Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1226: Ngươi nói có chút dọa người (3)

- Sao có thể như vậy?!
Tử U không dám tin.
Xương sói trên người gã là thứ cứng rắn nhất trên đời.
Sao có chuyện sẽ bị đánh nát được?
- Nghĩ gì đó, một kích cuối cùng cho ngươi khóc luôn.
Giờ phút này, mười ngón tay của Lâm Phàm đan vào nhau, lực lượng ngưng tụ ở giữa, sau đó gầm nhẹ một tiếng, hai nắm đấm như búa tạ rơi xuống.
- Không!!!
Tử U sợ hãi, gã cảm giác được một loại lực lượng cực kỳ khủng bố ập xuống.
Nếu không tránh đi chắc chắn sẽ chết.
Ầm ầm!
Đánh ra một đấm nhưng không cảm giác đụng vào thịt, chắc đã đánh lệch.
Lâm Phàm nói:
- Mụ nội nó, có như thế mà ngươi đã sợ rồi.
Vốn tưởng đối phương sẽ liều chết tới cùng với hắn, ai ngờ mới đánh đã chạy, né tránh một đấm này.
Phương xa.
Trên người Tử U đều là máu tươi, nửa cái đầu biến mất, máu thịt đều đang nhấp nháy.
Lúc vừa mới chạy trốn thì trúng nắm đấm của đối phương, nửa bên đầu bị mất.
Nếu chậm chút nữa e rằng gã đã chết chắc rồi.
Tử U nghe được đối phương nói gã sợ, lửa giận trong lòng chút nữa đã đốt chết Lâm Phàm.
Nhưng không còn cách nào.
Hiện tại gã xem như đã nhìn thấu rốt cuộc thực lực của bản thân chênh lệch với đối phương là bao nhiêu.
Tử U hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Đối phương không có khả năng không có tiếng tăm gì, lúc trước chưa có truyền thừa thì gã là phế vật, hoàn toàn không có khả năng biết cường giả khủng bố như thế.
Lâm Phàm cười:
- Ta là người đến diệt ngươi.
Lòng Tử U tràn đầy hoảng sợ:
- Ta không oán không thù với ngươi, cũng chưa bao giờ nhìn thấy ngươi, cần gì làm khó ta như vậy. Thực lực của ngươi rất mạnh, mà thực lực của ta cũng mạnh không kém, biết đâu chúng ta có thể trở thành bằng hữu thì sao.
Lâm Phàm cắt ngang:
- Chờ chút, ngươi nói thế là sai rồi, thực lực của bản phong chủ đúng là rất mạnh, nhưng thực lực của ngươi lại rất yếu, đừng đánh đồng với bản phong chủ, ngươi không có tư cách này.
Mợ nó!
Tử U cảm thấy đối phương nói chuyện quá cuồng vọng.
Nhưng không có cách nào.
Hoàn toàn không chơi hơn đối phương được.
Lâm Phàm nói:
- Về phần tại sao đến diệt ngươi, lý do rất đơn giản, ngươi không yêu thích hòa bình thế giới.
Tử U nghe không hiểu.
Rất muốn hỏi rốt cuộc ngươi đang nói cái quỷ gì.
Nhưng tình huống hiện giờ đã như thế thì không thể suy nghĩ nhiều được.
Đầu của gã dần hồi phục lại, cảnh giác Lâm Phàm, đồng thời tìm kiếm cơ hội chạy trốn.
Thực lực đối phương rất mạnh.
Có chút điên cuồng nữa.
Lâm Phàm không muốn nói nhảm nhiều với đối phương:
- Muốn chạy? Nhà ngươi có chút không thành thật, ngươi cho rằng mình có thể chạy?
Trước kia, lúc đối phương muốn chạy, hắn dùng Hữu Sắc Nhãn Tình là kéo về liền.
Nhưng bây giờ đã khác.
Lãng phí thời gian là lãng phí mạng sống.
Nháy mắt Lâm Phàm biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện trước mặt Tử U, thấy mình bị đập tơi bời phản chiếu trong mắt đối phương
Ầm ầm!
Tiếng nổ nổi lên không ngừng.
Thiên địa nổ vang.
Tần Phong hoàn toàn phục sát đất:
- Hàn huynh, sư huynh của ngươi dữ dội quá!
Quá lợi hại.
Ép tiểu đệ của tên kia không có chỗ để trốn.
Hiện tại ngay cả lão đại cũng bị Lâm huynh đập cho nổ nát, ngẫm lại cảm thấy rất kinh khủng.
Qua hồi lâu.
Âm thanh kêu rên, cầu xin truyền đến.
- Đừng đánh nữa.
- Đừng đánh ta.
Lúc này, tiếng cầu xin của Tử U truyền tới.
Lâm Phàm ngừng tay, đánh hơi quá trớn, dù sao bắt được là sẽ bị đánh một trận tơi bời.
Từ điểm này hắn phát hiện một điều.
Lực lượng của thần vật dù sao cũng là của chính nó, mãi mãi không thể là của mình.
Tử U dung hợp thần vật, nâng thực lực của gã lên tới cảnh giới rất cao, nhưng bản thân ra tay thì hoàn toàn không có bất kỳ sức đánh trả nào.
Nếu là tự mình tu luyện thì chắc chắn không có khả năng thua thảm như vậy, ít nhất cũng sẽ khiến hắn tốn khá nhiều sức lực.
Khi lấy được thần vật, Phật Ma xem đó là nền tảng đi lên con đường chỉ có bản thân y đi được
Hàn Bích Không hỏi:
- Sư huynh không giết hắn sao?
Thực lực của sư huynh khiến gã hoảng sợ, cảm giác quá khủng bố.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói:
- Giết hắn làm gì, lâu rồi ngươi chưa về tông môn nên không biết tông môn thay đổi, bây giờ cửa tông môn thiếu một con chó, ngươi nhìn hình dạng này của hắn đi, hợp quá phải không, thực lực cũng tạm được nữa.
Vốn ban đầu hắn không có suy nghĩ này.
Nhưng về sau, hắn cảm giác thực sự cần một con.
Nếu có người dám tới tông môn quậy phá, trực tiếp thả chó cắn người, bá đạo biết bao.
Hàn Bích Không hoàn toàn ngây người.
Gã thực sự không nghĩ rằng sư huynh lại có ý tưởng này.
Lợi hại.
Quá lợi hại.
Hàn Bích Không lo lắng nói:
- Sư huynh, thủ đoạn của hắn rất tàn nhẫn, ngươi ở trong tông môn thì không có việc gì, nhưng nếu ra ngoài thì phải làm sao đây?
Lâm Phàm cười:
- Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Sống trong BUFF sợ hãi mà gã còn muốn xoay người sao?
Đúng là nằm mơ.
Lần này kiếm điểm tích lũy không tệ.
Kiếm một vố lớn.
Nhưng khoảng cách đột phá đến Chúa Tể Nhất Thế cảnh còn cần rất nhiều.
Có lẽ nên thông báo với Tri Tri Điểu một chút.
Báo cho hắn biết vị trí những người có được thần vật mà hoạt động 'sôi nổi'.
Tuy không có thù hằn gì, nhưng đâu có ai quy định rằng không có thù liền không thể chọc giận ngươi.
Huống chi, giữ gìn hòa bình thế giới là lý tưởng và mục tiêu vĩ đại biết bao.
Nhất định phải bảo vệ đến cùng.
Nghĩ nhiều như vậy cũng chỉ muốn kiếm điểm tích lũy, tìm đại một lý do, làm việc phải có bằng chứng mới được.
Lâm Phàm hỏi:
- Sư đệ muốn cùng ta về tông môn không?
Nhưng hắn biết hỏi cái này cũng như không.
Hàn Bích Không có suy nghĩ của riêng mình.
Hàn Bích Không nói:
- Không được sư huynh, ta vẫn ở lại bên trong Hải Quân, tôn chỉ nơi này rất hợp với niềm tin của ta, cho dù ngày nào đó chết đi, ta tuyệt đối sẽ không hối hận.
Tần Phong nhẹ nhàng thở ra.
Lúc nghe Lâm huynh hỏi Hàn Bích Không muốn trở về không, gã đã bị dọa.
Nếu Hàn huynh trở về thì tổ chức Hải Quân sẽ tổn thất nặng nề, mất đi một cường giả.
Quan trọng hơn là đầu óc Hàn huynh nhạy bén, có thể nghĩ ra rất nhiều biện pháp.
Lâm Phàm ném vài cái chí bảo Nguyệt Thần tộc qua:
- Giữ lại đi, lúc có người chết thì dùng, có thể cứu về.
- Đa tạ sư huynh.
Hàn Bích Không gật đầu, trong lòng kinh ngạc, không nghĩ tới sẽ có bảo bối như vậy.
Sau đó Lâm Phàm mang Tử U rời đi.
Truyền thừa cương thi chẳng qua cũng chỉ đến thế.
Không phải lực lượng do bản thân tu luyện thì cuối cùng sẽ yếu đi rất nhiều.
Tần Phong nhìn bóng dáng Lâm Phàm rời đi, chìm vào suy tư, lẩm bẩm:
- Lợi hại, tới khi nào ta mới có thể lợi hại giống Lâm huynh đây.
Hàn Bích Không không trả lời, nhìn thoáng qua Tần Phong.
Sợ là đời này đều không có hi vọng.
Ở khu rừng nào đó.
Lâm Phàm đáp xuống, lấy Thiên Hà Vương Đỉnh ra, trên người có chút bẩn, cánh tay thì máu thịt be bét.
Hắn vừa mới ở chỗ kia tự giải quyết chính mình, dù sao có chút không tốt lắm.
Lấy ra trường kiếm, trực tiếp đâm mình một nhát.
Mười giây sau.
Lâm Phàm trần như nhộng, tinh khí thần rất tốt xuất hiện, nhảy thẳng vào trong Thiên Hà Vương Đỉnh, thư giãn ngâm mình.
Tử U vẫn giữ hình dạng sói, đang ngồi xổm ở bên cạnh run cầm cập.
Gã không dám biến về hình dạng ban đầu, không phải không muốn, do đối phương không cho.
- Phù!
Lâm Phàm thở phào, lỗ chân lông toàn thân đều mở ra, hít vào không khí mới mẻ.
Cho tới bây giờ, chiến đấu luôn khiến hắn vui sướng, bây giờ tình huống giới vực càng làm cho hắn cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Thần vật tìm kiếm ký chủ, tăng cường thực lực của đối phương, tạo ra không ít cường giả đỉnh cao.
Nhưng những cái này không đáng kể.
Dù gì cũng chỉ là điểm tích lũy.
Đột nhiên, Lâm Phàm mở to mắt.
- Đã đến rồi thì ra đi, còn cần ta xin ngươi?
Xung quanh có hơi thở mịt mờ truyền tới.
Nếu không phải đang ngâm mình, thả lỏng tâm tính thì không chắc có thể cảm nhận được.
- Là ngươi?
Lúc bóng người kia từ trong bóng tối bước ra, Lâm Phàm có chút kinh ngạc.
- Xích Diễm Hoàng, ngươi còn dám tới tìm bản phong chủ?
Lâm Phàm rất khâm phục sự can đảm của Xích Diễm Hoàng.
Xích Diễm Hoàng nói:
- Có gì mà không dám. Ta theo dõi ngươi đã lâu, lần này ra mặt nói chuyện không phải muốn đánh nhau với ngươi mà vì muốn nói cho ngươi biết một chuyện.
Trong lòng của gã không chịu nổi.
Tiểu tử này chặt đứt hai sừng của gã, mối thù vẫn còn khắc sâu trong lòng.
Lâm Phàm không nể mặt nói:
- Có gì hay để nói, thực lực ngươi yếu như vậy, nói chuyện phiếm với bản phong chủ, bàn bạc công việc với ngươi thì bản phong chủ có thể chiếm được chỗ tốt gì, làm vậy có khác nào kiếm lời cho ngươi đâu.
Lời này có chút tổn thương người.
Đặc biệt Xích Diễm Hoàng là cường giả Viễn Cổ, thực lực đã tới Hỗn Nguyên cảnh đỉnh.
Yếu?
Nói đùa.
Nếu như vậy vẫn nói là yếu thì ngươi đi tìm cường giả thật sự đến cho ta xem đi.
Xích Diễm Hoàng nghiến răng nói:
- Ngươi quá kiêu ngạo.
Tuy Xích Diễm Hoàng tìm tiểu tử này, nhưng phải luôn áp chế lửa giận trong lòng mới ra mặt được.
Nhưng đâu ngờ tiểu tử này nói chuyện gay gắt, không biết ăn nói gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận