phải đánh đối phương kêu phụ mẫu, như vậy mới được.
Tử U bị đánh toàn thân đau nhức.
Truyền thừa gã lấy được là truyền thừa cương thi, bất tử bất diệt, cơ thể cường đại.
Nhưng bây giờ gã cảm nhận được đau đớn.
Một loại cảm giác bất lực toát ra từ sâu trong đáy lòng của gã.
Tử U quát:
- Nói đi, ngươi nói cho ta!
Nhưng Lâm Phàm hoàn toàn phớt lờ gã, tiếp tục đấm xuống từng quyền.
Tử U nhớ lại chuyện xảy ra trước đó.
Đầu óc mơ hồ, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Lúc trước rõ ràng đã giết chết.
Sao giờ lại khỏe mạnh như vâm thế này.
Lúc gã vẫn đang suy nghĩ về những điều này thì cảm giác đau đớn từ trên người lần nữa truyền đến.
Một nơi ở trên cơ thể của gã trực tiếp bị một đấm tạc nổ.
Mặc dù không phải chỗ quan trọng, nhưng loại cảm giác đau đớn đó tra tấn Tử U khiến gã gào thét.
Tử U hét lên:
- Dừng tay, cho ta nói một câu được không!?
Lâm Phàm vẫn không ngừng tay, hắn nói:
- Chiến đấu thì đừng nói chuyện, toàn là lời nói nhảm.
Nhưng trong lòng hắn cũng nói thầm.
Truyền thừa cương thi đúng là lợi hại, tuy sức mạnh này đối với hắn cũng không quá mạnh gì, nhưng cơ thể rất cứng rắn.
Hoặc nên nói đây là cơ thể có sức chống chịu mạnh nhất mà hắn từng gặp qua.
Nhưng đáng tiếc, cũng chỉ là bao cát mà thôi.
Lòng Tử U nhỏ máu, loại nhục nhã đó bao trùm gã, khốn kiếp.
Nhưng không biết vì sao, lúc ánh mắt của gã nhìn nam nhân này thì trong lòng lại có cảm giác sợ hãi.
Cánh tay máu thịt be bét của đối phương không hề run rẩy, giống như không có chuyện gì xảy ra.
Từng đấm đánh xuống người gã.
Loại lực lượng mạnh mẽ đó trực tiếp nổ tung, gã cũng cảm giác cơ thể của mình sắp tan rã, sức khôi phục cũng không đuổi kịp tốc độ oanh kích của đối phương.
Răng rắc!
Ngay lúc gã đang suy nghĩ, một âm thanh trong trẻo truyền đến.
Giật mình nhìn lại thì phát hiện xương sói trên người gã đã vỡ nát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận