Vô Địch Thật Tịch Mịch

Chương 1228: Xác ướp cổ (2)

Bên kia thiên địa.
Đại Yêu Sư và nhà khoa học đều là tên điên, sinh mệnh chỉ là cỏ rác trong mắt hai người, chỉ cần có thể hoàn thành thí nghiệm, dù hy sinh nhiều hơn nữa cũng không tiếc.
Dù Đại Yêu Sư nghe theo Lâm Phàm nhưng với người xa lạ thì gã vẫn sẽ lộ ra vẻ hung ác, mặc kệ ngươi là nam nữ già trẻ, tất cả phải xả thân cho sự nghiệp vĩ đại.
Đại Yêu Sư hưng phấn quát, hai tay run run:
- Thành công!
Nhà khoa học ở bên cạnh cười tươi nhìn thành phẩm hoàn mỹ trước mắt, cảm giác mọi sự cố gắng đều đáng giá.
Trước mắt hai người là người sinh hóa có được sự sống, bề ngoài dữ tợn khủng bố, không còn là loại máy móc hóa như lúc trước nữa. Hoặc nên nói là thú sinh hóa có lực lượng tuyệt đối.
Hình thể cao lớn khoảng chừng mấy chục trượng, trên người có nhiều vết sẹo, đều là thịt của vô số yêu thú khâu lại với nhau. Có thể thấy trái tim đập ở phần ngực.
Hơi thở mang tính chất huỷ diệt toát ra từ thú sinh hóa.
Hai người thí nghiệm vô số vật liệu, không biết chơi chết bao nhiêu yêu thú, cuối cùng tìm ra cách tốt nhất.
Nhà khoa học cười, nụ cười rất âm trầm, như ác ma rít gào trong địa ngục:
- Đại Yêu Sư, ngươi quả nhiên giống như ta, đều là kỳ tài trên cõi đời, hai chúng ta liên hợp thì còn cái gì không thể giải quyết được?
Đại Yêu Sư vươn tay vuốt ve tác phẩm nghệ thuật trước mắt, mắt lộ tia hưng phấn:
- Đúng vậy, nghệ thuật rất hoàn mỹ, đây là tâm huyết của chúng ta.
Lúc Đại Yêu Sư chỉ có một mình vẫn luôn nghiên cứu, nhưng rất khó đánh vỡ cực hạn.
Sau khi gặp nhà khoa học, Đại Yêu Sư phát hiện mọi thứ đều suôn sẻ, tìm được con đường chân chính.
Nhà khoa học nhìn chằm chằm kiệt tác trước mắt:
- Nên đặt tên cho nó, Đại Yêu Sư thấy tên nào hay?
Đại Yêu Sư trầm tư hồi lâu, sau đó lộ ra nụ cười dữ tợn:
- Chúng ta tạo thần, vậy chẳng bằng gọi là Tạo Thần Số Một đi.
Nhà khoa học giang hai cánh tay, bày ra điên cuồng:
- Ừ, tên hay đấy, đúng rồi, chúng ta đang tạo thần. Ta tin tưởng khi hai chúng ta hợp tác sẽ là thần vĩ đại nhất thế giới này, bất cứ ai dám can đảm cản đường đi của hai ta đều đáng chết!
Nhà khoa học vung tay lên:
- Đi, đồ sát đi, bổ sung lực lượng của ngươi!
Tạo Thần Số Một không có tình cảm biến mất tại chỗ, lao về phía xa xăm có dấu hiệu sự sống.
Bộp!
Nhà khoa học vỗ vai Đại Yêu Sư:
- Đại Yêu Sư, không, huynh đệ của ta, kiến thức của ngươi thắng được sự tôn trọng của ta. Về sau hai huynh đệ cùng nhau hợp sức, trên đời này không có ai ngăn bước chân của chúng ta được, ta nguyện ý cùng ngươi chia sẻ thành quả chung.
Đại Yêu Sư cười, nụ cười vẫn khiến người sợ hãi:
- Đúng vậy, ngươi cũng là huynh đệ của ta.
Hai người điên nhìn nhau, dù mới ở chung không lâu nhưng nhờ kỹ thuật dẫn dắt, quan hệ giữa hai người bỗng ấm lên đến mức độ bạn chí cốt.
Hai người bắt đầu thảo luận thành quả nghiên cứu khoa học.
Nhà khoa học đề nghị lấy xác chết của cường giả viễn cổ làm cơ sở nghiên cứu có lẽ sẽ sáng tạo ra tồn tại cường đại hơn nữa.
Tạo Thần Số Một rất cường đại, dựa theo đặc tính sinh mệnh nội tại không ngừng tăng lên thực lực của mình, dù không thể tiến hóa vô hạn nhưng tiềm lực phát triển vẫn rất mạnh.
Đại Yêu Sư có mục tiêu giống nhà khoa học, đó là nghiên cứu ra tồn tại có thể tiến hóa vô hạn.
Dù con đường này không dễ đi thì hai người sẽ không bỏ cuộc, bọn họ tin tưởng chắc chắn làm được.
. . .
Lâm Phàm lơ lửng trên cao, hỏi:
- Xích Diễm Hoàng, nơi này có xác ướp cổ mà ngươi nói đến?
Phía dưới là một hiệp cốc, nhưng trông hơi kỳ lạ.
Nhiều vật chất bí ẩn bắn ra từ hiệp cốc, sau đó bay lên trời, dần tan biến không dấu vết.
Hiệp cốc này bị vật chất màu xám bao phủ, không thấy rõ tình hình bên trong.
Xích Diễm Hoàng ngồi xổm một bên, không dám nhìn thẳng Lâm Phàm:
- Đúng đúng.
Gã thật sự bị đánh sợ.
Lâm Phàm nhìn hồi lâu, cẩn thận cảm ngộ hơi thở phát hiện từ bên trong.
Đúng là không tầm thường.
Xích Diễm Hoàng không nói sai.
Không.
Dù có người muốn gã nói dối nhưng bị buff bao trùm, gã tuyệt đối không dám nói láo một chữ nào.
Đây là sự lợi hại của buff.
- Đi, xuống dưới với ta.
Mặc kệ là cái gì, ít nhất phải đến bên trong nhìn xem, chứ không thì trời biết bên trong rốt cuộc có cái gì.
Xích Diễm Hoàng run cầm cập, không biết là vì sợ Lâm Phàm hay tràn ngập sợ hãi với nơi này.
Gần đây từ thương thiên liên tục xuất hiện, rõ là sắp có chuyện lớn.
Tiếc rằng Lâm Phàm này có thể sợ ai chứ không sợ phiền phức.
Bên ngoài hiệp cốc.
Khi đáp xuống, Lâm Phàm phát hiện mình thật nhỏ bé trước hiệp cốc này.
Lối vào hiệp cốc tựa như cánh cửa địa ngục, bên trong một mảnh xám xịt, không nhìn thấy bất cứ vật gì. Nơi hắn đứng thì an toàn, giống như ngăn cách hai nơi khác nhau.
Lâm Phàm xòe bàn tay chạm mặt đất.
Cảm giác!
Hắn tu luyện công pháp rất tạp, nhưng có công pháp đặc tính rất bá đạo.
Hắn vận dụng cảm giác nhiều lần đến quen tay rồi.
Lực lượng xuyên thấu qua năm ngón tay lan tràn đến hiệp cốc.
- A?
Lâm Phàm phát hiện trong hiệp cốc có lực lượng bí ẩn chống cự không cho dò xét.
Nhưng còn rất yếu, không thể ngăn cách hắn hoàn toàn.
Càng vào sâu Lâm Phàm cảm giác lực lượng này càng ngày càng cường đại.
Hiếm có lực lượng nào ngăn cản hắn dò xét, từ điểm này đã nói lên bí mật giấu trong hiệp cốc này hơi thú vị.
Một lúc sau, lực lượng kia càng ngày càng cường đại, hoàn toàn ngăn cách hết thảy, nhưng hắn cũng cảm nhận được chỗ sâu có một xác chết khổng lồ.
Lâm Phàm nói:
- Xích Diễm Hoàng, đưa món đồ ngươi lấy được cho ta xem thử.
Về thương thiên thì mười hai thần thú biết là được rồi, không ngờ Xích Diễm Hoàng cũng biết, vui đây.
Xích Diễm Hoàng giao thứ mình có được ra, đó là một cuộn tranh cổ xưa. Lâm Phàm nhìn thoáng qua thì hết muốn xem, việc này phải hỏi Lữ sư đệ mới được.
Lại là tranh, còn là bức tranh kỳ lạ, rõ ràng ăn hiếp người ngu mà, quá đáng.
Xích Diễm Hoàng sợ hãi hỏi:
- Xem không hiểu hả?
Lâm Phàm nghe vậy rất là không vui, có ý gì?
Hắn muốn gặn hỏi câu đó là có ý gì?
Xem không hiểu?
Nói đùa.
Ha ha!
Lâm Phàm chỉ có thể dùng nụ cười thừa nhận mang tính nhục nhã đáp lại Xích Diễm Hoàng.
- Đi, theo ta vào, cứ nói vớ va vớ vẩn, muốn bị đánh đúng không?
Xích Diễm Hoàng bị hù run bắn người, không dám nói nhiều.
Bước vào hiệp cốc, người Xích Diễm Hoàng dựng lên vòng bảo vệ ánh sáng ngăn chặn những vật chất bí ẩn.
- Ủa?
Lâm Phàm phát hiện những vật chất bí ẩn xuyên thấu lỗ chân lông thấm vào người hắn.
- Đây rốt cuộc là cái gì?
Hắn suy đoán nhưng không có kết quả, cảm giác rất thần kỳ.
Mà thôi, không rõ thì kệ vậy, rồi sẽ biết nó.
Tu luyện đến cấp bậc này đã tiếp xúc bí mật lớn nhất giới vực, dù ẩn giấu bí mật gì đều sẽ bị hắn vén màn che lên.
Lâm Phàm mang theo Xích Diễm Hoàng đi sâu vào trong, nhưng hắn bỗng cảm giác hơi khó chịu.
Mới rồi vận dụng cảm giác, hắn không phát hiện con đường xa xôi như vậy.
Thiên Đình.
Huyết Luyện lơ lửng trên trời, huyết khí trào dâng dung nhập vào người. Trong thời gian này Huyết Luyện đã ngưng tụ một ngàn viên Huyết Thần Tử, nhưng còn một chặng đường dài đến bốn ức tám ngàn vạn Huyết Thần Tử.
Cách đó không xa.
Phật Ma chép kinh niệm phật, không thay đổi tư thế, phật âm bao phủ ở chung quanh, lực lượng độ hóa khuếch tán bốn phía.
Nếu người khác làm hành vi này thì đó là có thù sâu, nhưng hết cách, không thể không đáp trả ơn cứu mạng, Huyết Luyện đành nhắm mắt làm ngơ.
Phật Ma bỗng ngừng lại, kinh văn trong tay đứt đoạn.
Phật Ma hỏi:
- Từ thí chủ có cảm giác có gì đó không ổn không?
Từ Hàn Minh mở mắt ra, thầm nhủ: Không ổn? Đương nhiên không ổn rồi, ta tu luyện, ngươi ngồi một bên chép kinh niệm phật, tâm tính đã sớm nổ tung, giờ còn hỏi ta có gì không ổn? Có liêm sỉ không vậy?
- Không có.
Phật Ma nhíu mày:
- Không đúng, bần tăng trong vô hình cảm giác có gì đó không ổn, nhưng tu vi có hạn, càng không thể lần tìm nguồn gốc.
Từ Hàn Minh cũng không biết Phật Ma đang nói cái gì, không hiểu thấu, rất khó nắm bắt.
Chợt một giọng nói vang lên:
- Ta biết vấn đề ở đâu!
Từ Hàn Minh và Phật Ma quay đầu nhìn lại, có một người đứng ở phía xa.
Đó là Huyết Ma Đế.
Hai người đã sớm phát hiện Huyết Ma Đế.
Từ khi Từ Hàn Minh tu luyện trên biển máu thì đối phương đã xuất hiện, luôn đứng đó.
Với Huyết Ma Đế thì khi Từ Hàn Minh đặt biển máu trong Thiên Đình là trái tim của gã nổ tung.
Bảo bối cỡ nào mà có uy thế như vậy?
Khi thấy biển máu thì gã đi không đặng, thầm nghĩ từ khi thấy ao máu thì ta chấp nhận ngươi làm huynh đệ.
Phật Ma hỏi:
- Vị thí chủ này biết nguyên nhân?
Huyết Ma Đế trầm tư một lát, băn khoăn nói:
- Có chút nghi ngờ nhưng không chắc chắn.
Đúng là vậy.
Phật Ma khó hiểu, tu vi của Huyết Ma Đế không quá mạnh, chỉ có cảnh giới Chúa Tể, nhưng đối phương có thể phát hiện vấn đề này thì chắc có cách gì đặc biệt.
Phật Ma hỏi:
- Đó là gì?
Huyết Ma Đế quan sát bốn phía, xác định không có ai mới mở miệng nói:
- Tông chủ.
Phật Ma:
- . . .
Từ Hàn Minh:
- . . .
Phật Ma không nói nhiều, tiếp tục chép kinh niệm phật:
- Tu luyện, tu luyện, bần tăng không có cảm giác có gì không ổn.
Huyết Ma Đế sửng sốt.
Chuyện gì vậy? Ta đã bảo là không ổn mà sao không tin?
Trong hiệp cốc.
Lâm Phàm phát hiện những vật chất bí ẩn thấm vào người đã bám vào nội tạng, đóng cục lại, cực kỳ cứng rắn, cố gắng không cho khí quan của hắn nhảy lên.
Có vấn đề, nhưng hắn không để bụng, đồ vật có vấn đề gì đều không làm hắn sợ hãi được.
Trước mắt dần rõ ràng hơn, hắn đã thấy rồi.
Xác ướp cổ mà Xích Diễm Hoàng nói tới đang ở ngay phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận